Tân Sủng

Chương 19: Nơi ở




Còn vẫn còn nhớ rõ năm đó Lâm Ca theo đuổi cô vất vả đến thế nào. Bởi vì cô bị Thẩm Mộ làm tổn thương đột ngột như vậy, lại sâu đến như thế, vết thương động cả vào tim phổi, cả sinh lực cũng bị thương tổn nặng nề. Suốt bốn năm đại học, mãi vẫn không thể hồi phục được, đối diện với bao nhiêu chàng trai theo đuổi tâm cô vưaaxn vững chắc như bàn thạch, cự tuyệt ngay ở ngoài cửa.

Lâm Ca thầm mến cô bao nhiêu lâu, sau khi công khai mãi mới theo đuổi được cô. Anh đã từng nửa đùa nửa thật kêu khổ: "Trái tim em cứng rắn như đá, anh theo đuổi em sắp mệt chết rồi ."

Cô vẫn nhớ khi đó cô đã nói với anh rằng bởi vì em vẫn còn lưu luyến với một đoạn tình cảm.

Lúc ấy anh chỉ nói một câu duy nhất, mỗi người đều có quá khứ. Anh sẽ cho em tương lai.

Chỉ một câu như thế đã đánh mạnh vào đầu óc cô. Anh không hỏi về quá khứ của cô, nhưng lại đồng ý cho cô một tương lai. Cô nghĩ là anh không để tâm, anh hiểu được. Nhưng mãi đến vừa nãy, câu nói kia của anh, lại khiến cô không thể xác định được, từ trước tới nay, cô và anh, thực sự có chung một ý nghĩ sao?

Cô suy nghĩ rất lâu mới đi ngủ, trong lòng cuối cùng lại có một nút thắt.

Sáng sớm hôm sau, sắc mặt của cả Lý Bình Ngọc và Lâm Dao đều không tốt lắm, Lâm Ca cũng im lặng hơn bình thường. Hứa Kha có chút khó hiểu, thật sự cô không biết ba mẹ con họ đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng hôm qua.

Lúc rửa bát, Hứa Kha trong phòng bếp nhỏ giọng hỏi Lâm Ca: "Dì làm sao vậy? Dường như không được vui lắm."

Lâm Ca thở dài: "Không sao."

"Có phải. . . . . Có phải hôm qua Lâm Dao nói chuyện bức ảnh với dì cho nên bà giận em hay không?"

Lâm Ca vội nói: "Không phải đâu, không liên quan tới em. Em đừng nghĩ nhiều quá."

Hứa Kha nhìn vào đôi mắt anh. Hình như anh cũng không phải đang nói dối, nhưng thần sắc lại có chút buồn phiền, không giống như ánh mặt trời sáng rực ngày thường. Trực giác của Hứa Kha mách bảo, chuyện này, có lẽ có liên quan tới cô, nhưng Lâm Ca lại không chịu nói, mà cô cũng không thể gặng hỏi anh mãi được.

Quay vào trong phòng ngủ, Hứa Kha đưa chi phiếu vào tay Lâm Ca.

"Lâm Ca, mẹ em có cho em mấy vạn, chắc là đủ để mua nhà rồi, tiền này anh cứ cầm đi đã."

Lâm Ca không nhận, nhíu mày không hờn không giận nói: "Tiểu Kha, vì sao em lại không cầm? Chúng ta chẳng lẽ vẫn còn phải phân chia rạch ròi thế sao?"

Những lo lắng của mẹ, Hứa Kha không thể nói thật với anh, đành phải cười nói: "Anh không phải muốn đi tìm việc hay đi phỏng vấn sao, tiền này anh cứ giữ lấy đã, sau này sẽ dùng tới. Bây giờ không khí như thế này anh cũng thấy đấy. Chờ đến lúc anh đi làm, việc nhà em không quản nữa, tất cả anh đều quyết định, anh phải chăm lo cho gia đình chứ?"

Kỳ thật những lời cuối cùng này không phải là tự đáy lòng cô, nhưng một người đàn ông luôn rất coi trọng thể diện, nếu cô cứ cố gắng đảm đương mọi việc, vô hình chung lại làm tổn thương tới lòng tự trọng của Lâm Ca. Cô không đành lòng làm tổn thương anh.

Câu nói cuối cùng kia khiến lòng Lâm Ca dễ chịu hơn rất nhiều. Anh nắm lấy tay Hứa Kha, áy náy nói: "Tiểu Kha, anh nhất định sẽ đối tốt với em, chỉ khó khăn hai năm này thôi. Chờ thêm vài năm nữa, anh nhất định sẽ mua một căn nhà lớn cho em làm bà chủ."

Hứa Kha cười khẽ nói đùa: "Một căn biệt thự, thực ra em cũng không ghét đâu."

Lâm Ca cười ôm cô, "Ừ, mua biệt thự, ít nhất phải sinh được ba đứa con, bằng không dư nhiều phòng quá."

Lý Bình Ngọc đứng ngoài phòng khách gọi to: "Chúng ta đi thôi. Đừng để muộn quá."

