Tân Hoan (Niềm Vui Mới)

Chương 36: Ảnh Chụp






QT: Mạt Mạt
Editor: Hàn Mạch Tuệ
Beta: Thích Đủ Thứ
=============================
Bởi vì hai người đang ở trên giường có chút cản trở, trong phòng ánh sáng lại trầm, Khương Vân hoàn toàn nhìn không tới mặt sau tình hình, chỉ có thể nhìn thấy phía đầu giường.

Đêm nay không nóng, tương đối mát mẻ nhưng hai người đang đắp chăn mỏng lại đang nằm trên giường, kề sát nhau như vậy nên nóng hầm hập, không quá thoải mái.

Khương Vân không có giãy giụa, sau khi nghe đối phương nói xong chỉ ngẩn người, hiển nhiên không đoán được người này sẽ hỏi như vậy.

Vấn đề này quá mức nhạy cảm, làm người ta cảm thấy có chút kỳ cục khi hỏi tới.

Hơi thở Lục Niệm Chi quá mức nóng bỏng, đều rơi hết lên da thịt trắng nõn của Khương Vân làm yết hầu cô lên xuống mấy lần, muốn nói lại thôi.

Tư thế hai người giây phút này quá mức thân mật khắng khít, cùng một chỗ, ai cũng không lộn xộn nhưng đều có thể cảm giác nhiệt độ cùng mỗi động tác nhỏ của đối phương, thậm chí nghe được hô hấp khe khẽ của người kia.

Khương Vân nhìn không được phía sau nhưng có thể cảm nhận rõ ràng Lục Niệm Chi, người này môi hơi nóng bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào cô, như có như không mà dừng lại trong gang tấc, cố ý trêu chọc.

Cô không quen lắm cũng không chịu nỗi loai trêu ghẹo này nên theo bản năng tránh né.

Lục Niệm Chi lại không tha cho cô, nắm chặt tay cô đem người kéo lại gần hơn, cơ hồ đem mặt dán bên tai Khương Vân, nhẹ nhàng nói: "Hỏi em đó".

Tai Khương Vân đỏ bừng, hơi nhột.

Cô hướng bên cạnh nghiêng đầu rồi thấp giọng nói: "Chị buông ra trước, như vậy không thoải mái".

Lục Niệm Chi buông tay nhưng không tránh ra, vẫn đè nặng sau lưng cô còn lấy một cánh tay luồn dưới nách Khương Vân ra trước, ôm trọn Khương Vân vào trong ngực.

Khương Vân không có thói quen có cánh tay cộm dưới thân bất quá vẫn mặc kệ nàng.

"Nói với tôi..." Lục Niệm Chi nói.

Hành động tuy hai mà một như vậy làm Khương Vân có chút cảm giác kỳ lạ không thể che dấu cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc trả lời: "Nào ai biết được vì cái gì dù sao cũng đã như vậy."
Người ở thời niên thiếu dễ dàng động lòng, thuần túy, làm sao có thể phân rõ ràng này nọ.

Mười tám tuổi năm ấy đối với cảm tình đặc biệt đơn giản, đầu tiên là quen biết nhau, sau đó để ý trong lòng thì gặp gỡ nhiều hơn, chung đụng nhau một thời gian thấy hợp nhau thì tiến tới, thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.


Toàn bộ quá trình đều cực kỳ êm đềm, nói thẳng ra là không có gì kịch tính.

Tuổi trẻ khi đó đối với cảm tình đều cái hiểu cái không cho nên hiện tại nhớ lại đều không nhớ rõ rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào càng không nói nên lời vì sao hai người lại ở cạnh nhau.

Khương Vân suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn vào mắt Lục Niệm Chi nói thêm: "Quen biết được nửa học kỳ thì em ấy ngõ lời với tôi, tôi đồng ý, sau đó liền ở cạnh nhau".

"Cứ như vậy?" Lục Niệm Chi lấy cái tay khác chống bên cạnh dời xuống, đôi môi hồng nhuận ở sau tai Khương Vân hôn hôn một chút.

Thanh âm cô thật sự nhẹ nhàng chậm rãi, nghe không ra cảm xúc khác, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Khương Vân nói: "Còn tặng một bó hoa hồng".

Lúc trước khi Tần Chiêu ngỏ lời với cô, Lục Niệm Chi kỳ thật cũng ở đó nhưng người này lại rời đi trước, không biết đi đâu nên không biết tình huống cụ thể lúc đó.

"Dễ dụ như vậy? Một bó hoa là xong?" Lục Niệm Chi ý vị không rõ mà nói.

Khương Vân không có biện giải, rốt cuộc mười tám tuổi khi đó chính là như vậy, cái gì cũng không nói nhiều, không như hiện tại nhiều băn khoăn như vậy, ăn bữa cơm cũng do dự thật lâu.

Lục Niệm Chi không tiếp tục hỏi đề tài này, tay ôm trước ngực cô, lẳng lặng ở sau lưng cô một hồi lâu mới nghiêng người lật qua, để cô nằm đè lên người mình.

Khương Vân động động, chống nửa người trên dậy, cúi đầu nhìn đối phương.

