Tận Thế Đàn Thú

Chương 8




Cain ôm theo băng đạn, chui ra cửa kính xe ném một trái lựu đạn về phía đám zombie sau đó nhanh chóng lùi về.

Cách đó không xa vang lên một tiếng nổ, máu văng tung tóe tưới một đống huyết nhục mơ hồ lên khắp cửa kính xe.

Trung úy phụ trách điều khiển xe Jeep nhìn thấy càng ngày càng nhiều zombie chạy đến, tay lái bắt đầu run rẩy kịch liệt, Devic tát hắn một cái, mắng: "Tiểu tử cậu là quân nhân! Sợ cái gì mà sợ?! Tay lại run nữa, anh đây liền đá cậu ra cho zombie ăn! Nghe rõ chưa?!"

Trung úy phấn chấn lại tinh thần, lớn tiếng nói: "Rõ!"

Đoàn xe không có cách gì lao ra khỏi vòng vây zombie, mà ở phía trước bọn họ là một chiếc xe Jeep được võ trang khác đột nhiên bị mất đi khống chế, mang theo âm thanh phanh gấp bén nhọn đụng vào tảng đá thật lớn ở ven đường.

Sau một tiếng nổ chấn thiên, một đoàn lửa đỏ bốc lên trời, sóng xung kích tràn ra với tốc độ cao đuổi kịp những phần chân tay cụt của zombie, đánh chúng vỡ thành từng khối bay tán loạn, một cỗ khí bỏng rát đập vào mặt kính, xe Jeep bị chấn động mãnh liệt lay động không ngừng, trong nháy mắt cửa kính xe bị cát đất bám đầy không thể nhìn rõ phía trước, trung úy chỉ còn cách phải phanh xe dừng lại.

Chung quanh tràn ngập mùi máu làm người ta buồn nôn, đi tới chỗ phế tích bị thi thể hài cốt đám zombie che lấp, Cain và Devic nhìn chằm chằm ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, trong mắt đều nổi lên tơ máu.

Quân đội hộ tống chỉ còn lại bọn hắn và hai chiếc xe thiết giáp hạng nặng, hơn bốn mười người đồng đội chỉ còn lại tám người, đám zombie tuy rằng bị thương nặng nhưng căn bản không có ý lui bước, vẫn đang lăm le muốn nhào tới bọn hắn. May mắn xe thiết giáp có hỏa lực lớn, tạm thời áp chế được đám zombie tiến công.

Cain ném ra một viên lựu đạn cuối cùng, thở hổn hển tựa lưng vào ghế. 

Xe Jeep này là loại có thể ngụy trang, xe khá lớn, đã thế toàn bộ băng ghế sau đã bị tháo dỡ, chừa lại không gian rất lớn, Ngân Hổ và Tatu nằm ở bên chân Cain, bởi vì virus phát tác mà sốt cao lâm và hôn mê.

Chúng nó phát ra tiếng hít thở rất trầm trọng, miệng hơi mở ra, răng nanh ẩn hiện bên môi, thân thể thỉnh thoảng thống khổ run rẩy một chút.

Cain thở phì phò, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngân Hổ, khuôn mặt tươi cười của Lâm Gia thỉnh thoảng lại hiện ra trong đầu anh. Vì một cô gái xinh đẹp mà anh lại đánh cược cả mạng sống của mình đi hộ tống 2 thú cưng của cô ấy, đầu óc anh quả nhiên là có vấn đề!

Cain nắm chặt súng máy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong lòng do dự có nên giết hai con mãnh thú dị biến này ngay tại chỗ hay không, chúng nó sớm hay muộn gì cũng sẽ biến thành zombie, không bằng giết luôn bây giờ đi... Nhưng bên ngoài nhiều zombie như vậy, anh thật sự không muốn lãng phí đạn. Viện quân khu D9 còn chưa có tới, đạn dược trong xe thiết giáp mà hết, toàn bộ bọn anh chắc chắn sẽ chết trong miệng zombie.

Khóe miệng Cain hiện lên một nụ cười khổ, mặc kệ là giết hay không giết hai con mãnh thú này, kết cục của anh cũng đều như nhau... Hay là thôi đi, miễn cho sau khi xuống địa ngục còn cảm thấy có lỗi với cô gái đó...

Một hồi lâu sau, hỏa lực của xe thiết giáp hạng nặng dần dần yếu đi, Cain dời tầm mắt khỏi người Ngân Hổ, nhìn đến hai thùng xăng đặt ở góc sáng sủa ở sau xe.

