Tân Nương Mới Gả

Chương 2: Tại sao ư!




"Ôi, tiểu thư. . . . . . Nhị tiểu thư tỉnh lại." Tề mụ chỉ vào giường kinh hô.

Tứ cô nương từ khi sinh ra đã không được yêu thương, đang muốn tìm cái chết, đột nhiên nghe được thanh âm của Tề mụ, nhìn lên trên giường. Đúng vậy, khuê nữ của mình nguyên bản đã trút hơi thở cuối cùng bây giờ đã mở hai mắt ra, tay còn vừa động động một cái. Nàng lập tức nhảy xuống ghế nhỏ, chạy về phía giường, trái tim đập thịch thịch.

Đầu óc Lưu Giai Giai đang choáng váng, đột nhiên bị một nữ nhân điên cuồng ôm lấy, suýt nữa thì ngạt chết. Nàng ho nhẹ mấy tiếng, sau đó dùng hết hơi sức toàn thân nói: "Khó thở. . . . . ."

Tứ cô nương vội vã buông tay ra, khóc ròng nói: "Đúng đúng, là nương hồ đồ, mau hít khí. . . . . . Tề mụ nhanh nhanh lấy quạt quạt chút gió cho An ca nhi."

"Ôi!" Tề mụ đáp ứng rồi cuống quít tìm quạt tới, đứng ở trước giường dùng sức quạt.

Bên này Tề Giai Giai cuối cùng có thể hít được chút không khí mới mẻ, đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều. Cảnh vật trong mắt cũng từ từ rõ ràng! Nàng nhìn nữ nhân đang ôm mình khóc thút thít ước chừng chỉ mới hơn 20 tuổi, lông mày mắt hạnh, ngày thường ngược lại hết sức xinh đẹp. Mà nữ nhân bên cạnh thì là một phụ nhân trung niên, nhưng là nữ sinh nam tướng (sinh ra là con gái nhưng ngoại hình giống con trai), mắt to mày rậm, mặt vuông hình chữ điền. Trên mặt các nàng đều mang lệ, vẻ mặt vui mừng khác thường.

Những thứ này cũng không tính là cái gì, quan trọng là y phục của các nàng mặc trên người giống như y phục của các cô gái trong kịch cổ trang. Hơn nữa nhìn gian phòng kia, bên trong cũng là tràn đầy sắc thái cổ xưa mà không có một chút hiện đại nào.

Tứ cô nương nhìn nữ nhi không nói một lời chỉ dùng đôi mắt đen to như quả nho nhìn chung quanh, khóe miệng còn thỉnh thoảng co quắp, cho là vết thương trên người vẫn còn đau, vì vậy khóc không ra tiếng: "Ta thương con a, bị thương còn đau không?"

Nàng đáng thương vậy? Lưu Giai Giai buồn bực, chính mình là một cái nữ nhân hai mươi mốt tuổi thế nào lại thành nữ nhi của một nữ nhân chỉ lớn hơn mình mấy tuổi rồi. Vươn tay muốn đẩy nàng ra, bị nữ nhân ôm chặt như vậy, cảm giác thật là hết sức không được tự nhiên. Nhưng khi nhìn thấy tay mình, Lưu Giai Giai sợ ngây người.

Cái tay này thật nhỏ, bàn tay trước kia chỉ cần một tay cũng có thể cầm được bóng rổ còn đâu. Nàng không tin, đưa cái tay chuyển qua trước mắt mình lắc lắc mấy cái. Vẫn không tin, lại lấy tay bấm lên khuôn mặt của mình.

"Đau. . . . . ."

"Con a, ngươi bấm lên chính mình tất nhiên sẽ đau, ngươi làm sao. . . . . . Mau buông tay xuống. . . . . ." Tâm thần tứ cô nương loạn thành một đoàn, cử chỉ của nữ nhi sau khi tỉnh lại thật làm cho người ta không hiểu, chẳng lẽ là té thương tổn đến đầu óc? Nàng càng nghĩ càng sợ, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

Tề mụ vội vàng nói: "Cô nương đừng nóng vội, xem nô tỳ chỉ lo cao hứng, thế nhưng quên không đi mời đại phu, nô tỳ sẽ đi đại phu đến nhìn cho nhị tiểu thư ngay đây." Nói xong thì nâng váy muốn đi ra ngoài.

Mắt Lưu Giai Giai nhìn bóng lưng Tề mụ, tay áo kia thật dài, giày thêu lộ ra lúc nhấc chân cũng chứng minh một chút.

Nàng im lặng rồi!

Tứ cô nương nhìn trong mắt nữ nhi một lát hiện lên kinh hoảng, một lát mất mác, một lát lại thoáng hiện phẫn hận. Trong lòng cũng không khỏi nhớ tới chuyện cũ trước kia, rơi lệ nói: "Con a, là nương xin lỗi ngươi, nếu không phải do nương vô dụng thì làm sao ngươi sẽ bị người khi dễ, dẫn đến một thân thương tổn, thiếu chút nữa thì . . . . . ."

Đúng rồi, nếu như không phải là con của ngươi không có chết thì nàng lại xuyên qua như thế nào? Vậy? Chẳng lẽ giới tính cũng bị đổi. Lưu Giai Giai vạn lần không ngờ chuyện tình chỉ có ở trong sách, trên TV lại xảy ra trên người mình, đây hết thảy đều phải trách nó.

"Ngươi, cái con mèo khốn kiếp này. . . . . ." Lưu Giai Giai hét lớn một tiếng, nhưng bởi vì thân thể này vừa khôi phục lại nên vẫn còn rất yếu ớt, nàng lại liều lĩnh la to như vậy lập tức làm cho não bộ thiếu dưỡng, ngẹo đầu hôn mê.

