Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 11: Kinh hãi




Hồ Loạn diễn được nửa tháng, đạo diễn Tiêu tựa hồ càng lúc càng vừa lòng với cậu. Mọi người ở trường quay đều nhìn ra được đạo diễn rất thích Hồ Loạn.

Hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của Hồ Loạn. Đạo diễn Tiêu tỏ ý tiếc nuối vỗ vai cậu, “Biết thế ngay từ đầu tôi đã cho cậu vào vai diễn chính phái rồi.”

Tiền lương quay phim gần một tháng rất nhiều. Hồ Loạn lau máu giả đang dính trên miệng, tiện tay thu dọn đồ đạc. Được đạo diễn vừa mắt, cậu cũng không tỏ vẻ đắc chí, “Nếu sau này đạo diễn Tiêu thiếu diễn viên thì có thể gọi cháu.”

Cậu lấy danh thiếp ra đưa cho Tiêu Hà. Đối phương là một đạo diễn nổi tiếng, nếu là trước kia có thể sẽ không nhận danh thiếp của cậu, nhưng bây giờ cũng chưa chắc.

Trong thời gian quay phim, Tiêu Hà quan sát Hồ Loạn rất kỹ. Cậu nhóc kì ba (*) này, ai trêu cũng chỉ cười một tiếng, hay đứng ở một góc tập đọc lời thoại ít ỏi của mình thật nhiều lần, không tìm người diễn tập cùng mà tự mình suy nghĩ, cũng rất biết lựa lời mà nói, tóm lại là một cậu nhóc ngoan ngoãn, “Sau này nếu có hợp tác, tôi sẽ cho cậu một vai diễn tốt hơn một chút.”

(*) “Kì ba” ý chỉ đóa hoa xinh đẹp mà kỳ lạ, từ này thường dùng để nói người có tướng mạo xuất chúng.

Hồ Loạn cúi đầu cười mỉm, vươn tay ra, “Cảm ơn đạo diễn Tiêu.”

Tiêu Hà đang nắm bím tóc, thấy vậy liền đưa tay ra bắt tay với cậu. Máu giả vẫn còn dính bên khóe miệng của cậu, da cậu trắng nõn, lúc cười liền trở nên ấm áp đến chói mắt, ánh mắt đào hoa của cậu lơ đãng toát ra tình ý.

Cậu cũng biết lấy lòng người khác, nhưng cách lấy lòng của cậu lại rất lặng lẽ, khiến người ta không phát hiện ra được.

Trong đầu Tiêu Hà thoáng hiện ra một nhân vật trong kịch bản của mình. Ông thu lại thần sắc trên mặt, nhìn bóng Hồ Loạn đang rời đi chưa được vài giây, chợt nói, “Hồ Loạn, tôi có vai diễn này, không biết cậu có hứng thú không?”

————

Tháng 9, không khí vẫn nóng bức như cũ.

Hồ Loạn ngồi trên ghế dài, điềm tĩnh đọc kịch bản. Cậu thoáng nhìn những người đi ra từ phòng bên cạnh, hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên tivi hoặc trong quảng cáo, có đủ các diễn viên từ hạng một đến hạng hai.

Mà nguyên nhân khiến nhiều nhân vật như vậy xuất hiện ở nơi này chính là: Phim điện ảnh của Tưởng Dịch.

Cậu thầm thở hắt một tiếng. Thấy trước mắt vẫn còn rất nhiều người, tạm thời chưa đến lượt mình, cậu yên lặng lấy điện thoại lướt weibo. Sau nhiều lần “đánh tương du”(*) rốt cuộc cậu cũng có thêm được một ít fan. Phần lớn các fan đều là từ vai phản diện thứ chính trong phim “Chiến thiên hạ” của cậu mà ra. Vì nhân vật đó rất bỉ ổi và đáng ghét, không ít người lần ra weibo của cậu, lên đó bình luận chửi bới đủ kiểu. Hơn nữa nam nữ chính vì bị “cậu” hại mà nếm không ít đau khổ, ngay cả fan chân chính của cậu cũng có một thời gian mắng mỏ rất nhiều. Tuy giờ “Chiến thiên hạ” đã kết thúc nhưng lượng người chửi bới cậu vẫn không hề thuyên giảm chút nào.