Anh hít sâu một hơi, hướng Devic quát: "Đem toàn bộ súng và lựu đạn của cậu cho mình!"

Devic giật mình, lấy súng và lựu đạn đưa cho anh: "Cậu định làm gì?"

Cain cầm lựu đạn nhét vào túi quần, đem súng vác trên lưng, dùng dây lưng cột 2 xăng thùng lại một tay nhấc lên nói: "Mình đi cho nổ đám hết đám zombie kia tạo một ra con đường, các cậu tìm cơ hội phá vòng vây trốn đi!"

Devic còn chưa kịp mở miệng, Cain đã mở cửa xe nhảy xuống, anh chạy về phía bọn zombie, một bên bắn một bên rống to: "Anh đây thiêu chết đám quái vật các ngươi!"

Devic không gọi được Cain trở về, hận mắng một tiếng mẹ, không biết làm sao tức giận kêu lên: "Nhanh khởi động xe!"

Trung úy vừa khởi động xe Jeep, phía trước liền truyền đến vài tiếng nổ, đám zombie ngăn chặn trước lối đi bị một mảnh biển lửa nuốt hết, cũng không còn thấy bóng dáng Cain đâu nữa.

Trong mắt Devic phản chiếu ánh lửa đầy trời, mặt anh vặn vẹo bi phẫn làm cho người ta sợ hãi.

Devic cố nén bi thương hét lớn: "Xông đi ra!!" Xe Jeep như được võ trang thêm mỡ lợn cấp tốc hướng về phía trước phóng đi.

Ánh lửa dần dần yếu đi, khói đặc bị gió thổi lan ra, hài cốt zombie cháy đen nằm rải rác chung quanh, Cain quả nhiên liều mạng đã tạo được một con đường.

Xe Jeep vừa lao ra khỏi biển lửa không lâu, trên đỉnh xe đột nhiên truyền đến vài tiếng trầm đục, ngay sau đó, một zombie thân hình khổng lồ từ trên đỉnh xe nhảy xuống trước cửa kính chắn gió, liều mạng dùng móng vuốt sắc nhọn và cái đuôi đập mạnh vào kính thủy tinh.

Lực đánh lớn đến mức khiến kính thủy tinh rất nhanh xuất hiện vết nứt, trung úy sợ tới mức kinh hãi suýt buông tay lái, tầm mắt bị chắn không dám nhấn ga quá mạnh, chỉ có thể xoay loạn tay lái mong muốn  bỏ rơi được đám zombie lại phía sau.

Một zombie hình báo nhảy đến đu trên cửa xe, đưa móng vuốt sắc bén hung ác đánh về phía Devic ngồi gần cửa kính xe.

Devic rút ra súng lục bắn về phía zombie đó, máu đen bắn ra, zombie tru lên một tiếng, chẳng những không có dừng lại công kích ngược lại càng điên cuồng mà đập phá.

Xe Jeep trừ kính chắn gió phía trước là thủy tinh cao cấp ra, những cửa kính còn lại không được rắn chắc như vậy, rất nhanh một cái móng vuốt đầy máu tanh phá cửa sổ mà vào, Devic kêu thảm một tiếng, cánh tay trái bị móng vuốt zombie xuyên thủng.

Cơ hồ ngay lúc đó, thân xe chấn động mạnh, kính chắn gió bằng thủy tinh ầm ầm vỡ vụn, zombie phá cửa sổ mà vào, phóng lên người trung úy, giây tiếp theo máu tươi bắn tóe đầy mặt và đầu cổ Devic.

Xe Jeep đánh một cái quay vòng, chạy lên một sườn đất sau đó ngừng lại.

Devic cầm súng bắn nát đầu zombie đang cắn xé trung úy, sau đó một chân đá cửa bước xuống xe. Lúc mở cửa xe ra, từ trên đỉnh xe rớt xuống một cái đầu zombie đã mất đi nửa thân dưới.

Devic rút từ bên hông ra một con dao găm, thở hổn hển tựa người vào cửa xe, máu tươi theo cánh tay không ngừng ngỏ giọt rơi xuống mặt đất.

Đám Zombie chậm rãi vây quanh anh, nhưng lại không có lập tức phát động công kích, bởi vì chúng nó xem nhân loại và động vật sắp biến thành zombie là đồng bọn, sẽ không chủ động công kích.

