Tân Hoan (Niềm Vui Mới)

Chương 68: Khương Phó Giám Đốc Yêu Đương






Lục Niệm Chi ở Lục gia chính là trường hợp đặc biệt.

Con cái Lục gia, cho dù là cô hai chuyên tâm nghiên cứu khoa học thì cũng cần ông Lục giúp đỡ mà người này lại không cần.

Mấy năm nay sự nghiệp cá nhân của cô đều không quan hệ tới Lục gia, hoàn toàn độc lập.
Lục Đinh Uấn lời nói thật, mặc dù mấy năm nay ông Lục cho Lục Niệm Chi không ít tài sản nhưng vẫn không có cách nào quản được người này, huống chi còn ở cách xa ngàn dặm.
Bỗng dưng xảy ra chuyển biến như vậy, Khương Vân không biết làm sao, nàng bưng cái ly lên suy tư nên nói cái gì.

Người bên cạnh lại vào lúc này nói một câu: "Tôi trước kia ở thành phố Q từng gặp phó giám Khương một lần".
Khương Vân chỉ đi thành phố Q có một lần, chính là lần triển lãm ô tô đó.

Có thể ở nơi kia thấy nàng thì tự nhiên là gặp ở trong triển lãm nhưng nàng không nhớ rõ chính mình gặp qua Lục Đinh Uấn khi nào.

Nghĩ đến lúc ấy hẳn là không có tiếp xúc vì thế nàng không lấy mấy lời này mà tiến lên thiết lập quan hệ, chỉ nói: "Lúc ấy tôi dẫn theo một tổ nhỏ qua bên đó công tác, vừa vặn ở cạnh tập đoàn Bồi Thịnh".
"Chính là ở bên đó, tôi đi cùng Thiệu Thanh", Lục Đinh Uấn nói.
Khương Vân cùng cô hàn huyên một lát, nói chuyện triển lãm ở thành phố Q, công việc liên quan.
Lục Đinh Uấn năng lực cường đại, phạm vi đầu tư của bản thân cô trải dài nhiều lĩnh vực, ngay cả chuyện về ô tô cũng có thể tiếp, bất luận đề tài nào cũng có thể trò chuyện.

Khương Vân không hiểu được tâm tư đối phương, không rõ ràng lắm rốt cuộc là muốn làm gì nhưng dần dần liền hiểu được, đây là đang thử nàng.
Không hề giống với mấy người cao cao tại thượng Tần gia, Lục Đinh Uấn ở trong thương trường nhiều năm, có phương thức xử sự của bản thân, sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời đồn đại kia, cô lấy việc công tác tới thành phố C, đơn giản chính là muốn lại đây xác nhận một chút.
Cô ấy không có lấy khí thế áp bức người khác, trừ bỏ ban đầu nói mấy lời kia, lúc sau cũng chưa đề cập lại Lục Niệm Chi, cũng không nói chuyện Khương Vân cùng Tần Chiêu, chỉ tùy tiện hỏi một ít chuyện công việc.
Bất quá Khương Vân cùng Lục Niệm Chi còn đang ở giai đoạn tìm hiểu, chưa xác nhận quan hệ, có chút lời nói thật không nên hỏi tới.
Ban đầu Khương Vân cảm thấy không mấy tự nhiên, dần dần cũng yên tâm.

Lục Đinh Uấn chỉ là nhìn có vẻ hung, ngữ khí tuy cường ngạnh nhưng sẽ không làm người khác cảm thấy không thoải mái, ít nhất so với người Tần gia thì tốt hơn nhiều.
Lục Đinh Uấn xưng hô đối với Khương Vân liền có thể thuyết minh thái độ chính mình, ba chữ "phó giám đốc" là đem nàng đặt ngang nhau mà đối đãi, cũng biểu lộ lần nói chuyện này sẽ không đề cập chuyện riêng tư.

Trong toàn bộ cuộc nói chuyện, Lục Đinh Uấn xác thật chưa từng hỏi những chuyện riêng tư, càng chưa từng thể hiện ra suy nghĩ của mình cùng cái nhìn của người Lục gia.

Có mấy lời nói ra kỳ thật cũng dư thừa, có thể không nói thì không cần nói.

