Tàn Bào

Chương 331: Lẻ loi một mình




Thiết Hài bị điên là do nhiều năm tích tụ. Năm năm diện bích chỉ có một mình, tính nóng nảy, sự giận dữ lâu ngày tích lại làm bế tắc can kinh, ảnh hướng làm cho tâm kinh bế tắc theo, giờ ông không còn tu vi, nên Huyền Âm Chân Khí chạy vào can kinh và Tâm Kinh rất nhanh, sau khi chỗ bị tắc được xử lý, kinh mạch đã tuần hoàn, Tả Đăng Phong thu hồi lại linh khí, để Huyền Âm Chân Khí không làm tổn súng kinh mạch còn yếu của Thiết Hài .

"Đại sư, ông thấy thế nào? " Tả Đăng Phong ân cần hỏi, hắn để lại một chút linh khí trong người Thiết Hài, phân bổ ở khắp người, tuy không thể đem ra dùng được, nhưng lại giúp cơ thể Thiết Hài khỏe mạnh, không bị suy yếu. 

Thiết Hài nhắm mắt không đáp. Ông điên mười năm, giờ đột nhiên khôi phục thần trí, cần phải có thời gian để chỉnh lí những suy nghĩ lộn xộn.

Tả Đăng Phong thả tay ông ra, lùi lại mấy bước, ôm Ngọc Phất đi ra hướng cửa chùa.

"A Di Đà Phật, Tả chân nhân xin dừng bước." tiếng Thiết Hài đột ngột vang lên. 

Tả Đăng Phong đứng lại nhưng không quay đầu. Thiết Hài trước giờ vẫn gọi thẳng tên hắn, chưa bao giờ gọi hắn là Tả chân nhân, ba chữ Tả chân nhân làm Tả Đăng Phong cảm thấy vô cùng lạ lẫm và chua xót, tuy nhiên cũng có phần an ủi, vì như thế nghĩa là Thiết Hài vẫn còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra.

Hai người im lặng, cả một nén nhang thời gian sau, Thiết Hài mới cất bước đi tới.

"Tả chân nhân, xin trả vật này lại cho cậu." Thiết Hài móc trong ngực một cái hộp nhỏ đưa cho Tả Đăng Phong.

Hộp sắt này là cái hộp khách sạn dùng để đựng diêm, sau bị Thiết Hài lấy để đựng bao tay Thuần Dương .

"Đại sư, sao ông không lấy bao tay Thuần Dương ra để đánh Đồng Giáp?" Tả Đăng Phong nhận lấy chiếc hộp.

"A Di Đà Phật, lão nạp là tăng nhân Thiếu Lâm, luyện tập võ học của Thiếu Lâm, làm sao dùng ngoại vật đánh nhau đượchuống hồ Dịch Cân Kinh cũng đủ thắng rồi." Thiết Hài điềm tĩnh lắc đầu.

"Đại sư, ông bảo trọng, tôi đi trước. Lòng Tả Đăng Phong chùng xuống, lên tiếng cáo từ.

"Chúng tôi quen biết một thời gian, chính là có duyên, con chuột này ứng địa khí mà sinh ra, không thể ở lâu trong Thiếu Lâm, làm phiền Tả chân nhân sắp xếp chỗ ở cho nó giúp. " Thiết Hài đặt Lão Đại xuống đất.

"Đại sư, ông còn gì muốn dặn dò không?" Tả Đăng Phong gật đầu , lão đại là dương chúc địa chi, nếu ở lại Thiếu Lâm tự, người Nhật nhất định đến đây gây hấn, mà Thiết Hài trước mắt đã không còn năng lực bảo vệ nó.

"Lão nạp ở lại Thiếu Lâm, nếu cậu có thời gian, cứ đến đây gặp lão nạp, chúng tôi vẫn là bạn thân." Thiết Hài đáp.

Tả Đăng Phong gật đầu, hắn tưởng Thiết Hài khuyên hắn nên ít tạo sát nghiệt, không ngờ Thiết Hài lại không nói điều ấy, mà chỉ bảo hai người vẫn là bạn bè, dùng cách nói thâm thúy này để bình ổn tâm tình cho hắn.

"Lão Đại, đi theo tao đi." Tả Đăng Phong nói với Lão Đại. 

"Thầm thì." Lão Đại ngẩng đầu nhìn Thiết Hài, lại quay đầu nhìn nhìn Tả Đăng Phong, do dự không biết làm gì.

"Duyên phận giữa chúng tôi đã hết rồi, mày hãy đi đi." Thiết Hài phất tay với Lão Đại, xoay người đi về hướng hậu viện.

"Đi thôi." Tả Đăng Phong thở dài đi ra cửa chùa.