Bóng đêm sâu thẵm, nhìn không rõ ràng lắm, lại gần nhìn mới có thể nhìn thấy ánh mắt khuôn mặt và ánh mắt Lục Niệm Chi, cô đang suy nghĩ nên không tránh ra, cứ vậy nằm trong ngực Lục Niệm Chi, lát sau duỗi tay sờ sờ cằm trơn bóng của người này nói: "Kỳ thật trước đó tôi có gặp qua em ấy.

Ở giảng đường bên kia, sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi ra ngoài làm thêm, buổi tối đạp xe chạy về nhà đụng phải em ấy".

Sắc mặt Lục Niệm Chi khẽ thay đổi, "Khi đó liền nhớ thương cô ấy?"
"Không phải", Khương Vân lắc đầu, chống một tay quá mỏi liền chuyển thành mặt đối mặt áp lên phía trên giống như vừa rồi, "Có ấn tượng mơ hồ thôi, sau đó khai giảng ở trường gặp được, mới quen biết nhau".

Trước đó ấn tượng một lần, sau đó chậm rãi quen biết mới có chuyện sau này.

Lục Niệm Chi nghe xong không hé răng chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn Khương Vân, làm người ta đoán không ra nàng nghĩ gì.

Khương Vân không hiểu nàng làm sao vậy, bị nàng nhìn hồi lâu cả người liền thấy kỳ cục, lắc lắc mái tóc, tới gần nàng hỏi: "Đừng nhìn tôi như vậy, rất kỳ cục".


"Sợ tôi làm gì à?" Lục Niệm Chi ôm eo cô, bàn tay ở eo cô nhúc nhích.

Sống lung Khương Vân cứng đờ: "Không phải".

"Vậy thì là gì?"
"Không có thói quen", Khương Vân ôn nhu nói, ngừng một chút, "Muốn nghe chị nói chuyện hơn".

Lục Niệm Chi vốn không biểu hiện ra gì, không nổi giận hay gì khác, chỉ là bình tĩnh nhìn cô, sau khi nghe cô nói vậy liền ngẩn ra, trong mắt lay động như đang ấp ủ gì đó, muốn nói mà không nói, cuối cùng lấy chăn lại đắp lên mình và Khương Vân.

Khương Vân không rõ nàng là làm sao vậy, chỉ cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên trở nên loãng hẳn đi sau đó đã bị đối phương hôn.

Lục Niệm Chi không cho cô một chút cơ hội thở dốc hay giãy giụa, trực tiếp khống chế cô, cạy ra hàm răng thẳng tiến vào.

Khương Vân có chút không thể phục hồi tinh thần.

Trong chăn nóng lại chật chội, ở bên trong một hồi hô hấp cũng khó chịu, cô nghĩ muốn đẩy Lục Niệm Chi ra, còn chưa kịp động đã bị bắt lấy.

Nụ hôn này giằng co thật lâu, tựa như tiêu hao hết không khí của Khương Vân.

Lúc đem chăn kéo ra, ngực cô phập phồng, hít thở từng ngụm từng ngụm, cả người mồ hôi đầm đìa.

Lục Niệm Chi ở trên môi cô cắn cắn, không đầu không đuôi mà nói: "Tôi cùng bọn Chu Duẫn Hoài tước kia cũng ở giảng đường bên kia chơi nhạc.

Ở đầu phố bên đó biểu diễn, em có gặp qua không?"
Mới ở trong chăn nghẹn lâu như vậy, toàn thân Khương Vân đều thật nóng, cô rũ mắt nhìn người này, lắc đầu: "Không có".

"Không phải đi làm thêm bên đó sao?", Lục Niệm Chi tựa như có chút không vừa ý, dùng tí sức vuốt ve da thịt mềm mại của cô, như để trừng phạt: "Nhớ rõ Tần Chiêu như vậy hay là do mắc bệnh hay quên?"
Khương Vân nghe không hiểu thâm ý trong lời nàng chỉ lo hô hấp lấy hơi, cảm thấy thật sự quá nóng nên đem chăn đẩy ra hơn phân nửa nhưng không trèo từ người Lục Niệm Chi xuống, một lát sau không để bụng mà nói: "Một con phố dài như vậy, không chừng có thấy, có gặp qua mấy người".

Trong ấn tượng của cô thì cô chưa từng tiếp xúc Lục Niệm Chi, không nhớ rõ từng gặp ở đâu chưa hoặc là có từng nói chuyện với nhau không, dù sao cô cũng không nhớ.

Hơn nữa người như Lục Niệm Chi nếu cô gặp qua hẳn sẽ nhớ kỹ mới đúng, đâu thể nào hoàn toàn không nhớ được.

Lục Niệm Chi cũng không giải thích, cô vừa dứt lời liền đem người kéo tới, lấp kín miệng cô, cái gì cũng không nói.


Khương Vân đón lấy nụ hôn người này, không kháng cự.

Nàng an ủi cô.

Cổ thụ trong sân lay động nhẹ nhàng.

Hai người ầm ĩ một phen cả người đều nóng lên nhưng cũng không làm gì hơn.