Đương sự không để ý thái độ của người khác thì người khác đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Lục Đinh Uấn là người thông minh, chẳng sợ trong lòng cô vẫn có chút để ý chuyện phía trước nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, sẽ không nhúng tay vào quyết định của Lục Niệm Chi.
Cho tới lúc sau Lục Đinh Uấn hỏi: "Phó giám Khương tốt nghiệp đại học C?"
Khương Vân gật gật đầu, "Tốt nghiệp bốn năm rồi".
"Con gái tôi cũng sắp tới đại học C học tập", Lục Đinh Uấn nói, nhắc tới Lục Thời Tinh, trên mặt cô một lần nữa hiện ra bất đắc dĩ, "Không muốn ra nước ngoài du học, thế nào cũng chạy tới bên này, muốn ở cùng với tiểu di của nó.

Ba nó không đồng ý lại không lay chuyển được nó, ở nhà náo loạn hai lần liền chạy tới đây, nói cái gì cũng không chịu về".
Khương Vân sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ cùng mình nói chuyện trong nhà, nhưng lại không chen vào, suy nghĩ một lát ôn nhu nói: "Lục tiểu thư có ý nghĩ riêng của mình, là một người rất có chủ kiến".
Lục Đinh Uấn khó có được sắc mặt nhu hòa xuống, ngữ khí cũng thay đổi.
"Cô gặp con bé rồi?"
Khương Vân thành thật nói: "Cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố".
"Hai ngày trước nó gọi điện cho tôi nói ở bên này quen biết rất nhiều bạn bè".
Kế tiếp liền trò chuyện vài câu về Lục Thời Tinh.
Có lẽ đối với Lục Đinh Uấn mà nói, con gái chính là điểm mềm mại nhất trong lòng cô ấy, lời nói cũng nhiều lên, cả người thái độ chuyển biến không ít.

Bất quá cũng là nhắc tới một ít chứ không nói nhiều.
Lục Đinh Uấn hỏi Khương Vân về kế hoạch công tác.

Vấn đề này có chút quá giới hạn, không thích hợp trò chuyện trong lần đầu gặp mặt nhưng Khương Vân không quá để ý, nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật đáp: "Trước tiên ở công ty ổn định đã sau đó mới tính tiếp".
"Cô có thực lực, có thể thăng tiến", Lục Đinh Uấn nói, không phải là khen suông mà là xuất phát từ ánh mắt một thương nhân đưa ra đánh giá.
Đi làm bốn năm có thể ngồi ở vị trí này, lại là phát triển trong một ngành công nghiệp hà khắc đối với nữ nhân thì Khương Vân tuyệt đối xứng với lời đánh giá này.

Bất luận Lục Đinh Uấn hay Thiệu Thanh, trong công việc mà nói, những người này đối với Khương Vân đều tương đối thưởng thức, phần thưởng thức này không có quan hệ gì khác, chỉ thuần túy đối với người có năng lực xem trọng mà thôi.

Khương Vân cười cười, "Tôi sẽ cố gắng".
"Thiệu Thanh bên kia có thể nỗ lực hơn một chút, cô ấy thật thích cô", Lục Đinh Uấn đề cập, không keo kiệt mà chỉ cho nàng một con đường.
Đương nhiên cái gọi là thích khẳng định là không trộn lẫn tình cảm cá nhân, nhân tài cần được cấp trên thưởng thức mới không lãng phí tài năng.

Sự tình này Lục Đinh Uấn xưa nay rộng lượng, tầm mắt cao, sẽ không bởi vì chuyện Khương Vân cùng Lục Niệm Chi mà ngáng chân Khương Vân.

Đối với cô ấy mà nói dùng trăm phương ngàn kế đối phó với một cấp dưới thực sự không đẹp mặt, quá hẹp hòi rồi.
Nói nhiều như vậy, Khương Vân cũng minh bạch thái độ của đối phương.

Nàng nguyên bản còn có chút bất an mà hiện tại liền bình tĩnh lại nhưng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy may mắn.

