Tàn Ngọc Li Thương

Chương 4: Đánh đàn




Chỉ nhìn liếc mắt một cái liền bị vẻ đẹp của đàn hấp dẫn. Đàn cổ từ bạch ngọc thượng đẳng chế thành, giống như tuyết mùa đông không nhiễm một hạt bụi. Ở dưới ánh mặt trời thân đàn tỏa ra bạch quang, làm cho người ta cảm thấy mát mẻ.

Giờ phút này Liễu Tàn Ngọc cẩn thận ôm đàn bước lên xe ngựa. Sau khi đem đàn bố trí tốt, hắn ngẩng đầu. Đối với cặp mắt nghi hoặc đang nhìn hắn, cười nhạt nói: “Có chuyện gì?”

“Ngươi. .biết đánh đàn?” Độc Cô Phong tò mò  hỏi.

“Ân. Chẳng lẽ ta không giống người biết đánh đàn sao? Đại thúc.” Liễu Tàn Ngọc cong cong khóe miệng cười thập phần tà mị.

Mặt Độc Cô Phong toàn bộ co rút, không khỏi xấu hổ, miễn cưỡng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Cái kia. . Không cần bảo ta đại thúc. . Ta chỉ có hai mươi mốt a. .” Nói đến đây hắn liếc nhìn Liễu Tàn Nguyệt bên cạnh  Liễu Tàn Ngọc. Tiếp tục nói: “Thiếu chủ. . Có thể bảo ta Phong.” Theo sau lại giống như nghĩ đến cái gì đó liền thêm một câu: “Nếu Thiếu chủ cảm thấy gọi như vậy thân thiết, có thể tùy tiện gọi kiểu khác…chỉ cần không gọi đại thúc là được.”

Mà Liễu Tàn Ngọc tựa hồ cũng không tính buông tha hắn: “Kia. . Nếu tùy tiện gọi, vậy  gọi “Tiểu Phong” có thể chứ?” Cười vuốt ve đàn cổ. Nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Độc Cô Phong. Quả nhiên trên mặt hắn phiềm hồng. Đại khái là quá tức giận. . Liễu Tàn Ngọc nghĩ thầm, trên mặt ý cười càng đậm. Lẳng lặng chờ Độc Cô Phong hồi phục cũng qua thời gian gần một chén trà. Chung quanh không khí càng trở nên lạnh lẽo. Liễu Tàn Ngọc tươi cười càng ngày càng đậm. Độc Cô Phong bất đắc dĩ thở dài, buông tha cho ý định phản kháng, cúi đầu ngầm đồng ý. Trong lòng khổ sở nói không nên lời. Nghĩ hắn đường đường là một trong tứ đại ảnh vệ của Tàn Nguyệt sơn trang, thế nhưng bị gọi là tiểu Phong. Nghĩ đến khi trở về bị ba người kia nghe được không khỏi thở dài. Tiền đồ hắc ám a. . .

“Vậy. . Tiểu Phong. Vì để công bằng…. . Ngươi cũng có thể gọi ta là Tàn Ngọc. . Ta không thích bị gọi là thiếu chủ.” Cũng không muốn làm thiếu chủ. Trong lòng Liễu Tàn Ngọc mặc niệm. Nụ cười trên mặt không thay đổi.

Độc Cô Phong nhìn Liễu Tàn Nguyệt. Thấy đối phương không có phản ứng gì, liền gật đầu đáp ứng. Bằng không thật không biết vị Thiếu chủ này sẽ nói tiếp những gì.

Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nhìn Liễu Tàn Ngọc bên cạnh mình. Hàng mi thanh tú hơi hơi nhăn lại. Hắn đoán không ra Liễu Tàn Ngọc đang suy nghĩ cái gì: “Trì hoãn đã lâu. Trước khi trời tối phải tới Dực Hoa trấn.”

“Vâng.”

Khi bọn hắn tới Dực Hoa trấn, trời đã tối. Nhưng người trên phố không hề giảm đi, ngược lại còn tăng thêm. Liễu Tàn Ngọc hiếu kì nhìn Dực Hoa trấn, nơi mà hắn chưa bao giờ tới. Chẳng lẽ những người ở nơi này thích xuất hành vào ban đêm?

Tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Liễu Tàn Ngọc, Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói: “Lĩnh Việt sơn trang mở đại hội anh hùng.”

“Vì cái gì.” Liễu Tàn Ngọc khó hiểu. Nhưng Liễu Tàn Nguyệt tựa hồ không nghĩ sẽ giải thích nhiều hơn. Liễu Tàn Ngọc bĩu môi. Dù sao cùng mình không quan hệ, hắn cũng không thèm để ý, chỉ là tò mò mà thôi. Nhưng lúc này Độc Cô Phong lại bắt đầu giải thích: “Lĩnh Việt sơn trang thông báo việc bắt được Sở Hồng Tú, một trong tứ đại môn chủ của Huyết Sát Môn. Nói là phải san bằng Huyết Sát Môn. Vì vậy mở đại hội anh hùng, cho nên có rất nhiều người tới Dực Hoa trấn chuẩn bị tiêu diệt Huyết Sát Môn.”

Sở Hồng Tú. . ? ! . . . Hắn bị bắt được. Liễu Tàn Ngọc không khỏi cả kinh. Nhưng sau đó hắn cười lạnh trong lòng. Muốn tiêu diệt Huyết Sát Môn. . Si nhân nằm mơ. . . Huyết Sát Môn cho dù ít đi một Sở Hồng Tú thì thực lực cũng không mảy may suy giảm. Cũng không biết nữ nhân kia làm ra thứ gì. Nhíu nhíu mày, Liễu Tàn Ngọc liền không nói thêm gì nữa.

Vừa tới trước cửa khách ***. Tiểu nhị liền phi thường nhiệt tình tiến lên đón: “Khách quan ăn cơm hay nghỉ trọ a.”

“Tiểu nhị, chuẩn bị ba phòng hảo hạng. Sau đó chuẩn bị bữa tối.” Độc Cô Phong vừa nói vừa đem bạc giao cho tiểu nhị. Tiểu nhị nhìn thấy bạc hai mắt mở to, cười nở hoa, vội vàng đáp: “Ai. . Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.” Nói xong liền xoay người muốn đi. Lại bị một thanh âm lạnh như băng ngăn cản: “Chậm đã.” Tiểu nhị quay đầu,  hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn tới. Mới nhìn thấy người đứng phía sau Độc Cô Phong  không xa, nhất thời ngốc lăng. Mà lúc này, toàn bộ khách *** cũng im lặng dị thường. Ngay cả tiếng hít thở đều cảm thấy được phi thường mỏng manh. Không khí yên lặng đến quỷ dị. Tất cả mọi người đều nhìn đến Liễu Tàn Nguyệt đang đứng trước của. Mà đương sự lại như là không có cảm giác mở miệng tiếp tục nói: “Hai gian phòng là đủ.” Liễu Tàn Ngọc không khỏi thở dài. . Người này thật sự là tiết kiệm lời như bạc. . Nhưng sau đó hắn nghĩ tới điều gì…..dùng ánh mắt sáng tỏ nhìn Độc Cô Phong rồi lại nhìn Liễu Tàn Nguyệt.

“Ách? . . Da? . . Ai. . ! ! Ngươi không cần nghĩ lung tung, không phải như thế.” Độc Cô Phong kích động lên tiếng.

Liễu Tàn Ngọc cười xấu xa: “Nga. . Chính ngươi nghĩ lung tung mới biết ta nghĩ gì mà.” Độc Cô Phong đỏ mặt xấu hổ nói không nên lời. Vừa định bồi thêm vài câu lại bị Liễu Tàn Nguyệt đánh gãy: “Là ta và ngươi một.” Mắt liếc nhìn xuống Liễu Tàn Ngọc thấp hơn mình một cái đầu. .