Lão Đại nghe hiểu được tiếng người, biết Thiết Hài muốn nó rời đi, nên đi theo Tả Đăng Phong đi ra ngoài, nhưng nó đi rất chậm, bước từng bước một, ánh mắt rất không muốn. Lão Đại tuy trời sinh tính gian xảo, giỏi nịnh nọt, nhưng nó cũng biết rất rõ ai tốt với mình.

Lúc Tả Đăng Phong sắp ra khỏi cửa chùa, Thiết Hài đột ngột chạy tới, móc một mớ hạch đào trong ngực nhét vào túi quần Tả Đăng Phong, liếc qua Lão Đại một cái, xoay người rời đi.

"Đi thôi." Tả Đăng Phong thở dài.

Chúng tăng Thiếu Lâm tự đã đem đám Lạt Ma xuống núi, những Lạt Ma này có một số không chết, chỉ bị hàn khí đông cứng mà thôi, nhìn thấy Tả Đăng Phong thì đều sợ hãi.

Tả Đăng Phong mặc họ chúng, ôm Ngọc Phất đi qua, Lão Đại tâm không cam lòng không nguyện đi theo, nó sợ Tả Đăng Phong hơn là thân cận.

Vì mang theo Lão Đại, Tả Đăng Phong không dùng thân pháp, chỉ đi bộ, đến biên giới Tung Sơn thì dừng lại.

"Mày tự do, đi đâu thì đi đi. " Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Lão Đại, hắn đưa Lão Đại ra khỏi Thiếu Lâm tự chính là để cho đám lạt ma đưa tin giúp rằng hắn đã mang Lão Đại đi rồi, để người Nhật khỏi tới quấy rầy Thiếu Lâm tự.

Lão Đại ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, quay lại nhìn Tung Sơn, ánh mắt mờ mịt mê mang.

"Đi đi, đi hướng bắc ấy, ở đó có sông lớn, nếu mày nhớ ông ấy, thì thường xuyên tới mà thăm." Tả Đăng Phong thở dài.

Lão Đại gật đầu, dựng thẳng thân chào Tả Đăng Phong rồi chui vào bụi cỏ, con độc tích luôn ẩn trong bụi cỏ đi theo sau, và lên hướng bắc. 

Đả kích tới liên tiếp làm đầu óc Tả Đăng Phong đần độn, cộng thêm cả người mệt lử, chỉ còn nhớ được mỗi một chuyện là cố gắng chạy tới thị trấn đã hẹn trước với Tôn Phụng Tiên Tiên.

Chủ tiệm cầm đồ đã nhận được thông báo của Tôn Phụng Tiên Tiên, thấy Tả Đăng Phong lập tức đưa hắn vào hậu đường.

"Tả chân nhân đến sớm quá, món đồ ngài cần chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong." Chu chủ sự là một người còn trẻ, nhìn thấy Tả Đăng Phong thì không kềm được, run rẩy.

"Tìm cho tôi một phòng yên tĩnh, bảo Tôn Phụng Tiên Tiên tới gặp tôi." Tả Đăng Phong lắc đầu.

Chu chủ sự lập tức đưa Tả Đăng Phong tới phòng. 

"Tả chân nhân, có cần đi mời thầy thuốc không? " Chu chủ sự nhìn thấy thanh đao cắm trên người Ngọc Phất.

"Chuẩn bị cho tôi một cái thùng để tắm, thùng mới, nước sạch, khi nào dùng tôi báo, tôi mệt lắm, đừng có tới quấy rầy tôi." Tả Đăng Phong cách không đóng cửa phòng lại.

Trong phòng có một chiếc giường to, Tả Đăng Phong đặt Ngọc Phất lên giường, nằm phịch xuống bên cạnh, vận chuyển hết linh khí trong kinh lạc về khí hải, rồi hôn mê bất tỉnh.

Hôn mê và ngất là cách thức tự bảo vệ của con người, Tả Đăng Phong tâm thần và thể lực đều mệt nhọc quá độ, mệt đến mức không thể suy nghĩ được nữa, hắn cần phải nghỉ ngơi.

Hắn là thần tài của kim trạch Cửu Châu, ông chủ kim trạch Cửu Châu lại là hội trưởng súng hội, hắn tới làm tất cả cửa hàng thuộc súng hội trong thị trấn đều chấn kinh, người đứng đầu quân đội chỗ lập tức cho người tới tặng lễ, đồng thời cách ly cả khu vực, những ai gây ồn ào quanh đó đều bị đuổi đi, để cho Tả Đăng Phong có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.