Devic cười khổ nhìn vết thương đang hư thối trên cánh tay trái, tâm lạnh đi rất nhiều đồng thời lại dâng lên một cỗ hung ác tàn bạo, anh không muốn biến thành một cái xác không hồn, trong đầu anh dâng lên một suy nghĩ duy nhất chính là nhất định phải lôi đám quái vật này đồng quy vu tận!

Xăng dần dần tràn ra chạm đến bên chân anh, Devic ném cây súng lục đã sớm không còn viên đạn nào xuống, sờ soạng túi lấy ra một cái hột quẹt, nhìn chăm chú vào đám zombie đang chậm rãi tới gần anh, khóe môi kéo ra một nụ cười tàn nhẫn.

Ngón cái bật hột quẹt, một ngọn lửa nhỏ phừng lên, Devic nắm chặt cái hột quẹt, yên tĩnh chờ đợi thời cơ.

Lúc anh đang chuẩn bị ném cái hột quẹt thì từ trong trung tâm đám zombie đột nhiên phun ra một vòi máu, nhiều bóng dáng khổng lồ mà sắc bén cấp tốc xuyên qua đám zombie, nhanh như tia chớp, chúng nó chạy đến đâu là zombie máu chảy thành sông đến đó.

Devic kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, mãnh thú! Đó là rõ ràng mãnh thú! Sao lại thế này?!

Devic còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy một cái đầu mãnh thú trắng như tuyết từ trong đám zombie phóng về anh đánh tới, trong khoảnh khắc đó hai zombie ở phía sau anh bị mãnh thú đó đánh thành mấy khối thịt nát vụn.

Mãnh thú lông trắng vững vàng đứng ở trước mặt Devic, nâng lên móng vuốt hướng về phía anh vung lên, cả người Devic bị đánh bay ra mấy thước, cái hột quẹt rơi khỏi tay, tung thành một hình vòng cung trên không trung rồi rơi vào trong đám đất cát xa xa.

Devic bị đánh cho sao bay vòng vòng, miệng ăn đầy cát, anh còn chưa kịp phun ra, bả vai đã bị một đôi chân thú nặng nề đè xuống, bóng đen to lớn của mãnh thú bao phủ cả người anh.

Devic cố gắng mở đôi mắt, rốt cục thấy rõ bộ dạng của mãnh thú, đây là một con sư tử đực lông trắng đã trưởng thành, trên đám lông màu trắng còn dính máu đen của zombie, cái miệng sư tử gần trong gang tấc phun ra mùi máu tươi dày đặc, suýt chút nữa làm anh ngạt thở mà ói ra, trên hàm răng trắng nhọn âm u tịch mịch còn lưu lại mấy vụn thịt thối của đám zombie.

Sư tử trắng khò khè cúi đầu ngửi ngửi Devic, đến khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay trái của anh, đồng tử kịch liệt co rụt lại, gầm nhẹ một tiếng há mồm liền táp tới cánh tay bị thương.

Răng rắc một tiếng máu tươi bắn ra bốn phía, một cái tay cụt bị sư tử trắng vứt ra thật xa, Devic đau đến lớn tiếng kêu thảm thiết, cả người nhịn không được run rẩy, giãy dụa không biết làm sao bị bạch sư chặt chẽ đè lại bất động.

Sư tử trắng vẫn còn chưa buông tha, lại dùng sức liếm cắn chỗ tay bị đứt của anh, dùng móng vuốt to lớn sắc bén như lưỡi dao đem chỗ thịt bị hư thối cắt xuống từng khối từng khối.

Devic đau đến đầu đầy mồ hôi hột, miệng đều cắn ra máu, rốt cục chịu không nổi đau đớn mà ngất đi.

Sư tử trắng sử lý sạch sẽ phần thịt thối ở vết thương xong mới buông lỏng móng vuốt, thấy còn chưa sạch hết liếm liếm môi, nó nghiêng đầu nhìn nhìn Devic đã hôn mê, đôi mắt màu vàng hiện lên một tia linh động.

Sư tử trắng không tiếp tục ở lại với Devic nữa, quay đầu chạy đến bên xe Jeep, móng vuốt cạy mở cửa xe rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong.

Sư tử trắng vừa nhìn thấy Ngân Hổ và Tatu đang hôn mê, trong cổ họng lập tức phát ra tiếng khò khè vội vàng. Nó cúi đầu dùng cái mũi đen ướt đẩy đẩy đầu Ngân Hổ, lại dùng móng vuốt khều khều Tatu.

