Tàn Thứ Phẩm

Quyển 2 - Chương 39




Khi hình ảnh theo dõi tối đi, trên cơ giáp Bắc Kinh đang phát ra cảnh báo lực hút chói tai, tim Lâm Tĩnh Hằng đập thót, mới lập tức ý thức được, không phải yêu ma quỷ quái của căn cứ dọa camera ngất xỉu, mà là hắn đã đi quá xa, chút tín hiệu mạng nội bộ yếu ớt kia rốt cuộc khó có thể duy trì.

“Chúng ta đã bị lực hút ảnh hưởng, đang tăng tốc đến hành tinh ‘Sodo’ đã biết.” Trạm Lư nói, “Xin chú ý Sodo có tốc độ quay là 65.8km/ giây, thuộc nhóm hành tinh lực hút mạnh, tiên sinh, tôi đề nghị lập tức mở thiết bị đẩy, có mở hay không?”

“Không,” Lâm Tĩnh Hằng không rời mắt khỏi màn hình tối đen, trầm mặc giây lát, hắn nói, “Báo cáo tọa độ và dao động lực hút, chúng ta hiện giờ lệch khỏi tuyến đường ban đầu bao nhiêu rồi?”

Lúc này họ đang xuyên qua một khu vực chưa đánh dấu, nơi đây đã gần biên giới Thiên Hà Số 8, song trên lý luận vẫn nằm trong khu trực thuộc liên minh, nhưng trào phúng là, trong hàng trăm ngàn năm quá khứ, các nhà thám hiểm và chuyên gia đo vẽ bản đồ sôi động nhất thiên hà này là một đám buôn lậu chợ đen.

Dân buôn lậu đo vẽ bản đồ chỉ vì mạng sống và kiếm cơm, đương nhiên sẽ không thăm dò dư thừa, trên bản đồ tuyến đường ngầm chỉ cho ra tọa độ tuyến đường an toàn, nhưng lệch khỏi tuyến đường này sẽ xảy ra chuyện gì, gặp phải cái gì, cự ly nhảy xa nhất là bao nhiêu, thì nhất loạt trống không, cần phải có người tự mình dò đường.

Trạm Lư nhanh chóng báo cáo tọa độ khu vực: “Không thể tính ra góc độ chúng ta lệch khỏi tuyến đường, tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta đã đi quá xa đến một phương hướng khác, ngài đang tìm kiếm cái gì?”

Tiếng cảnh báo trong cơ giáp càng lúc càng dồn dập, đã gần như điên cuồng.

Giờ phút sống còn như vậy mà Lâm Tĩnh Hằng thuận tay chiếu lại hình ảnh trong camera khi nãy – tạo dáng như chụp với thắng cảnh du lịch của Lục Tất Hành một lần nữa nhảy ra trước mặt hắn, cậu thanh niên ấy mặt mày giãn ra, ánh mắt trong veo, dáng vẻ không buồn không lo.

Tại nơi nguy hiểm như thế còn có thể sa vào sắc đẹp, trí tuệ nhân tạo cũng sắp nhìn hết nổi, Trạm Lư nhắc nhở hắn: “Tiên sinh, lực hút đang tăng mạnh.”

“À,” Lâm Tĩnh Hằng không rời mắt khỏi hình ảnh, rất lơ đãng đáp một tiếng, “Tới gần vành đai hành tinh ‘Sa Mạc’ rồi nhỉ.”

“Sa Mạc” là một vành đai tiểu hành tinh ổn định giữa đại hành tinh Sodo và thái dương thứ tám, bên trong có mấy trăm ngôi sao, sao lớn đường kính mấy trăm kilomet, nhỏ có lẽ chỉ là tảng đá cao bằng một người.

Tuy rằng vành đai hành tinh này chỉnh thể tương đối ổn định, nhưng các tiểu tinh bên trong không hề ngoan ngoãn, chúng mọi giờ mọi phút đều đang tổn thương lẫn nhau, va chạm lẫn nhau, lại kết thành gia tộc, không ngừng sinh ra, không ngừng chết đi. Trong vành đai hành tinh còn ngập tràn “mộ sao chổi” đếm không xuể, đám sao chổi như âm hồn ngủ say tùy thời sẽ theo lực hút thay đổi mà niết bàn, gào thét quét cái đuôi dài, như phượng hoàng xuyên qua Thiên Hà Số 8 ngột ngạt.

Vành đai hành tinh Sa Mạc khác với các vành đai tiểu hành tinh vật chất thưa thớt bình thường, do hoàn cảnh thiên văn đặc thù mà nơi này vô cùng nguy hiểm, còn gọi là “Sa Mạc Tử Vong”, là một vùng cấm có đi không về đối với người lữ hành vũ trụ.