(*) 打酱油 (Đánh tương du) là ngôn ngữ phổ biến trên mạng xã hội TQ, có 2 tác dụng.
  1. Khi nói chuyện trên mạng mà muốn lảng tránh một chủ đề nhạy cảm/mẫn cảm nào đó thì có thể dùng từ này.
  2. Có thể hiểu là “người qua đường”. Áp dụng vào ngữ cảnh trong truyện, “Đánh tương du” được hiểu là “nhân vật quần chúng”, ám chỉ sau bao nhiêu lần Hồ Loạn đóng vai quần chúng và vai phụ, cuối cùng cũng đã thu về được một lượng fan cho mình.
Tuy nhiên số lượng fan nhờ đó cũng tăng lên đáng kể. Lúc trước weibo của cậu chỉ có 19 người theo dõi, giờ đã lên đến hơn 4000 người. Tuy cũng có một số người là zoombie fans (*), nhưng nhìn chung lượng bình luận của các fan cũng khá sôi nổi.

(*) Zoombie fan = fake follower = người theo dõi ảo.

Hôm qua Hồ Loạn có share tin tức từ weibo studio của Trịnh Thế Bân, hôm nay vào xem thì thấy có vài bình luận dưới bài chia sẻ.

[Cà Rốt (Xem chú thích đầu chương 9) cũng là fan của chồng em hở?]

[Hóa ra Cà Rốt cũng thích Trịnh Thế Bân!!!]

Cà Rốt là biệt danh mà fan dùng để gọi cậu, vì theo như lời đạo diễn Tiêu Hà nói, cái tên “Hồ Loạn” không thể dùng được.

[Ừa, tôi là fan của Trịnh Thế Bân. Vẫn luôn học hỏi diễn xuất từ những bộ phim của anh ấy.]

Viết xong, Hồ Loạn thoát ra đăng ký một tài khoản mới, một tài khoản dùng cho cá nhân, một tài khoản dùng với tư cách là thần tượng.

Cậu ý thức rất rõ chuyện phải tách biệt hoàn toàn giữa việc tư và việc công.

Các ngôi sao cậu để ý cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi người. Cậu load lại weibo, tin tức hiện lên đầu tiên là [Phim điện ảnh “Mê Thành”: Ảnh đế cùng Ảnh hậu liên thủ]

“Ai là Hồ Loạn? Có thể vào được rồi.”

Hồ Loạn bỏ điện thoại vào túi, “Là tôi.” Lập tức cậu cảm nhận được đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang dồn lên trên người mình.

Cậu lẩm bẩm lại lời thoại trong đầu rồi đi vào. Tưởng Dịch có một cái đầu trọc, do được ánh đèn chiếu lên mà trở nên bóng loáng, thân mình đẫy đà nhưng tổng thể cũng không khác Tiêu Hà lắm. Đúng là “không có duyên không kết được bằng hữu”.

“Thay quần áo trước đã rồi tôi hóa trang cho cậu sau.”

Hồ Loạn quay đầu nhìn xung quanh, thấy có điểm không đúng liền nói, “Không phải là tôi tới đây để…diễn thử trước mặt đạo diễn Tưởng à?”

“Không phải. Đạo diễn Tưởng muốn chụp ảnh cậu lúc mặc đồ diễn. Nếu ảnh chụp được thông qua thì không cần phải diễn thử nữa.”

Oắt dờ heo???

Trong mắt Hồ Loạn lộ rõ vẻ kinh ngạc không hề che dấu. Cậu thất thần mặc bạch trường sam có hình nguyệt nha (*), ngồi yên trên ghế để thợ trang điểm nhanh chóng làm việc, chưa đầy hai mươi phút thì hoàn tất khâu hóa trang.

(*) Nguyệt nha: Ở dưới móng tay có phần khuyết trắng nhỏ, đấy chính là “nguyệt nha”.

Cậu thực sự bị dọa sợ, tư thế chụp cũng hoàn toàn là y theo tạo hình trong phim mà ra. Cậu không nhịn được bèn kéo thợ chụp ảnh lại, nhỏ giọng hỏi, “Ê, rốt cuộc là có ý gì thế?”