Mùi dầu hỏa gay mũi càng ngày càng đậm, sư tử trắng thấy chúng nó không có phản ứng, lo lắng rống to một tiếng, cái đuôi trên mặt Ngân Hổ quét mạnh một cái. Ngân Hổ hừ một tiếng, mí mắt khẽ động đậy, nhưng vẫn không có tỉnh lại.

Sư tử trắng không biết làm sao phát ra tiếng phì phì trong mũi, cúi đầu ngậm cổ Tatu kéo nó hướng ra ngoài cửa xe, riêng cái đầu Ngân Hổ quá lớn, một mình nó không thể kéo nổi.

Đám zombie bị mấy đầu mãnh thú công kích dần dần lùi lại phía sau, sư tử trắng thật vất vả đem Tatu kéo ra khỏi xe Jeep, chung quanh truyền đến tiếng gầm rú, mặt đất ầm ầm chấn động, nó há miệng thở dốc ngẩng đầu lên nhìn trời, 3 chiếc máy bay trực thăng được võ trang xuất hiện ở phía nam chân trời, mà phía trước xuất hiện một loạt xe tăng hạng nhẹ.

Trong đôi mắt vàng của sư tử trắng dần mất đi sát khí, nó xoay người rống to vài tiếng về phía đồng bọn còn đang chém giết zombie.

Rất nhanh, hai báo vương to lớn với hoa văn xinh đẹp trên cơ thể thật nhanh thoát khỏi vòng vây chạy đến trước mặt nó, sư tử trắng lập tức cúi người, hai báo săn hiểu ý hợp sức nâng Tatu đặt lên lưng sư tử trắng.

Xa xa truyền đến một tiếng sư tử rống vang trời, sư tử trắng lưng cõng Tatu từ từ đứng lên, luyến tiếc không ngừng nhìn Ngân Hổ đang nằm sau thùng xe, sau đó cùng đồng bọn nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, cấp tốc chạy vội rời đi.

Chúng nó vừa rời khỏi, máy bay trực thăng được võ trang liền hạ cánh xuống, hướng về đám zombie phóng ra hai quả đạn pháo loại nhỏ, lại một tiếng nổ mạnh nữa vang lên. Đám zombie đuổi tới chỗ xe tăng thừa cơ phát động tiến công rốt cục cũng bị đánh tan.

Ở một nơi cách xe Jeep không xa, dưới cồn cát phía sau tảng đá đột nhiên giật giật, sau đó dần dần trồi lên, cát đá rơi xuống xung quanh, Cain mặt xám mày tro từ trong đám đất cát đi ra.

Quân phục màu đen trên người anh đã rách nát không chịu nổi, cả người đầy những vết thương lớn nhỏ. Nếu không phải ngay thời khắc quan trọng anh nhanh chân trốn ở phía sau tảng đá này thì anh đã sớm bị thiêu thành tro rồi.

Máu từ trán chảy xuống che khuất tầm mắt anh, Cain nâng tay lau đi vết máu, đứng lên nghiêng nghiêng ngã ngã đi về phía xe Jeep, đến nơi mới biết trong xe đã tràn ngập xăng.

Cain vội vàng nhảy lên chỗ ngồi đằng sau, nắm lấy chân sau Ngân Hổ liều mạng kéo ra ngoài, miệng còn không ngừng quát: "Ngươi cái tên súc sinh này bây giờ không được chết! Bằng không, ta rốt cuộc liều mạng vì cái gì?!"

Một chiếc xe thiết giáp khu D9 chạy nhanh đến đây, dừng trước người Devic đang hôn mê.

Năm sáu tên quân nhân từ trên xe nhảy xuống, một tên quân nhân đem Devic cõng lên vai đưa anh lên xe thiết giáp, còn lại vài tên quân nhân khác chạy về phía xe Jeep.

Đến khi bọn họ nhìn thấy Cain đang liều mạng kéo một con hổ trắng ra ngoài mới vội vàng chạy nhanh đến giúp anh nâng Ngân Hổ xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra xa, vừa chạy đến trước xe bọc thép, xe Jeep đằng sau đã nổ tung.

Cain quay đầu nhìn khói đặc cuồn cuộn còn xe Jeep chỉ còn lại khung sắt, nâng tay gõ đầu Ngân Hổ một cái, nhếch miệng cười nói: "Thiếu chút nữa anh đây liền cùng súc sinh ngươi biến thành lợn quay, theo đuổi một cô gái thật mẹ nó đòi mạng..." Vừa dứt lời, mắt liền nhắm lại cả người mềm nhũn ngã xuống.