Rốt cuộc Lục Đinh Uấn chỉ là không muốn trộn lẫn việc công và việc tư, trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào một câu cũng không đề cập tới.
Lần nói chuyện hôm nay cũng không đại biểu cho cái gì.
Nghỉ ngơi tới không sai biệt lắm Lục Đinh Uấn tự mình đi đến chỗ Thiệu Thanh để Khương Vân trở về làm việc.
Mới về văn phòng một lát thì phó giám Lưu đã chạy tới, sợ xảy ra chuyện gì nên nhanh tới hỏi thăm Khương Vân một chút xem thế nào.
Khương Vân qua loa lấy lệ mà nói: "Không có vấn đề gì, cũng coi như thuận lợi".
Phó giám Lưu lúc này mới rớt xuống căng thẳng, nghĩ mà sợ nói: "Lần trước Lục tổng lại đây, cùng một ngày đã nghiêm khắc chấn chỉnh chủ nhiệm phân xưởng mà này lại cả buổi sáng làm tôi sợ tới mức..."
Khương Vân không lĩnh giáo qua lợi hại của Lục Đinh Uấn nên sẽ không lo lắng như vậy.

Thấy phó giám Lưu nguyên mặt đầy thịt lại bị sợ tới mức hồng hồng nên thuận miệng trấn an ông ta.
Phó giám Lưu cuối cùng cũng có một lần nói tiếng người, cười nói: "Hôm nay thật vất vả cho cô, bằng không còn không biết sẽ bị chỉnh thành cái dạng gì".
Còn có một đống công việc cần phải làm, Khương Vân không rảnh cùng phó giám Lưu nói chuyện vòng vo, hai ba câu liền đem người đẩy đi, thời gian còn lại vội vàng hoàn thành công việc chưa làm xong.
Theo như kế hoạch là giữa trưa muốn dẫn Lục Đinh Uấn ra ngoài ăn cơm nhưng Lục Đinh Uấn không cho những người khác đi theo, có tính toán của riêng mình nên chỉ có thể từ bỏ.
Bởi vì vội vàng bàn giao công trình nên Khương Vân giữa trưa cũng không có thời gian ra ngoài ăn cơm, tùy tiện uống ly cà phê rồi làm tiếp.


nàng hoàn toàn chìm đắm vào công việc, nghiêm túc làm việc không phát hiện Lục Đinh Uấn buổi chiều vẫn ở công ty cho tới khi đối phương cùng Thiệu Thanh tới phòng nghiên cứu phát minh mới kinh ngạc phát hiện.
Nhưng hai người không phải tới tìm nàng mà tìm phó giám Lưu nói chuyện.

Khương Vân liền ở trong văn phòng, nhìn phó giám Lưu cẩn thận ứng phó lãnh đạo, không dám lơi lỏng một khắc.
Toàn bộ phòng nghiên cứu phát minh đều yên tĩnh lại, ngẫu nhiên có tiếng lật trang giấy vang lên, lúc đó đã gần thời gian tan tầm.

Bình thường vào lúc này nhân viên đã sớm chuẩn bị dọn dẹp đồ vật rời đi mà hiện tại không ai dám động, tất cả đều thành thật tiếp tục làm việc.
Thiệu Thanh đơn độc tới đây một chuyến, thị sát tiến độ công việc của Khương Vân.

Khương Vân vững vàng ứng đối, không giống phó giám Lưu luống cuống tay chân, khẩn trương đến không biết nên làm gì.
Kỳ thật Thiệu Thanh ở chung khá tốt, công tư phân minh.

Trên phương diện công tác, một là một hai là hai, chỉ cần thẳng thắn thành thật một chút là được.

Khương Vân đem công tác thuộc bổn phận đều làm xong, nên thế nào thì thế đó.
"Rất đáng yêu", Thiệu Thanh bỗng dưng nói, khó có được ở công ty cười một cái.
Khương Vân ngẩn ra, không hiểu đây là ý gì.
"Cái này", Thiệu Thanh chỉ vào búp bê sứ trên bàn làm việc của nàng.
Nàng hiểu được, theo bản năng đem đồ vật dịch vào bên trong một chút, phòng hờ nó rớt xuống.
"Hẳn là một đôi", Thiệu Thanh tinh mắt, một chút đã nhìn ra.