Thợ chụp ảnh chỉnh ống kính, “Tôi cũng chả biết. Tôi chỉ làm theo chỉ đạo của đạo diễn Tưởng thôi.” Xem xong một lượt các ảnh, thợ chụp ảnh bĩu môi ngồi xổm xuống nói chuyện với Hồ Loạn, “Còn nhớ rõ hình tượng nhân vật y giả mà cậu phải diễn không? Cứ theo cảm thụ về nhân vật mà tạo dáng nhé. Tôi cũng không hiểu nên không chỉnh tư thế chụp cho cậu được.”

Không còn cách nào khác, phải chụp xong nốt đã. Hồ Loạn bật người dậy, hình dung lại thân phận và bối cảnh của nhân vật y giả này. Ngày đó Tiêu Hà cho cậu một vai diễn, là vai diễn cậu tha thiết ước mong có được trong phim của đạo diễn Tưởng Dịch – vai diễn nam thứ y giả.

Không tồi chút nào. Lần này trực tiếp được đóng vai nam thứ. Tiêu Hà nói qua cho cậu về tính cách của nhân vật y giả. Cậu cảm thấy có hứng thú nên đã đồng ý. Sau đó Tiêu Hà bảo cậu tham gia ngày thử vai công khai phim của đạo diễn Tưởng. Cho nên hôm nay cậu mới tới đây.

Nhân vật y giả là người có vẻ ngoài tà mị, nội tâm lại nóng như lửa, là điển hình của hình tượng “đao tử chủy đậu hủ tâm” (*), mai danh ẩn tích trong một trấn nhỏ làm nghề hát hí khúc sống qua ngày. Nhân vật này chỉ cần biểu hiện ra được nét tà mị bề ngoài là được.

Hồ Loạn suy tính một chút rồi tạo mấy dáng mà mình thường dùng. Tạo dáng cho  những vai diễn kiểu này gần như lúc nào cũng đều phải trong tư thái nghiêm túc, vì thế Hồ Loạn nín hơi, ổn định lại cơ mặt để tránh bị căng thẳng. Cậu thấy vai diễn lần này có chút gì đó giống với vai diễn phản diện của cậu trong “Chiến thiên hạ”. Nâng cằm lên, hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía ống kính, tận lực diễn ra biểu tình thoải mái. Cậu nhớ kỹ thân phận của vai diễn lần này là một con hát.

(*) 刀子嘴豆腐心 (đao tử chủy, đậu hủ tâm) ăn nói chua ngoa mạnh mồm nhưng nội tâm lại yếu đuối (gần tương tự như câu “Khẩu xà tâm Phật”)

Tưởng Dịch cứng nhắc xem từng tấm ảnh một, có vẻ không hài lòng lắm với mấy tấm đầu tiên. Hồ Loạn thầm nghĩ trước mấy câu để ứng đối.

“Tấm này không tồi. Có điều biểu cảm gương mặt có hơi mất tự nhiên.” Tưởng Dịch chỉ vào tấm được nhất của Hồ Loạn, cuối cùng cảm thấy cậu cũng có điểm thuận mắt.

“Lão Tiêu khen cậu với tôi suốt thôi, bảo tôi giữ lại vai này cho cậu. Có thể khiến ông ấy mở miệng, tôi tin tưởng bản lĩnh của cậu.”

Chỉ là không biết tiểu tử mới bước chân ra đời này có nắm chắc được vai diễn không.

Tưởng Dịch ngả lưng vào ghế, ngón tay mập mạp không ngừng lật các tấm ảnh ra xem lại, “Y giả có chút nữ tính hóa, nhưng không phải thuộc dạng ẻo lả. Cậu thử nói vài câu cho tôi xem.” Dù sao cũng là nam thứ, phân cảnh chỉ dưới một người nhưng trên vạn người, không qua loa được.

Hồ Loạn thầm cảm tạ tám đời tổ tông nhà Tiêu Hà. Cậu thở ra một hơi, gật đầu, “Vâng.”

Nhìn xung quanh, thấy có hai cái ghế trống, dưới ánh nhìn khó hiểu của đạo diễn, Hồ Loạn chuyển ghế ra giữa phòng. Trong đầu thoáng hình dung lại một vài động tác. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế, đột nhiên đặt chân lên ghế còn lại. Trên người mặc trường sam giao lĩnh màu trắng, thoắt chốc khí chất biến đổi.