Trong phòng khách đặc biệt tầng bốn, mười hai người quân nhân trẻ tuổi được phái đến bảo hộ Lâm Gia đều đang đứng lặng tại đại sảnh, lo lắng nhìn Lâm Gia ngồi trên sô pha đưa lưng về phía bọn họ.

Hơn hai giờ, Lâm Gia vẫn duy trì cùng một cái tư thế ngồi ở trên sô pha, đôi tay cô siết chặt làn váy, các đốt ngón tay nổi lên, biểu tình đông lạnh, môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên tường đối diện, mắt cũng không hề nháy.

Sau khi nhận được tin tức cầu viện của Cain, Leila và Hoffman liền rời đi, mà cô thì bị Tân Hiểu đuổi về phòng khách. Tân Hiểu bảo cô an tâm ở chỗ này chờ tin tức, cũng bị hạn chế không thể tùy ý đi lại.

Lâm Gia không có cách nào khác, đành phải ở trong này ngồi chờ, cô cũng không bận tâm suy nghĩ cách ứng phó mấy sĩ quan kia nữa, chỉ chuyên tâm cầu nguyện Ngân Hổ và Tatu có thể được cứu trợ đúng lúc.

Thời gian một phần một giây trôi qua, Lâm Gia tâm càng ngày càng bất an, mỗi một giây trôi qua đều giống như đang dày vò cô.

Người hộ vệ trẻ tuổi nhất trong đó thật sự nhìn không được nữa, hắn dùng khuỷu tay phải đụng đụng Healy, nói nhỏ: "Healy, anh đi an ủi Lâm Gia một chút đi. Cô ấy bị thương, dọc đường đi lại không được nghỉ ngơi tốt, lúc này lại lo lắng sợ hãi, thật sợ cô ấy sẽ sinh bệnh..."

Healy nhớ tới lúc trước Lâm Gia đã từng mâu thuẫn khi chọn anh nhưng lại không cho anh hầu hạ tắm rửa, có chút do dự, trong lòng lo lắng Lâm Gia sẽ chán ghét mình, nếu cứ như vậy mà đi lên, ấn tượng có thể hay không càng lúc càng kém?

Nghĩ đi nghĩ lại, dù Lâm Gia có chán ghét mình như thế nào đi nữa thì thân là sĩ quan hộ vệ chuyên thuộc mà khu D9 tuyển chọn, mình không thể nhìn cô lo lắng sợ hãi mà mặc kệ.

Healy cố lấy dũng khí rồi đi qua, rót một ly nước ấm đưa tới tay Lâm Gia, dịu dàng nói: "Quý cô Lâm Gia, đừng quá lo lắng... viện quân khu D9 đã đuổi theo rồi, nhất định sẽ cứu được bạn của ngài về."

Healy gọi tên Lâm Gia vài lần cô mới ngẩng đầu đờ đẫn nhìn về phía anh.

Healy lập lại lời nói lần nữa nhưng Lâm Gia chỉ là nhìn anh, thật lâu không nói được lời nào.

Anh bị cô nhìn mà trong lòng bồn chồn, sợ cô lộ ra ánh mắt chán ghét. Anh muốn khuyên tiếp vài câu, lại không biết tiếp theo nên nói cái gì mới tốt, khẩn trương căng môi, tay cầm cái chén cũng không xong.

May mắn Lâm Gia chậm rãi lấy lại tinh thần, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp, khôi phục chút thần sắc.

Cô nhận cốc nước, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, cúi đầu nhấp một ngụm nước.

Mặt Healy đỏ lên, đôi mắt nhất thời sáng ngời, tim kích động đập không ngừng, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên, cũng lập tức chẳng còn câu nệ lễ tiết gì nữa. Anh đang chuẩn bị khuyên thêm vài câu nữa thì cửa bị đẩy ra, Hoffman bước nhanh mà vào.

Lâm Gia nhanh chóng đứng lên, cốc nước rơi trên mặt đất, nước bắn tung tóe lên giày da của Healy.

Lâm Gia nhìn thấy sắc mặt Hoffman ngưng trọng, trong lòng không khỏi trầm xuống.

" Quân cứu viện đã trở lại, quân tiếp viện của khu B10 chỉ còn sống bảy người, riêng con chó sói đã mất tích."