Đêm nay trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác không biết lúc nào thì ngủ mất.

Buổi sáng Khương Vân cãi cọ một hồi, buổi tối lại dây dưa đến gần nửa đêm mới ôm Lục Niệm Chi ngủ.

Nàng ghé vào ngực cô, lúc cô sắp ngủ say mới nói: "Tôi ở Giang Viên gặp em..."
Cô thật sự quá mệt mỏi, nghe người kia đang nói gì đó nửa ngày cũng không trả lời, cuối cùng nặng nề mà ngủ.

Chờ buổi sáng hôm sau ai cũng không nhắc lại đề tài này.

Tối hôm qua hai người giống như tâm sự cùng nhau, như vậy một hồi qua đi ai cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không miệt mài truy hỏi việc đêm qua.

Lục Niệm Chi lúc mặt trời vừa ló dạng thì tỉnh dậy, so với Khương Vân thì sớm hơn.

Sáng sớm độ ẩm thấp, rất mát mẻ, cửa sổ không mở cũng có chút lạnh.

Nàng gọi Khương Vân một tiếng phát hiện Khương Vân hơi động đậy mi mắt một chút liền rúc vào trong chăn.

..

Khương Vân dần dần cũng tỉnh, câu cổ Lục Niệm Chi.

Hai người mới sáng ra đã cùng nhau lăn lộn.

Thành phố C thời tiết sáng sủa, sau một trận sương mù, nhiệt độ không khí cao hơn một ít so với lúc trước, xấp xỉ ba mươi bốn độ.

Thời tiết phía Nam lúc này tương đối nóng, không tính là đặc biệt nóng nhưng đi ra ngoài một hồi thì nóng muốn chết.

Buổi chiều Khương Vân lái xe đi cửa hàng di động gần nhất, mua cái di động mới, lại chạy tới quán cà phê sách cạnh trường đại học bên kia tìm Hà Dư.

Hiện giờ đã cuối tháng sáu, kỳ thi cuối cấp sắp tới, không bao lâu sau sẽ nghỉ hè.

Học sinh sinh viên đều vội vàng ôn tập, người ra ngoài hôm nay so với bình thường ít hẳn đi nhưng bên trong quán cà phê sách, khách hàng so với ngày thường lại nhiều hơn.


Mỗi cái bàn đều có người ngồi, ngay cả phía trước quầy pha chế cũng có khách ngồi.

Trong tiệm thanh tĩnh, nước lọc được miễn phí, phần lớn học sinh sinh viên tới đây đều muốn nương nhờ máy lạnh ngồi học bài, một ly nước có thể ngồi nguyên ngày.

Khương Vân vào tiệm lúc Hà Dư đang bỏ đường vào ly cà phê đen, thấy cô vào cửa, dùng ánh mắt thấy đồ vật trong tay cô, một bên pha cà phê một bên nhẹ giọng nói: "Đổi điện thoại mới"
"Cái cũ hư rồi, trên đường tới đây ghé mua", Khương Vân giải thích, không nói cụ thể vì sao hư.

Hà Dư nói: "Cũ không đi mới không tới, dù sao cậu cũng xài lâu rồi, vừa đúng lúc".

Khương Vân không tỏ ý kiến gì.

Trong quán tương đối bận rộn, cô tới thật không đúng lúc.

Hà Dư dẫn cô tới sau quầy pha chế, tự mình bưng ly cà phê đên ra ngoài, "A Vân cậu giúp mình nhận order, mình đem cà phê tới bàn số hai".

Khương Vân gật đầu, "Được rồi".

Bàn số hai ở gần quầy pha chế, vài bước là tới.

Khương Vân trong lúc nhận order theo bản năng liếc mắt nhìn, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bàn bên kia là một cô bé mặc áo thun, quần yếm ngồi một mình.

Cô bé lớn lên khá xinh đẹp, moi mỏng mũi cao, đuôi mắt dài, tóc ngắn nhưng không thật sự ngắn tới khong thể cột lên.

Lúc Hà Dư đem cà phê tới, cô bé cũng chưa ngẩng đầu nhìn một cái, yên lặng ngồi đó tới khi Hà Dư xoay người rời đi mới nhấc lên mí mắt, dùng dư quang nhìn theo Hà Dư.

Khương Vân trùng hợp nhìn thấy một màn này, không khỏi nhớ lại lần trước khi tới đây, cô bé này hình như cũng ngồi bàn số hai, hình như là khách quen ở đây.

Cô cũng không nhớ rõ có phải nàng hay không, mơ hồ có chút ấn tượng.

Đang nghĩ ngợi thì di động để trên quầy rung lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.

Là tin nhắn từ dãy số xa lạ.

Khương Vân tùy tiện nhìn, giúp nhận order xong mới mở khóa lên nhìn.

Tin nhắn không có chữ nào chỉ có một bức ảnh không nhìn rõ mặt.

"Ai tìm cậu có việc à?" Hà Dư hỏi.

Khương Vân không dấu vết thu hồi di động, sắc mặt bình tĩnh, trấn định mà nói: "Không có, chỉ là tin nhắn rác"..