Tân Nương Mới Gả

Chương 53: Tân nương




Edior: tan_hye

Bị ôm thật lâu, nàng rốt cuộc nói: "Ta. . . . . . Ta sắp lạnh cóng rồi."

Tuần Hạo hoàn toàn quên mất chuyện như này, vội vàng nói: "Được, chúng ta lập tức xuống núi." Sau đó dùng tư thế bế công chúa ôm Thẩm Tử An vừa bị Chính Vũ ném thành Mộc Đầu Nhân xuống núi, tốc độ này nhanh hơn lúc lên núi rất nhiều.

Trong lòng Thẩm Tử An hết sức ấm áp, mặc dù nàng rất lo lắng với cuộc sống sau này, nhưng nàng rất có lòng tin với người nam nhân bên cạnh này. Ít nhất, trên thế giới này nam nhân có thể vì mình mà chết đã rất ít ỏi rồi.

Cho tới khi Tuần Hạo ôm nàng vào một trong gian phòng của khách sạn, sau đó lại phân phó chuẩn bị nước nóng.

Cả người Thẩm Tử An bị ném vào trong nước nóng, hết sức thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hai mắt phiếm hồng ( mệt ) nhìn thương thế trên người Tuần Hạo nói: "Thương thế của ngươi, có muốn ta giúp ngươi xử lý một chút hay không."

Tuần Hạo nói: "Thương? Ah, hình như là bị thương." Sau đó cười một tiếng nói: "Có thể, nhưng mà phải lau sách trước đã."

Mặt Thẩm Tử An đỏ lên, nói: "Vậy cùng nhau tắm đi. . . . . ." Hắn không sẽ chờ câu này chứ?

Quả nhiên, Tuần Hạo lập tức cởi y phục của chính mình rồi nhảy vào trong thùng. Thùng nước tắm nói lớn không lớn, nói nhỏ thật sự rất nhỏ. Hai thân thể cứ như vậy dính sát vào nhau, làm sao còn dám nói rét lạnh, nhất định chính là nhiệt độ sắp bị chưng chín.

Tuần Hạo rất chủ động, hắn càng thêm quý trọng với thê tử tưởng mất mà có lại.

"Trên người ngươi có thương tích. . . . . ." Thẩm Tử An vốn là hi vọng hắn quý trọng thân thể của mình, chỉ tiếc so với thương thế kia Tuần Hạo càng muốn như thế nào làm cho nàng ngoan ngoãn nằm ở phía dưới.

Vì không muốn để cho người kia ở đây mà thương càng thêm thương, Thẩm Tử An thành thật phối hợp.

Mà bên ngoài, mới từ trên Tuyết Sơn xuống, Chính Vũ vốn là muốn tới tìm hỏi chân tướng. Chỉ tiếc mới vừa tìm được chỗ ở của hai người, lập tức nghe thấy âm thanh rên rỉ từ bên trong truyền đến. Mặt hắn đỏ bừng, hung hăng nắm chặt quả đấm một cái muốn dẹp người. Mới vừa còn phải sống phải chết lên núi, bây giờ lại ở đây làm cái loại chuyện này .

Hắn cũng không cách nào ở lại, chính mình cô lẻ loi đi tắm nước nóng vậy, một bên lại nghĩ, có phải mình cũng nên tìm một nữ tử tới nói chuyện yêu đương không?

Lại nói, ngày hôm sau Tuần Hạo cũng đã khôi phục phong thái của ngày xưa. Chỉ là, cũng không tháo mặt nạ xuống.

Chính Vũ thấy đôi phu thê này đi ra, thì nói: "Các ngươi thật đúng là vội. . . . . ."

Mặt Thẩm Tử An đỏ lên, Tuần Hạo lại cười lớn nói: "Đúng vậy, rất nhanh ta lại muốn đến Thẩm gia lấy nàng vào cửa một lần."