Giữa trưa Tôn Phụng Tiên Tiên chạy tới, đêm qua khi nhận được tin, hắn đã chạy suốt đêm tới đây. Kim trạch Cửu Châu bây giờ đã không còn là Kim trạch Cửu Châu năm xưa, Tả Đăng Phong mấy lần tặng cho Tôn Phụng Tiên Tiên cực nhiều tiền vốn, với số tiền ấy, Kim trạch Cửu Châu làm ăn càng ngày càng lớn, bây giờ Tôn Phụng Tiên Tiên đã trở thành một người hết sức quan trọng trong giới súng gia, hắn chưa bao giờ quên là ai cho hắn hôm nay, nên chỉ cần Tả Đăng Phong cần tới, hắn nhất định tận hết sức lực. 

Đến giờ hợi, Tả Đăng Phong tỉnh giấc, Ngọc Phất yên tĩnh nằm bên cạnh, giống như mùa thu bốn năm trước Vu Tâm Ngữ nằm bên cạnh hắn vậy. Từ hồi vào giới tu đạo, Tả Đăng Phong chưa bao giờ biết lạnh là gì, nhưng bây giờ hắn lạnh tới cả tim gan, nỗi đau làm hắn lạnh buốt, và vô cùng đau đớn, cả người hắn run rẩy, cuộn tròn người lại, hắn không dám nghĩ những chuyện đã qua, không dám khóc, vì hắn biết nếu khóc không dừng lại được. 

Vu Tâm Ngữ chết làm Tả Đăng Phong đau súng, Ngọc Phất chết làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn phải dùng hết ý chí để làm mình bình tĩnh, nếu không hắn bị thác loạn tinh thần, hành vi trở nên thất thường.

Nhưng hắn đau đớn quá, nên hắn buột ra tiếng rên rỉ, làm Tôn Phụng Tiên Tiên và Chu chủ sự đang đứng chờ trong sân cực kỳ kinh ngạc, tiếng rên ấy cho thấy Tả Đăng Phong đang vô cùng đau khổ. 

"Đông gia, làm sao bây giờ." Chu chủ sự hỏi nhỏ.

Tôn Phụng Tiên Tiên cau mặt, phất tay, ý bảo Chu chủ sự im ngay. 

"Đưa thùng tắm và nước vào đi." thanh âm ngoài phòng làm Tả Đăng Phong tỉnh lại, đứng dậy ra mở cửa phòng. 

Hai người vội đem thùng tắm tới cửa phòng, trong phòng tối om, hai người không nhìn thấy gì bên trong. 

"Đổ nước vào." Tả Đăng Phong đứng án ngữ ngay cửa, không cho vào.

"Tả chân nhân, xảy ra chuyện gì?" Tôn Phụng Tiên Tiên ân cần hỏi, hắn với Tả Đăng Phong là vừa kính vừa sợ, hắn kính nhân phẩm của Tả Đăng Phong, nhưng sợ tác phong của hắn.

Tả Đăng Phong khẽ vỗ vai Tôn Phụng Tiên Tiên, lắc đầu không đáp. 

"Tả chân nhân, cần tôi làm gì không?" Tôn Phụng Tiên Tiên cảm động nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong vỗ vai hắn cho thấy không hề coi hắn là người ngoài. 

"Đưa một ngàn lượng hoàng kim tới Thiếu Lâm tự, năm trăm bộ tăng y, một ngàn cân dầu vừng, năm trăm gánh lương thực, dùng danh nghĩa của tôi đưa qua." Tả Đăng Phong nói, Thiết Hài từ nay không ra ngoài nữa, Thiếu Lâm tự rất nghèo, Tả Đăng Phong không thể để ông bị đói.

"Ngày mai nhất định đưa đến, ngài yên tâm, còn gì nữa không?" người hầu mang nước tới, Tôn Phụng Tiên Tiên nghiêng người nhường đường.

"Tìm giúp tôi một thanh vũ khí cổ đại, tôi muốn tìm một món binh khí vừa tay." Tả Đăng Phong đáp. Binh khí thời cổ hết chín thành đã tán lạc trong dân gian, chỉ còn một thành là mất tăm mất tích, muốn tìm thì tốt nhất là xông vào dân gian mà tìm.

"Tôi cố hết sức." Tôn Phụng Tiên Tiên nghiêm mặt gật đầu, yêu cầu này của Tả Đăng Phong rất khó, nhưng khó mấy hắn cũng làm. 

"Tìm một người nữ nào đó giỏi sửa quần áo tới giúp tôi may vá một chút." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, quần áo của Ngọc Phất bị rách quá, phải chữa lại. 

"Cái này thì dễ, Chu Hữu Tài, cậu đi làm." Tôn Phụng Tiên Tiên sai Chu chủ sự, người kia đi ngay. 

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, xông Tôn Phụng Tiên Tiên gật đầu, đưa tay giúp khép cửa phòng. 

Nơi hắn sắp đi không thể mang theo Ngọc Phất, nên phải đưa cô về Thần Châu Phái, hắn phải tắm rửa thay quần áo cho cô, không thể để cô như vậy trở về. . .