Lâm Ca dạ một tiếng, cùng Hứa Kha đi ra khỏi phòng ngủ.

Bốn người đi xe thẳng tới hội trường của triển lãm bất động sản, nơi đó người ra người vào rất tấp nập. Người người vô cùng náo nhiệt cùng với những mô hình nhà ốc xinh đẹp tinh xảo và cả những cô gái tiếp thị nhà ở nhiệt tình trẻ trung rất dễ lấy được cảm tình của mọi người.

Sắc mặt của Lý Bình Ngọc và Lâm Ca đã dịu đi rất nhiều. Lâm Ca nắm tay Hứa Kha, đi từng chỗ từng chỗ một xem xét kĩ càng.

Mô hình nhà ở xinh đẹp này khiến người ta vô cùng động tâm, nhà ở, dường như ở gần trong gang tấc, có thể chạm tay vào để cảm nhận.

Hứa Kha nắm chặt tay Lâm Ca, tâm trạng vui vẻ, trong biển người mờ mịt có một người gặp nhau mà hiểu được nhau, cùng nắm tay nhau yêu đương nồng nhiệt, loại cảm giác này, ấm áp mà hạnh phúc.

Sau khi cả bốn người đi dạo một vòng xung quanh hội trường triển lãm, liền trực tiếp đi vào khu bán nhà ở tòa nhà Duyệt Quân Thành. Nơi này náo nhiệt vô cùng, bởi vì trong ngày 1 tháng 5 này, chỉ cần là 50 người đầu tiên mua nhà ở tại đây này sẽ có cơ hội được hưởng ưu đãi trang trí nhà lên tới 2 vạn. Ưu đãi này thực sự khiến người ta phải suy nghĩ. Thực ra hôm kia hai người lúc xem tin tức bất động sản và nhà ở, đã đặt mục tiêu lên Duyệt Quân Thành. Tòa nhà này cách khu phố Tâm không tính là quá xa , giao thông dường như cũng rất tiện lợi. Toàn bộ tòa nhà này đều được xây dựng cho những người có thu nhập thấp, giá cả cũng rất hợp lí, tiện nghi cũng rất đầy đủ.

Hứa Kha và Lâm Ca đều đồng ý với căn nhà số 3, hướng Đông, hai phòng ở một phòng làm việc. Lý Bình Ngọc nhìn qua có thấy vừa lòng. CÔ gái tiếp thị nhìn thấy Lâm Ca là người đàn ông duy nhất trong số 4 người ở đây cho nên nghĩ anh là chủ nhà, vì thế nhiệt tình giới thiệu nhà ở với Lâm Ca.

Hứa Kha hơi liếc mắt nhìn Lâm Ca. Anh nhã nhặn trong sáng, cao gầy điển trai, giống hệt một gốc cây mùa xuân.

Kỳ thực cô đã nghĩ thông suốt rồi, bất luận là lấy ai, thì họ đều có người thân của họ. Hơn nữa một cuộc hôn nhân không phải chỉ cần cùng với người đàn ông mình yêu thương, bởi vì sau lưng người đàn ông ấy luôn có gia đình của anh ta. Kể cả không phải là Lâm Ca, đổi lại là người khác, thì cũng không thể chắc chắn rằng mọi thành viên trong gia đình của anh ta đều là người thấu tình đạt lý được.

HƠn nữa dùng tình cảm mà nói, Lý Bình Ngọc cũng không phải người xấu, còn Lâm Dao sau này cũng phải lập gia đình, những mâu thuẫn vụn vặt cũng có thể dễ dàng mà tha thứ , chỉ cần người ở bên cạnh cô có thể cho cô một cuộc sống yên ổn hạnh phúc là được.

Trên thế giới này chẳng có ai hoàn mỹ cả. Cho nên, chỉ có thể chấp nhận.

Căn nhà đó mọi người đều rất vừa lòng, vì thế bàn bạc xong, lập tức quyết định sẽ chọn Duyệt Quân Thành. Cô gái tiếp thị nhắc đi nhắc lại với họ, nhất định phải nhanh chóng làm thủ tục và đặt cọc tiền, thì mới có thể nhận được 2 vạn tiền trang trí nhà cửa. Cơ hội này ngàn năm có một.

Hứa Kha đặt cọc 3 ngàn đồng, được cầm một tấm thẻ khách hàng VIP, dự định sáng mai mới đi tới phòng hành chính làm thủ tục.

Về tới nhà thì đã là 2 giờ chiều, Hứa Kha vốn định đưa mọi người tới khách sạn ăn cơm, nhưng vừa nghĩ tới những lời nói của Lý Bình Ngọc tối hôm qua cho nên cô quyết định về nhà nấu mì.

Chập tối, Lâm Ca và Hứa Kha cùng ra ngoài mua thức ăn, khóe môi anh chàng vẫn cười mỉm, không thể ngậm lại được.

Đi được một đoạn, anh đột nhiên nói: "Dứt khoát, 5 tháng 5 chúng ta đi đăng kí đi."