Thẩm Tử An ngẩn ra nói: "Tại sao?"

Tuần Hạo nói: " Đại Thiếu Gia ngày đó ngươi gả tới vẫn còn ở trong viện bồi Nhị phu nhân ăn gạo, hiện tại ta đã trở về tự nhiên muốn tái giá một lần."

Trong lòng Thẩm Tử An tràn đầy hạnh phúc nói: "Ngươi tự tính toán."

Tuần Hạo vỗ vỗ Chính Vũ nói: "Nhớ tới uống rượu mừng."

Chính Vũ giật giật khóe miệng nói: "Đương nhiên là phải uống, chỉ là, ngày hôm qua các ngươi là chuyện gì xảy ra?"

Tuần Hạo nói tiền nhân hậu quả (nguyên nhân kết quả, nói rõ từ đầu đến cuối) ra, mặc dù Chính Vũ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà hắn biết Tuần Hạo không phải người tùy tiện nói xằng nói bậy, hơn nữa bây giờ người có thể để cho hắn nói xằng nói bậy cũng đã sống lại.

Chỉ là, đột nhiên hắn tìm được một cơ hội trả thù, lập tức nói: "Ngươi định mang theo mặt nạ cả đời sao?"

Tuần Hạo nói: "Không tồi, dù sao mọi người đều mang mặt nạ, bất quá mặt nạ của ta là thật mà thôi." Nói xong sờ mặt của mình một cái nói: "Hơn nữa rất mỏng cũng không phiền toái lắm." Nói xong cười một tiếng với Thẩm Tử An.

Thẩm Tử An nghĩ tới hoa si cô nương kia, cũng là cười một tiếng. Chỉ là nàng vẫn là đưa tay tới trước mặt Tuần Hạo kéo kéo nói: "Thôi, thật vất vả tìm được một tướng công như hoa như ngọc, ngươi luôn mang theo mặt nạ vậy ta sao có thể khoe khoang với người nào được."

Khuôn mặt làm cho người ta ghen tỵ lộ ra, làm cho Chính Vũ ho nhẹ mấy tiếng, nói: "Mặc dù là từ nhỏ thường thấy, chỉ là dung mạo cái người này, ta cảm thấy vẫn là giấu đi thì tốt hơn."

Tuần Hạo cười khẽ, kéo Thẩm Tử An nói: "Cho dù ngươi nói vậy, những thứ này đều không quan trọng."

Chính Vũ nghe được dứt khoát, nói: "Các ngươi đã không sao, vậy thì ta đi đây."

Chính Vũ nói đi là đi, nhưng là đi điều động toàn bộ nhánh quân đội do Tuần Hạo điều khiển. Hắn trực tiếp đưa Thẩm Tử An về Thẩm gia, điều này làm cho mọi người trong Thẩm gia đều khẩn trương. Kết quả hắn nói rõ mục đích, lại để cho mọi người Thẩm gia vui mừng ra mặt. Cái này dĩ nhiên không bao gồm Thẩm Nguyệt Đan và đại phu nhân.

Thẩm Tử An gặp lại Tứ cô nương, nhào vào trong ngực nàng làm nũng. Nguyên nhân, gần đây đại khái bởi vì Miêu nhi phân cho nàng toàn bộ cái mạng này, cho nên hành động càng ngày càng dựa sát giống mèo.

Bây giờ bụng Tứ cô nương đã cực kì lồi ra rồi, bị nàng như vậy thì nói: "Ai yêu, ngươi nhẹ chút, vị kia bên trong còn đang đá ta đau."

Thẩm Tử An áp lỗ tai nghe, nói: "Nhịp tim rất vững vàng, rất có lực, nhất định là một nam hài."

Tứ cô nương nói: "Ngươi nghe được sao?"

"Ừ, nghe được." Trên mặt Thẩm Tử An tràn ngập hạnh phúc, nàng cảm thấy mình thật may là không có chọn rời đi.