Tiếng Trạm Lư trong tiếng cảnh báo điên cuồng của cơ giáp Bắc Kinh đã có chút sai lệch: “Tiên sinh, tôi phải nhắc nhở ngài, phía trước cực kỳ nguy hiểm, lặp lại một lần, cực kỳ nguy hiểm, tiểu cơ giáp Bắc Kinh không đủ năng lực vật chất để xuyên qua ‘Sa Mạc’, ngài phải…”

Lâm Tĩnh Hằng mặc kệ hắn, mở hết cỡ mạng phòng ngự của Bắc Kinh, xung quanh cơ giáp, các bụi sao li ti bắt đầu nhiều lên, ngay sau đó mạng phòng ngự nhảy ra cảnh báo va chạm thứ nhất – có hòn đá nhỏ đập vào thân cơ giáp.

“Tiên sinh, đây…”

“Định vị điểm nhảy vũ trụ quanh đây.” Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn.

Trạm Lư bị ép chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, đồng thời vẫn không nhịn được nói: “Quanh đây không có điểm nhảy vũ trụ được ghi lại.”

Hắn chưa dứt lời, cơ giáp Bắc Kinh chợt lên nòng đạn đạo, Lâm Tĩnh Hằng không nói năng gì khai hỏa, lao thẳng đến quần tinh đang đâm tới trước mặt, hàng loạt ngôi sao như quân cờ trên bàn cờ bị hắn tông văng, chúng điên cuồng va chạm lẫn nhau, tóe ánh sáng lấp lánh mắt thường nhìn thấy được, như là ánh sáng hoàng đạo của hệ Mặt Trời trong truyền thuyết viễn cổ, mảnh vỡ trí mạng đổ ập về phía Bắc Kinh.

Bắc Kinh thay đổi quỹ đạo linh hoạt hết cỡ, Lâm Tĩnh Hằng né tránh các tảng đá thay phiên đập vào mặt bằng thao tác tinh chuẩn khó lòng tưởng tượng, cơ giáp này còn linh hoạt hơn chính cơ thể hắn.

“Tiên sinh, hành vi này của ngài thiếu thận trọng…” Tiếng Trạm Lư đột nhiên dừng ngang, một tảng đá lớn tốc độ cao sượt qua đuôi Bắc Kinh, cả thân cơ giáp đều lắc lư theo, tiểu cơ giáp Bắc Kinh ưa làm to chuyện rít lên, song không đợi va chạm thật sự xảy ra, Trạm Lư đột nhiên đo được từ trường của điểm nhảy, Lâm Tĩnh Hằng lập tức khởi động bước nhảy vũ trụ.

Cự ly nhảy cực ngắn, tọa độ điểm mục tiêu không đến nửa ngày hành trình tiêu chuẩn, cơ hồ chớp mắt đã tới.

Các ngôi sao dày đặc mà hiểm ác xung quanh tan biến vào hư không, dưới bài xích từ trường mạnh của điểm nhảy vũ trụ, nơi này cơ hồ hình thành một vùng chân không đường kính khoảng mười mấy kilomet, như một mắt bão yên bình.

Bắc Kinh rốt cuộc ngậm miệng, chỉ có dư âm tiếng rú vừa nãy chấn đau tai dường như còn đó, Trạm Lư báo: “Nhảy thành công.”

Lâm Tĩnh Hằng để Bắc Kinh lên quỹ đạo chỗ điểm nhảy vũ trụ, cùng nó giữ nguyên im lặng, bay vào phạm vi điểm nhảy kỳ dị này.

“Đang đọc số hiệu điểm nhảy vũ trụ, số hiệu là…” Trạm Lư khựng lại một cách kỳ lạ, “Một từ đơn?”

“Cái gì?”

“Số hiệu điểm nhảy là ‘Kinh Hỉ’.”

Đây là một số hiệu phi pháp.

Trong mạng bước nhảy vũ trụ của liên minh, mỗi một điểm nhảy đều có mã số của mình, thống nhất tạo thành từ sáu chữ cái và ba con số, trong số hiệu bao gồm các thông tin như thời gian xây dựng điểm nhảy, vị trí, dân dụng hay không, tải trọng lớn nhất và cự ly chịu tải vân vân, có một bộ quy tắc cố định, cho dù là điểm nhảy người ngoài lề xây dựng tư, bình thường cũng sẽ theo quy tắc này, chỉ đánh thêm dấu sao ở cuối mà thôi.

Điểm nhảy nằm trong đám tiểu hành tinh này, bất luận là tính hợp lý hay phương thức tồn tại, đều như đùa giỡn vậy.

