Tận Thế Ca

Chương 26




"Xin ngươi hãy dẫn ta cùng đi... Van cầu ngươi dẫn ta cùng đi..." Nữ nhân kia vừa hô lớn vừa đuổi theo.

Tiêu Diệu nhìn qua cửa sổ xe thấy nữ nhân này từ đầu đến chân không có chỗ nào hoàn hảo. Áo khoác quân lội màu lục đã hoàn toàn biến thành đỏ sậm, mặt trên bị tang thi cào, cắn ra những lỗ hổng, da thịt dưới lỗ hổng đều bị máu tươi nhiễm hồng, có thể thấy thương thế bên trong rất nghiêm trọng, thật không biết nàng làm sao còn có thể cố gắng đuổi tới...

Nữ nhân nài nỉ: "Cha ta bị đám quái vật này cắn chết, còn mẹ ta cũng bị đám cầm thú kia giết hại, ta hiện tại chỉ còn một đứa em trai, hắn đang làm người phục vụ ngay tại khu du lịch Thánh Lâm, nơi đó cách đây rất gần, chỉ cần lái xe một ngày là có thể đến... Ta không biết lái xe, nhưng ta có siêu năng lực... Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được em trai, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được."

Nàng nói chuyện trật tự rõ ràng, ánh mắt so với lúc trước cũng thanh minh hơn rất nhiều. Thời điểm Tiêu Diệu nghe thấy nàng nói đến khu du lịch Thánh Lâm liền nhớ tới cuộc gọi của bạn trai Tiêu Dương - Trịnh Lỗi. Nàng cầm lấy bản đồ trên ghế phụ, nhìn thấy khu du lịch Thánh Lâm nằm tại một trấn nhỏ phía Nam trên đường thông qua huyện, cũng có thể đi bằng đường quốc lộ, bất quá nếu đi qua huyện sẽ gần hơn mấy chục km.

Đã qua hơn ba mươi giờ, dựa vào tỉ lệ biến dị đáng sợ của tỉnh H này, phỏng chừng em trai của Trịnh Lỗi đã sớm không xong...

Tiêu Diệu thu hồi bản đồ, nàng đối với nữ nhân trước mắt này có chút mâu thuẫn. Từ lúc nhìn thấy nữ nhân này dùng dao đâm liên tục vào trung niên mặt sẹo, nàng liền đem nữ nhân này xếp vào diện tâm thần. Cho một người thần kinh không bình thường đi nhờ xe tuyệt đối không phải là mong muốn của nàng, nhưng cùng là nữ nhân, nàng có thể đối nam nhân tàn nhẫn, cũng không thể lại ngoan tuyệt như vậy với một nữ tử yếu đuối...

Tiêu Diệu suy nghĩ một giây, nói: "Ta chỉ có thể mang ngươi đến trấn nhỏ bên cạnh khu du lịch Thánh Lâm, đến đó ngươi phải xuống xe. Còn có, ngươi không thể mang vũ khí lên xe, ở trên xe không được lộn xộn, gặp việc gì cũng đều phải nghe theo ta, nếu ngươi có biểu hiện không bình thường, ta sẽ lập tức đuổi ngươi xuống xe..."

Nữ nhân kia kinh hỉ gật đầu, lập tức ném đi gậy sắt cùng con dao đang nắm chặt trong tay.

Tiêu Diệu mở cửa cho nữ nhân lên xe, nàng lúc này mới phát hiện, nữ nhân này bề ngoài thoạt nhìn như bị trọng thương, nhưng lại không có một vết thương trí mạng nào cả. Vừa rồi nhìn thấy cấp bậc kháng thể của nàng là màu xanh lam, theo lý thuyết, chỉ bằng cấp bậc kháng thể như vậy căn bản không thể giúp nàng trốn thoát khỏi đàn tang thi đông đúc.

Tiêu Diệu làm bộ lơ đãng hỏi một câu: "Ngươi có siêu năng lực gì?"

Nữ nhân có chút mê mang đáp: "Ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy làn da của ta trở nên rất cứng, rất rắn chắc, hơn nữa khí lực cũng lớn hơn. Hôm kia lúc ta muốn chạy trốn khỏi siêu thị có bị quái vật cào trúng, khi đó rất đau, nhưng vừa rồi ta bị quái vật cào rất nhiều, lại không thấy đau đớn gì cả, ngươi xem... Miệng vết thương của ta vừa rồi còn đang đổ máu, hiện giờ đã sắp khép lại..."

Tiêu Diệu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, dị năng của nữ nhân này được người trong căn cứ gọi là cường hóa làn da. Người có được loại dị năng này thường cũng có năng lực tự khôi phục mạnh mẽ, nó cùng dị năng hệ tinh thần giống nhau đều là loại dị năng hi hữu...

Không biết thông qua truyền máu có thể đem loại dị năng này chuyển dời không... Tiêu Diệu đăm chiêu quay đầu, liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, bỗng nhiên từ ghế sau lấy ra một dĩa đồ ăn sắp biến chất đưa cho nàng: "Ăn chút đi..."

Nữ nhân cảm kích tiếp nhận đồ ăn, vừa ăn vừa nói: "Ta tên là Tôn Âm Âm... Còn ngươi?"

Tiêu Diệu nói ra tên của bản thân, đồng thời khởi động ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến con đường nhỏ phía trước.

Trấn Hoài Vũ, ngày 30 tháng 12 năm 2012.