Chỉ là, chỉ là được sống yên ổn vài ngày nữa, nàng lập tức sẽ bị đưa lên kiệu hoa lần nữa. Nàng không biết bên kia Tuần Hạo nói rõ với phụ mẫu như thế nào, tóm lại tất cả đều có hắn sắp xếp xong xuôi.

Chỉ là, cảm thấy cô gái nhỏ Thẩm Nguyệt Đan kia những ngày qua oán niệm rất lớn, mỗi lần nhìn nàng, đều là xem thường. Dĩ nhiên đó là hành vi vụng trộm mà thôi, ngoài mặt vẫn là muội muội dài muội muội ngắn, vẫn nói lời tốt về Tuần Hạo, nói nàng vốn là người của hắn, chỉ là kém một bước.

Tứ cô nương nói, Thẩm Nguyệt Đan cố ý định cũng gả đi, hơn nữa còn cho người đi hỏi ý tứ của công chúa. Kết quả công chúa không có nói cái gì, ngược lại bị Đại Thiếu Gia trực tiếp cự tuyệt. Cho nên các nàng muốn hạ chủ ý lên người Thẩm Tử An bên này, thậm chí còn đi hỏi ý kiến Tứ cô nương.

Tứ cô nương tự nhiên biết Thẩm Nguyệt Đan lòng dạ hẹp hỏi, chỉ sợ nữ nhi bị tính kế, cho nên mặt ngoài đồng ý, nhưng ngầm lại không hỏi.

Ít nhất, nàng biết rằng rất nhiều người muốn tốt cho người ta nhưng thực sự không phải.

Chỉ là, lần này kiệu hoa lắc quá mạnh rồi, lắc mạnh hơn lần trước không biết bao nhiêu. Mặc dù lão công nhà mình đang ở bên ngoài, nhưng nàng vẫn cảm thấy hết sức khó chịu. Ôm ngực, có chút khó thở.

Nắm thành cỗ kiệu, nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Tuần Hạo cũng đang chú ý tình huống bên trong, vội ghé đầu hỏi "Tử An, thế nào?"

"Tức ngực."

Tuần Hạo vội vàng nói: "Dừng lại." Một tiếng này, đội ngũ rước dâu lập tức dừng lại. Hắn xuống ngựa vén rèm nói: "Tại sao lại như vậy, còn có chỗ nào khó chịu."

"Đầu choáng váng. . . . . ."

"Lập tức hạ trại, lại đi mời một đại phu tới đây." Tuần Hạo phân phó, sau đó dùng tay vỗ ngực cho Thẩm Tử An nói: "Khá hơn chút nào không?"

Thẩm Tử An rút rút, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ cảm giác ngươi đang chiếm tiện nghi của ta."

"Cũng đã là lão phu lão thê (vợ chồng già) còn để ý cái này?" Tuần Hạo khẽ mỉm cười, sau đó nhấc khăn voan đỏ của Thẩm Tử An ra, phát hiện sắc mặt nàng quả nhiên tái nhợt rất nhiều.

Từ sau lần trước, hắn vẫn luôn sợ.Trước khi kết hôn một đoạn thời gian hắn đều ở trong Thẩm gia, cho đến khi hôn lễ chuẩn bị bắt đầu mới trở về Tuần gia. Không ngờ, bây giờ lại không thoải mái, ngộ nhỡ. . . . . . Hắn đè nén lo lắng trong lòng, trực tiếp ôm Thẩm Tử An vào trong lòng tính toán mọi khả năng.

Lúc này có ma ma đi vào nói: "Chung quanh đây chỉ tìm được một lão đại phu, không có nữ y quan, vậy nên làm như thế nào cho phải?"

Tuần Hạo nói: "Đến lúc nào rồi còn nói, nhanh mời người tiến vào."