“Ha. . ?” Liễu Tàn Ngọc còn chưa kịp phản ứng. Liễu Tàn Nguyệt liền bảo tiểu nhị dẫn hắn đi lên phòng. Sau khi Liễu Tàn Nguyệt xoay người, Liễu Tàn Ngọc nhìn Độc Cô Phong, một tia tiếu ý rất nhanh hiện lên trên mặt, khiến Độc Cô Phong nhất thời kêu to. Phẫn hận trừng mắt nhìn, đã thấy hắn lập tức đi theo Liễu Tàn Nguyệt. Độc Cô Phong chỉ có thể ở sau lưng, yên lặng thở dài. . Ai. . Chẳng lẽ Liễu Tàn Ngọc là khắc tinh của hắn? Bất đắc dĩ  lắc lắc đầu. . Cũng liền đi theo.

Dùng xong bữa tối. Liễu Tàn Ngọc một mình ngồi trước cửa sổ, vuốt ve ngọc cầm. Đơn âm đứt quãng truyền ra. Ngọc cầm không giống với các loại  đàn cổ khác. Bình thường đàn cổ có âm sắc hùng hậu, Phong cách cổ xưa bình thản. Mà ngọc cầm trên tay Liễu Tàn Ngọc lại không, tiếng đàn thanh thúy ưu nhiễu quanh quẩn ở trong phòng. Đơn âm đứt quãng lại giống như một ca khúc đầy đủ. Che dấu không được bi thương cùng mê mang. Nhìn trăng sáng trong đêm đen. Bản thân đã từng khát vọng rất nhiều. Nhưng hiện tại, giải quyết xong nhiệm vụ lại không biết chính mình còn có thể làm những gì.

Ngừng gảy đàn Liễu Tàn Ngọc hạ mắt nhìn ngọc cầm. Cho dù buổi tối nó vẫn tỏa ra bạch quang, giống như trăng sáng trên bầu trời. Nhẹ nhàng vuốt ngọc cầm. Nhớ tới vị kia luôn nhìn hắn cười ôn nhu. Cho dù nụ cười của người kia không phải dành cho hắn. Nhưng hắn cũng thỏa mãn.

Liễu Tàn Ngọc chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Căn bản không phát hiện Liễu Tàn Nguyệt đã đứng sau hắn từ rất lâu.

Nhìn người trước mắt khác với Liễu Tàn Ngọc lúc bình thường, trong lòng Liễu Tàn Nguyệt nảy sinh cảm giác kỳ quái. Hắn không rõ đó là cái gì. Liễu Tàn Ngọc khẽ cúi đầu. Ánh trăng chiếu rọi, đổ bóng mờ nhạt trên mặt đất. Mục mâu tử sắc (màu tím) ở dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp. Tóc đen trong gió đêm nhẹ nhàng phiêu động. Giờ phút này trên mặt Liễu Tàn Ngọc là vẻ cô đơn, mê mang.

“Ngươi nghĩ gì.”  Liễu Tàn Nguyệt cất tiếng. Thanh âm băng lãnh không giấu nổi vài tia ôn nhu cùng quan tâm.

Liễu Tàn Ngọc thoáng cả kinh. Theo sau lại làm như không nghe thấy tiếp tục vuốt thân cầm. Qua hồi lâu mới dùng thanh âm nhỏ không thể nghe thấy nói: “Không có.” Ý tứ trong đó không thể xác định, giống như ở trả lời Liễu Tàn Nguyệt, lại giống như tự nói với mình.

“Suy nghĩ tương lai sao.”  Khó có được Liễu Tàn Nguyệt chủ động tiếp tục hỏi.

Liễu Tàn Ngọc quay đầu lại. Mục mâu tử sắc thật sâu nhìn vào đôi mắt phỉ thúy, như muốn nhìn thấu Liễu Tàn Nguyệt.

Mây đen che đi ánh trăng. Phòng cũng lập tức tối sầm xuống. Thanh âm thản nhiên ở trong phòng vang lên: “Ta. . Không có tương lai.”

Bóng đếm che đi biểu tình lúc này của Liễu Tàn Ngọc. Gió đêm thổi nhẹ. Tóc đen bay múa. Mà giờ khắc này Liễu Tàn Ngọc cũng tựa như ảo ảnh, có thể theo gió rời đi.