Cô ấy hôm nay cùng bình thường không giống nhau lắm, thế mà lại ở công ty hỏi chuyện riêng tư, "Khương phó giám đốc đang yêu đương?"
Bị hỏi không thể hiểu được, Khương Vân chần chờ một lát, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nàng cùng Lục Niệm Chi còn chưa xác định, không coi như yêu đương, hai người còn đang trong thời kỳ tìm hiểu.

Loại chuyện tư mật này cũng không thể nói cho cấp trên được, nghĩ nghĩ, chỉ giải thích ngắn gọn: "Còn chưa phải".
Một đáp án hết sức lập lờ ba phải, có khả năng sẽ yêu đương nhưng trước mắt thì chưa.
Có lẽ là không nghe ra hàm nghĩa này, Thiệu Thanh hỏi: "Cái này mua ở đâu vậy?"
Khương Vân ngẩn người, trả lời: "Ở bên khu dân cư mới, có cửa hàng bán đồ lưu niệm kiểu Trung".
"Cháu tôi thật thích mấy món đồ thế này.


Lần tới qua bên đó có thể mua một đôi tặng nó", Thiệu Thanh mỉm cười nói lại nhìn búp bê kia một cái, sau ngẩng đầu nhìn nhìn Khương Vân.
Trong công ty nói mấy chuyện này thật có chút không thích hợp, Khương Vân đem đề tài quay lại công việc, thuận tiện để người trước mặt xem qua bảng báo cáo của nàng.
Thiệu Thanh không ở chỗ này lâu lắm, thực nhanh liền ra ngoài.

Khương Vân đem đồ vật trên bàn thu hồi, hôm nay không xảy ra chuyện gì hẳn là có thể đúng giờ tan tầm, nàng nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn xem Lục Đinh Uấn đi chưa lại vào lúc này nhìn thấy cái người không biết tới từ lúc nào – Lục Niệm Chi.
Người này ở bên ngoài, đứng ở bên cạnh Lục Đinh Uấn, tựa hồ đã tới lâu rồi chỉ là Khương Vân luôn không phát hiện ra.

Đối diện tầm mắt thâm trầm của Lục Niệm Chi, Khương Vân sửng sốt, định làm cái gì cũng quên luôn, động tác trên tay dừng lại.
Lục Niệm Chi liếc mắt nhìn Thiệu Thanh mới ra khỏi văn phòng một cái, nhíu mày, như là không cao hứng, có chút để ý nhưng trong nháy mắt thu hồi cảm xúc trên mặt như là cái gì cũng chưa xảy ra, quay đầu nói chuyện cùng Lục Đinh Uấn.
Khương Vân đem phản ứng của người này thu vào trong mắt, lúc này, cách xa như vậy không cách nào giải thích, hơn nữa cũng không có gì để giải thích.

Nàng do dự một cái chớp mắt, vẫn là coi như không có việc gì mà làm chuyện của mình.
Lục Niệm Chi hôm nay ăn mặc tương đối tùy ý.

Một cái váy dài không tay đơn giản màu than chì, trên eo mang một thắt lưng mắc xích tinh tế, thoạt nhìn hình như là từ công ty bên kia vội vàng chạy tới.
Cô cùng Lục Đinh Uấn ở đây hơn mười phút, không bao lâu sau liền cùng nhau rời đi.

Trước khi đi, Lục Đinh Uấn hướng phòng phó giám đốc nhìn một cái.
Trước tan tầm còn có một phần văn kiện muốn nộp lên, hai người rời đi rồi Khương Vân lại ra ngoài một chuyến, nửa tiếng sau mới trở về.

Lúc đó nhân viên trong phòng đã luc tục ra về, còn có một số ở lại tăng ca.

Vào trong văn phòng, Khương Vân lấy ra di động, không có tin nhắn mới.
Đối phương hẳn là không có thời gian, huống chi Lục Đinh Uấn còn ở đó.

Khương Vân rối rắm một lát vẫn là chờ hơn mười phút nhưng di động vẫn không có tin gì.

Lại đợi hơn nửa tiếng, người trong phòng lại càng ít, vẫn như cũ, nàng đành đi về trước.
Nhưng mà tới lúc về nhà, Lục Niệm Chi vẫn không có nửa điểm động tĩnh..