Lão đại phu tiến vào, quả nhiên có đủ già rồi, cho nên Tuần Hạo nói: "Xin đại phu nhanh bắt mạch cho phu nhân, nàng có chút tức ngực, còn nói đầu choáng váng."

Thẩm Tử An rối rắm, cảm giác mình thật là giống đại tiểu thư không ra cổng trước không vào cổng sau, càng ngày càng mảnh mai rồi.

Lão đại phu đồng ý một tiếng, lập tức chẩn mạch cho Thẩm Tử An. Ước chừng qua có hơn mười phút, lúc Thẩm Tử An cảm giác mình sắp sửa ngủ, lão đại này phu trực tiếp ném ra một trái bom, phá tan cái ngáp được một nửa của Thẩm Tử An không biết là nên tiếp tục hay là kinh ngạc nữa, hay là giả bộ bình tĩnh.

"Bẩm lão gia, phu nhân là có hỉ mạch. . . . . . Về phần đầu choáng váng tức ngực, có lẽ là nguyên nhân vô cùng mệt nhọc, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được." Nói xong vung bút lên, đang lúc mọi người kinh ngạc không thôi thì vẻ mặt bình tĩnh viết phương thuốc dưỡng thai sau đó thu tiền xem bệnh rời đi.

Thẩm Tử An sờ sờ đầu của mình, nàng vốn là muốn sờ vào bụng, nhưng lại nghĩ bây giờ cũng chưa có gì, cho nên sửa lại tìm ra manh mối. Nhưng tay lại bị Tuần Hạo bắt được, ngẩn ra nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Tuần Hạo mặt trịnh trọng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ mới được?"

Thẩm Tử An 囧 nói: "Có thể làm sao, ai cho ngươi. . . . . . Hiện tại thì tốt lắm, ngày kết hôn có bảo bảo, còn không để mọi người cười nhạo." Dù sao bây giờ nàng cơ hồ là không có mặt mũi vào cửa Tuần gia.

Nhưng lại nghe Tuần Hạo nói: "Ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý, tên cũng còn chưa có nghĩ ra. . . . . ."

Thẩm Tử An cơ hồ ngã từ trên giường nhỏ xuống, vị này thế nào đột nhiên nhảy thứ tự như vậy, đây là vừa mới có cũng không phải là sắp sinh, có quan hệ gì đến chuyện đặt tên.

Nàng liền an ủi: "Còn có mấy tháng nữa từ từ suy nghĩ."

Lúc này Tuần Hạo tỉnh táo lại nói: "Đúng vậy, chỉ là hiện tại chỉ có thể giản lược hôn sự rồi."

Thẩm Tử An bất đắc dĩ nói: "Giản lược thì giản lược đi, ta cũng không phải là chưa từng giản lược qua. Ngay cả lão công cũng có thể giản lược, đừng nói là quá trình. . . . . ."

Tuần Hạo lại cau mày nói: "Chỉ là vất vả ngươi rồi."

Thẩm Tử An đột nhiên cảm thấy, nghi ngờ con nít không phải là nàng mà là Tuần Hạo, một hồi lo lắng cái này một hồi lo lắng cái đó. Nàng lập tức ngồi dậy nói: "Vậy rốt cuộc có kết hôn hay không."

"Kết." Lần này Tuần Hạo đáp lại rất sảng khoái.

"Vậy thì nhanh lên, đợi thêm nữa bụng cũng lớn rồi." Thẩm Tử An nhìn trời nói.

Tuần Hạo cười nói: "Cũng đúng." Sau đó ôm lấy Thẩm Tử An nói: "Chỉ cần nhẫn nại một lát nữa là đến kinh thành rồi, đến lúc đó ngươi chính là tân nương của ta rồi. Hơn nữa, còn là mua một tặng một, thật là có lời." Nói xong đỡ người lên cỗ kiệu.

Đoạn đường này diễn tấu sáo và trống, Thẩm Tử An lại bị đưa vào Tuần gia, làm lần thứ hai tân nương!