Tuyết đã rơi liên tiếp năm ngày, những vùng trũng nơi trấn nhỏ bởi vì không có người dọn dẹp, bị tuyết đọng bao trùm đến gần nửa mét. Mấy trăm con tang thi bồi hồi trên đường, chúng nó du đãng để lại dấu chân khắp nơi trên mặt tuyết đọng.

Rè... Rè... các vị cư dân tỉnh H, đây là chỗ tránh nạn tạm thời bộ đội số 1092 thành phố L tỉnh H... Rè... Cư dân nghe được radio xin lưu lại trong nhà, chờ đợi... Rè...

Tạp âm radio bỗng nhiên ngưng hẳn, một bàn tay to ngăm đen đầy vết chai ở trên radio dùng sức đập mạnh hai cái, radio bị đập đến rung động, sau một lúc lâu lại truyền đến một trận tín hiệu, cũng là lặp lại nội dung vừa rồi.

"Phách! Phách phách!" Tiếng đập cửa một ngắn hai dài truyền đến, Ngô lão hán cẩn thận cầm lấy cái xẻng bên cạnh bàn, xuyên qua sân đi đến trước cửa, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.

"Chú! Là cháu, Ngô Hiểu Long." Một thanh niên nông thôn mặc áo bành tô, làn da ngăm đen thấp giọng gọi.

Ngô lão hán vội vàng đẩy cái tủ chặn phía trước, kéo cửa sắt. Ngô Hiểu Long lưng mang một cái bao tải căng phồng đi vào, hắn oành một tiếng đem bao tải ném xuống đất, hưng phấn kêu: "Chú, ta vừa rồi ở cửa trấn thấy mấy chiếc xe, tổng cộng có ba chiếc, hiện tại đang kẹt trong tuyết, bị quái vật vây quanh, bọn Lưu Nhị Tử bên kia muốn cướp xe! ! Chúng ta cũng đi đi, xem có thể cướp một chiếc hay không! ! Tiểu Vũ bị thương quá nặng, cũng không thể lại tha ..."

Ngô lão hán nghe được lời nói của Ngô Hiểu Long liền vực dậy tinh thần. Hắn đi trở vào buồng trong, thấy cháu trai Ngô Vũ của mình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường sưởi, sốt cao, đã hôn mê hết hai ngày một đêm, nếu còn không sớm tìm được bệnh viện chữa trị có khả năng sẽ không qua khỏi.

Ngô lão hán tiến lên sờ đầu cháu trai, trên mặt lại lộ ra hận ý nồng đậm.

Hắn cầm lấy xẻng, quát một tiếng: "Đi!"

Ngô Hiểu Long cũng mang theo sắc mặt giận dữ đi phía sau hắn.

Trước cửa trấn, ba chiếc xe giao nhau dừng lại trong tuyết, phía trước nhất là một chiếc xe việt dã màu xám bạc, giờ phút này trên mui xe có một nữ nhân mập mạp tay cầm ống tuýp đang đứng, hai bàn tay mũm mĩm của nàng thoăn thoắt huy động ống tuýp, một con tang thi cạnh xe bị nàng oành một tiếng đánh vỡ đầu.

Con tang thi này vừa té xuống mặt đất, đã có càng nhiều tang thi khác xông lên.

"Anh à! ! Làm sao bây giờ? Tang thi tại cái trấn này so với mấy cái thôn trước còn nhiều hơn... Cứ như thế chúng ta sẽ bị bao vây! Anh nghĩ biện pháp mau lên! !" Nữ nhân trẻ tuổi mập mạp hô lớn.

Người nàng gọi là một đại thúc trung niên hơn bốn mươi tuổi. Vị đại thúc này đang đứng bên cạnh một chiếc xe cứu thương trắng, đỏ xen lẫn, liều mạng huy động ống tuýp, hắn vừa đánh ngã con tang thi phía trước vừa nói: "Trước đem mấy con tang thi này thanh toán đã... Dung Dung em trấn thủ phía trước, đừng để chúng nó lại gần, Âm Âm, ngươi đánh phía đông! Tiêu Diệu! Tiêu Diệu..." Hắn hét lên một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì lại bỗng đem miệng ngậm chặt lại.

Một nữ nhân mặc chiếc áo khoác cũ nát nghe thấy mệnh lệnh của đại thúc, mặt âm trầm đi đến phía đông xe cứu thương. Nhưng ánh mắt nàng lại như cũ thủy chung dừng trên một chiếc xe kiểu cũ cách xe cứu thương hơn mười mét, chủ nhân của chiếc xe Jeep, Tiêu Diệu giờ phút này cũng đi xuống, mấy con tang thi lập tức hướng nàng bao vây...

Mấy ngày nay lực lượng của tang thi rõ ràng đề cao, Tiêu Diệu toàn lực vung búa chém vào đầu con tang thi đối diện.

Ba chiếc xe hình thành hai vòng chiến đấu luẩn quẩn, phân biệt rõ ràng...

Tang thi tụ tập xung quanh xe ngày càng nhiều, vòng vây chậm rãi thu nhỏ lại.

Mấy người hết sức chuyên chú đối phó tang thi nhưng lại không có chú ý tới vài nam nhân đang lén lút ngồi cách vị trí của bọn họ khoảng mấy trăm mét. Cầm đầu là một nam nhân nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai, diện mạo cực kỳ đáng khinh, hắn chính là Lưu Nhị Tử mà Ngô Hiểu Long nói đến.

Lưu Nhị Tử ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ba chiếc xe bị tang thi vây quanh, tùy thời chuẩn bị xông lên phía trước chiếm tiện nghi.