Tứ cô nương nghe nữ nhi đột nhiên kêu to không khỏi sợ hết hồn, lại thấy nàng đột nhiên không còn tiếng động thì hoảng sợ, linh hồn cũng bay đi một nửa. Nàng vốn xuất thân là nha hoàn không có kiến thức gì, một hồi này hù dọa nàng nhất thời không có chủ ý gì, nàng vội vàng hốt hoảng chạy ra ngoài cửa, hét lớn: "Có ai không, có ai không. . . . . . An nhi đã hôn mê, mau tìm đại phu tới. . . . . ." Nhưng kêu một hồi lâu cũng không thấy có ai trả lời, lúc này mới nghĩ đến chỗ ở của mình vắng vẻ, làm gì có ai nghe được nàng gào thét.

Tứ cô nương càng thêm nản lòng thoái chí, lại loạng choạng đi trở về đến trước giường, ôm lấy thân thể nữ nhi vẫn còn chưa trưởng thành khóc thút thít thật nhỏ. Đời này nàng mệnh khổ coi như xong, không nghĩ đến lại làm liên lụy tới nữ nhi của mình, không biết kiếp trước đã tạo cái nghiệt gì a!

Đang trong bi thương thì Tề mụ trở lại, vừa đi vừa lau lệ, nhìn thấy Tứ cô nương thì bịch một tiếng, quỳ gối xuống cạnh chân nàng nói: "Cô nương, Tề mụ thực xin lỗi người chuyện tìm đại phu kia, người lưu lại là hai cái người mơ hồ, nô tỳ kêu hắn tìm đại phu hắn nói cái gì Tam thiếu gia bên Nhị phu nhân phát sốt, chờ xem xong bên kia mới đến nhìn nhị tiểu thư."

"Thôi! Toàn bộ là những cái mắt nhìn cao, chỉ có thể thương con của ta còn nhỏ tuổi lại phải chịu khổ với nương ta đây." Tứ cô nương lại bắt đầu lau lệ, Tề mụ cũng khóc thút thít.

Ngược lại Tề mụ đã từng trải, nàng khóc xong thì đi giặt khăn tới lau mặt cho nhị tiểu thư, lại đổi y phục sạch sẽ nói: "Cô nương vẫn là không nên khóc, nhị tiểu thư có thể tỉnh lại chứng minh là người có đại phúc, người phải giữ vững tinh thần."

Tứ cô nương nhìn gương mặt nữ nhi tái nhợt, xoa xoa nước mắt nói: "Tề mụ nói đúng lắm, vì nữ nhi ta cũng phải cố gắng ưỡn thẳng lưng."

Tề mụ gật đầu một cái, nàng biết Tứ cô nương vốn là người tính tình cực kỳ hèn yếu, nhưng có nữ nhi ngược lại là kiên cường không ít. Nàng nhìn nàng từ khi mới vào cái nhà này, sau lại lại phụ trách chăm sóc ăn uống cuộc sống thường ngày của nàng. Suy nghĩ một chút cũng đã có vài chục năm thời gian rồi, nàng hoàn toàn không lấy cái gì thái độ chủ tử, cũng không hô tới quát lui với người hầu! Tề mụ vốn là người số khổ, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng coi nhau như mẹ con ruột thịt.

Hai người, một người vào phòng bếp nhỏ nấu cháo, một người thì ở trong phòng chăm sóc An nhi, cho đến buổi trưa, lúc này Lưu Giai Giai đang nằm ở trên giường không nhúc nhích từ từ mở hai mắt ra.

"Nhị tiểu thư người đã tỉnh, có đói không, Tề mu đi bưng cháo ngay tới cho người ăn." Tề mụ thấy tiểu thư tỉnh, lúc này nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.

Lại tới, trong mộng đã nghe được tiếng khóc của hai người, tỉnh nhìn cũng là mắt đầy lệ. Tính cả đời trước cũng chưa nhìn thấy có người chảy nhiều nước mắt như vậy, trong lòng Lưu Giai Giai vô cùng buồn bực! Tỉnh lại lần nữa, nàng đã tiếp nhận sự thực mình xuyên qua rồi. Nhưng vẫn không tiếp nhận được hai nữ nhân khóc cả một ngày nay này, quá ầm ĩ rồi !

"Ừm!" Trong bụng quả thật có chút đói, nên gật đầu đồng ý ăn cơm.

Sống cũng đã sống lại, chỉ chờ thân thể tốt hơn gọi con yêu báo tới tính sổ. Quyết định chủ ý, nàng từng ngụm từng ngụm nuốt lấy nửa chén cháo. Đang ăn, thì nghe Tề mụ lại khóc không ra tiếng: "Tứ cô nương mau đến xem, nhị tiểu thư thật tốt rồi, ăn nửa bát cháo."

"Là thật sao?" Tứ cô nương từ phòng ngoài đi vào, thấy nữ nhi quả nhiên ăn không ít cũng vui mừng rơi lệ nói: "Bình thường chỉ ăn vài miếng, té xuống cũng ăn nhiều hơn."

Tại sao ư! Không phải chỉ vừa ăn nửa bát cháo mà cũng phải vui tới phát khóc sao!?

Chỉ là thân thể này rốt cuộc vẫn còn yếu, nửa chén cháo đã no rồi. Nàng lắc đầu một cái, nhưng lại nghĩ là không muốn. Tề mụ cũng rất nghe lời cầm chén đi, sau đó dùng khăn lụa vì nàng chùi sạch khóe miệng.

Tứ cô nương ngồi ở bên giường, hỏi "Con a, trên người còn có chỗ nào còn đau hay không?"

Lưu Giai Giai giựt giựt khóe miệng không nói, hai chữ ‘ con a ’ này thật sự làm cho nàng không thể nào tiếp thu được.