Hứa Kha có chút bất ngờ với lời nói đột ngột này của anh, cũng có chút bất ngờ vì thời gian anh đưa ra, vì thế kìm lòng không được "a" một tiếng dừng bước chân lại.

Anh cười kéo tay cô, "Không đồng ý là anh quỳ xuống đấy."

Hứa Kha xì một cái, cúi đầu nói "vâng". Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô càng to tròn hơn, khuôn mặt phiến hồng, xinh xắn vô cùng.

Trái tim Lâm Ca đập mạnh, nếu không phải đang đi trên đường, thì anh rất muốn ôm cô rồi hôn lên môi cô.

Tối nay, ánh mắt hai người đều rất sáng, mang theo vẻ vui mừng không che giấu được. Lý Bình Ngọc và Lâm Dao biết hai người định 5 tháng 5 đi đăng kí, cũng không hề bất ngờ. Bởi vì tình cảm của hai người từ hồi đó tới giờ cũng rất ổn định, họ đếu biết rõ và chẳng nghi ngờ gì nếu hai người quyết định kết hôn.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Kha đột nhiên bị một tiếng đóng cửa rất mạnh đánh thức.

Cô vừa mở mắt ra mới biết, 8 giờ sáng rồi. Cô nhanh chóng xuống giường, mở cửa phòng ra.

Trong phòng khách im ắng , phòng Lâm Dao, cửa mở, bên trong cũng không có ai cả. Ba người này, đã đi ra ngoài ăn sáng rồi sao? Tiếng đóng cửa ban nãy mạnh như vậy, không phải do Lâm Ca gây nên chứ?

Rửa mặt xong, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Ca.

Lâm Ca nói rất nhỏ trong điện thoại: "Tiểu Kha, mẹ anh giận dỗi anh, muốn về, anh đưa bà đi, buổi chiều sẽ quay về."

Hứa Kha ngẩn ra, bà vì sao đột nhiên lại muốn về?

"Nhưng chúng ta hôm nay còn phải đi kí hợp đồng mà." Hợp đồng mua nhà quan trọng như vậy, nhiều người chứng kiến vẫn yên tâm hơn.

Giọng điệu của Lâm Ca có chút mệt mỏi và bất đắc dĩ, "Để Lâm Dao đi cùng em, nó cũng từng học qua môn pháp luật hợp đồng."

Hứa Kha thật sự không hiểu chuyện Lý Bình Ngọc đột nhiên đi về là có ý gì, ngày hôm qua vẫn tốt như thế, chớp mắt một cái đã muốn đi rồi. Rốt cuộc Lâm Ca chọc giận gì bà? Với con mình mà còn giận dỗi như vậy, thật sự rất khó lý giải.

Một lát sau, Lâm Dao về. Vẻ mặt nặng nề, vào cửa cũng chẳng nói năng gì, lập tức đi vào phòng mình.

Hứa Kha cảm thấy thật khó hiểu, nhưng khi ăn sáng, sắc mặt Lâm Dao cũng đã tốt hơn một chút.

Hứa Kha thân thiết nói: "Lâm Dao, nếu em không thích, một mình chị đi cũng được."

Lâm Dao à một tiếng, "Không sao. Em đi với chị."

Hai người tới khu hành chính của tòa nhà Duyệt Quân THành, bên trong đã có rất nhiều người đứng chờ. Hứa Kha đi vào phòng tài vụ nhìn thoáng qua, đã có rất nhiều người đang đứng xếp hàng làm thủ tục.

Cô gái làm thủ tục hợp đồng tới, hỏi trước: "Thẻ của cô là của Ngân hàng Trung Quốc hay là Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc?"

Hứa Kha nghĩ tới Mạc Tiểu Tiểu làm ở Ngân hàng Trung Quốc, liền nói: "Ngân hàng Trung Quốc."

"Ừm, được rồi, tôi qua bên kia lấy hợp đồng cho cô điền trước. Lát nữa mới giao tiền. Cô muốn đưa tiền mặt hay quẹt thẻ?"

"Quẹt thẻ."

"Ừm, được."

Ba người ngồi trên ghế sô pha, Hứa Kha nhìn kỹ hợp đồng một lần. Lâm Dao cũng đón lấy nhìn kĩ một lần.

Cô gái làm thủ tục nói: "Ha ha, thực ra không phải xem quá kĩ đâu , hợp đồng chỉ là hình thức thôi."

Một lát sau, nhân viên của Ngân Hàng Trung Quốc tới đây đưa thêm một tờ hợp đồng nữa.

Hứa Kha cẩn thận điền vào trong hợp đồng vài mục. Sau đó đi tới phòng tài vụ giao tiền.

Số người mang tiền mặt rất ít, cho nên, người xếp hàng chờ quẹt thẻ rất nhiều.

Hứa Kha đợi một lát, đột nhiên di động đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy một số điện thoại lạ. Nhưng nhìn mã vùng lại thấy giống ở tỉnh L nhà cô .

Cô nhận điện, trong phút chốc sắc mặt đã thay đổi.