Tóc buộc cao, trường sam kết hợp với mũ đội có tua rua trải quấn quanh đuôi tóc. Ngũ quan tuấn mỹ, dưới ánh đèn làn da càng thêm trắng nõn. Đôi mắt như cười như không, vừa ôn nhu lại chứa đựng tà khí mà phái nữ yêu thích nhất. Cậu vươn ngón tay ra, quấn lấy đuôi tóc, ánh mắt vô tội, đôi môi đỏ mọng nhẹ mở ra.

“Tư Âm ta chưa bao giờ cứu người của Thục Sơn. Sư môn ta và Thục Sơn có huyết hải thâm cừu. Ta không muốn làm trái tổ huấn của sư môn, cũng không muốn hí viện này tắm máu, cho nên mời các người mau trở về đi.” Cậu cúi đầu cười khẽ, ánh mắt dần dần hướng lên nhìn về phía “đối thủ” Tưởng Dịch.

“Biểu tình cần yêu mị thêm một chút. Tôi hi vọng đến khi diễn thật cậu có thể điều chỉnh biểu tình gương mặt cho thật tự nhiên.” Tưởng Dịch mở miệng chỉ điểm vài câu, lơ đãng để lộ ra định hướng vai diễn mà mình mong muốn.

Hồ Loạn đứng lên, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, bốn mặt nhìn nhau. Cậu hơi cười, cúi thắt lưng thẳng tắp xuống, “Cảm ơn đạo diễn Tưởng.”

Hạnh phúc đột nhiên tới làm Hồ Loạn tận đến khi cởi phục trang vẫn còn đờ đẫn vì sung sướng quá mức. Tiếng ầm ĩ bất chợt vang lên ngoài phòng kéo cậu về với thực tại. Vừa định lấy điện thoại gọi cho đạo diễn Tiêu Hà nói lời cảm ơn thì phía sau truyền ra âm thanh kinh ngạc của Tô Vi.

“Hồ Loạn, cậu cũng đến đây thử vai à?” Trong mắt Tô Vi, Hồ Loạn vẫn là cậu bạn thanh mai trúc mã không biết chớp thời cơ, chỉ biết xuân thu đại mộng(*) trông chờ cơ hội tự đến với mình. Nhưng không nhớ từ lúc nào, Hồ Loạn đã vượt ra ngoài tầm tưởng tượng của cô, lần trước là Tiêu Hà, lần này có phải là…

(*)春秋大梦 (Xuân thu đại mộng): ý nói mơ mộng hão huyền.

Ngoài cô ra, còn ai có thể nói cho cậu tin tức trong giới này chứ?

Hồ Loạn đi lại gần phía cô, “Ừ. Vừa mới kết thúc xong.”

Tô Vi cười có chút cứng nhắc.

“Sao cậu không nói cho tớ biết chuyện này? Chúng ta là bạn tốt cơ mà.”

“Tớ định đợi có kết quả rồi mới báo cho cậu.” Hồ Loạn xoa mũi, mỉm cười đáp.

Tô Vi nhìn người xung quanh, lại gần hỏi, “Cậu thử vai nào thế?”

“Y giả Tư Âm.”

Vương Văn vốn đang ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, vội lôi quyển kịch bản ra xem. Đợi Hồ Loạn đi rồi, hắn vội kéo Tô Vi lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Hồ Loạn, tỏ vẻ “quả nhiên là thế”.

“Em có biết ai đầu tư bộ phim của Tưởng Dịch không hả?”

Tô Vi vội lắc đầu, “Không biết.”

“Vậy em còn nhớ nam – nữ diễn viên chính là ai không?”

“Nam – nữ diễn viên chính không phải đã xác định xong rồi sao. Chính là Trịnh thế Bân và Triệu Dĩ Văn.”

“Hừ.” Vương Văn lôi quyển kịch bản ra, mở trang đầu tiên cho cô nhìn, “Chủ đầu tư là Hầu thị đấy, là độc quyền. Phim làm xong người ta cũng chỉ quan tâm đến cái tên Hầu thị thôi. Bạn của em sắp phất lên rồi.”

Lúc này, Tô Vi mới nhìn kỹ trang đầu tiên – danh sách tên của toàn bộ diễn viên tham gia phim. Miệng khẽ nhếch, nặng nề ngồi lên ghế.

Không có tên diễn viên đóng vai y giả Tư Âm!