Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 8: Tàn nhẫn




Sở Luật chỉ cười lạnh một tiếng, đến cùng ai mới là người tàn nhẫn.

Anh kéo chân của cô ra, không để ý cô giãy dụa, không có bất kỳ mở đầu tiến vào trong cơ thể của cô, lúc đụng phải tầng màng mỏng kia, cũng chỉ cười lạnh một tiếng, đây là hoa nhiều tiền làm. Thật đúng là có thể lấy giả làm giả.

Dùng sức tiến vào, Hạ Nhược Tâm hét lên một tiếng: " a..." Đau đớn xé rách tràn đầy tất cả tri giác của cô, để cho cô hít sâu mấy cái

Đau nhức gần như hôn mê bất tỉnh. Anh chiếm hữu lấy thân thể cô, cũng đồng thời cướp đi lòng của cô.

"Không muốn... Đau quá, đau quá... Van xin anh: " Cô nắm thật chặt chăn dưới thân, môi bị cắn rách thành vết máu nhìn mà thấy giật mình.

"Đau?" Sở Luật chỉ cười lạnh một tiếng, hiện tại đau nhức mới thật sự bắt đầu, cô đau anh có đau không, có đau như Dĩ Hiên không, Dĩ Hiên là cô dâu từ nhỏ anh quyết định, cô lại giết cô ấy. Giết Dĩ Hiên của anh.

Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng dũng mãnh tiến vào, càng xâm nhập bên trong cô gái dưới thân, nhìn cô khóc rống, nhìn cô thét lên, đến khi nhìn thấy hai chỗ tương giao không ngừng tràn ra tơ máu, tròng mắt của anh càng thêm sâu.

"Van xin anh... Dừng lại... Đau quá: " Hạ Nhược Tâm vươn tay của mình, muốn nắm lấy cái gì, chỉ là, hạ thân đau nhức kịch liệt, không ngừng tăng lên, đau quá, cô thật sự đau quá...

Mà Sở Luật thì từ chối nghe không thấy, tiếp tục vô tình đụng chạm phía dưới không có bất kỳ tình dục, đây chính là việc cô muốn làm vợ của tôi, tôi sẽ để cho cô nhớ, tôi chiếm hữu thân thể cô như thế nào, tôi muốn để cô vĩnh viễn không quên được, vĩnh viễn nhớ kỹ dạng đau nhức này.

Anh lại dùng sức đỡ lấy: " Cô không xứng đáng để tôi yêu, cho nên, cô không thể để tôi dùng cách bình thường mà làm."

Hạ Nhược Tâm chỉ cắn chặt mu bàn tay của mình, thỉnh thoảng cô đong đưa đầu của mình, sắc mặt tái nhợt như tuyết, một đôi mắt vô thần nhìn người đàn ông vô tình, chiếu thẳng vào linh hồn của cô.

"Tôi muốn để cô sống không bằng chết: "Giọng anh tiếp tục vang lên ở bên tai cô, anh chỉ nâng mắt lên, nhìn bức ảnh chụp cô dâu treo trên tường.

Dĩ Hiên, đây chính là em muốn sao?

"Van cầu anh, từ bỏ: " Cô nắm thật chặt tay của mình, thống khổ van xin người đàn ông đang tra tấn mình.

"Không muốn, không thể..."

"A..." Lại là một tiếng khóc vô cùng thê thương, trên giường lớn trong phòng tân hôn có có người đàn ông vô tình, còn có thể xác tinh thần cô gái thuần khiết.

Đêm đầu tiên của cô không có vui vẻ, chỉ có đau xé tâm.

Thẳng đến khi Sở Luật rút chính mình ra, mặc xong quần của mình, đối xử lạnh nhạt với cô gái đã ngất đi, đối với loại phụ nữ này, anh sẽ không đau lòng.

Chỉ là sau khi đi ra ngoài, anh lại nhắm hai mắt mình lại, dùng sức đóng cửa lại, thân thể bị anh tàn phá bừa bãi qua, anh cũng không dám nhìn.

Hạ Nhược Tâm co thân thể mình lại, vết máu trên giường chứng minh cô vừa mới bị người tàn nhẫn cướp đi thân thể.

"Anh trai nhỏ..." Cô mở hai mắt mình ra, con ngươi trống rỗng vô thần nhìn ảnh chụp người đàn ông kia.

"Vì sao anh không nhận ra em? Vì sao, không tin em, em không có hại Hạ Dĩ Hiên, vì sao các người không tin em, đều không tin em?"

Cô duỗi tay của mình ra, muốn bắt được cái gì, sau cùng chỉ đưa tay tới bên môi của mình, cắn mạnh. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->