Lâm Tĩnh Hằng hơi cong khóe mắt, thoáng lộ ra nét cười, song lại biến mất rất nhanh, khí thể bảo hộ chưa kịp phun ra trong cơ giáp lại bị chậm rãi hút về, hắn thở dài, ngửa đầu dựa lên lưng ghế mềm mại, ánh mắt xuyên qua cỏ huỳnh quang trên đầu, kế đó xuyên thấu qua mạng tinh thần của cơ giáp nhìn ra ngoài, trong tầm nhìn toàn là tinh vân dày đặc, kết từng tầng kén như sương mù, rất khó quan trắc.

Nó tựa như một cửa sau ẩn hình, cứ muốn mở ở nơi nguy hiểm nhất.

“Tiên sinh,” Trạm Lư trầm mặc giây lát, nói với hắn, “Phương thức cấu tạo điểm nhảy giống hệt liên minh, phỏng đoán mới xây dựng trong khoảng một trăm đến một trăm năm mươi năm qua, nhưng tôi không thể tra được tư liệu liên quan.”

“Tư liệu của ngươi bị xóa rồi – khi thầy bị giam lỏng, bọn họ phải tra kho số liệu của ngươi.” Lâm Tĩnh Hằng không thu ánh mắt về, nói khẽ, “Ta không biết thầy là vì an toàn, hay từ khi đó đã nhận thấy nội bộ liên minh có vấn đề.”

“Ngài muốn nói điểm nhảy này là tướng quân Lục Tín để lại.”

“Năm 136, Lục Tín đi đường vòng ra vực ngoại, từ tuyến đường bí mật gần sao Sodo giết vào Thiên Hà Số 8, giống như từ trên trời giáng xuống, hậu chiến để tiện quản lý, lúc ấy các đường bí mật ông từng dùng đều đổi sang công khai, chuyển thành tuyến đường vũ trụ của liên minh chính quy.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Trên tài liệu lịch sử ghi lại tỉ mỉ chính xác, nhưng ta không tin. Trận chiến ấy ta dùng các phương pháp bất đồng mô phỏng vô số lần, mỗi lần đều có sai số rất nhỏ, cho nên ta vẫn cảm thấy gần đây nhất định còn một điểm nhảy bí mật.”

Trạm Lư nói: “Theo tôi biết, bản thuyết minh chiến dịch Lục tướng quân trình báo cho liên minh chịu được nghiệm toán, sau đó cũng luôn được coi thành trận điển hình của học viện Ulan.”

“Bản báo cáo đó rõ ràng là bịa ra để lừa đám ăn hại luận binh trên giấy của quân ủy liên minh, trên đó còn viết trọng cơ giáp ngày ấy ông lái là ngươi nữa kìa.”

Trạm Lư mất trí nhớ lấy làm lạ hỏi: “Không phải tôi à?”

“Đương nhiên không phải, đánh lén đường dài làm sao có thể mang ngươi đi? Ngươi vừa tốn điện vừa chói mắt, vừa xuất hiện ở vực ngoại là có thể khiến hải tặc vũ trụ nghe tin mà chạy. Ông lúc ấy tối đa mang theo hạch cơ giáp của ngươi, còn thân cơ nhất định không phải của chính ngươi, điểm sai lệch thừa ra ấy, vừa vặn là một lần nhảy bí mật.”

Trạm Lư vừa tốn điện vừa chói mắt cảm nhận được thành kiến đến từ chủ nhân, hóa thành thân người, tủi thân đứng ở một bên.

Họ bay trong khoảng chân không nhỏ ấy, hết thảy xung quanh đều im ắng, thời gian dường như đã ngừng trôi.

Lâm Tĩnh Hằng nửa nằm trên sofa mềm trong cơ giáp, rất lâu không nói gì, nếu không phải đang mở mắt, Trạm Lư cơ hồ cho rằng hắn ngủ rồi. Kiếp sống quân lữ vũ trụ lê thê hiếm gặp ánh sáng, dẫu đã rời khỏi cứ điểm Bạch Ngân mấy năm, mặt hắn vẫn có sự nhợt nhạt đặc biệt của quân nhân vũ trụ. Nghe nói hoàn cảnh sinh hoạt không thấy mặt trời này sẽ dẫn phát cảm xúc không tốt của con người, Vườn Địa Đàng mỗi tuần đều sẽ đo và điều tiết hormone cùng mức độ cảm xúc của quân vũ trụ, chỉ có hắn khăng khăng chặn Vườn Địa Đàng, như một con sói cô độc cố chấp không chịu hòa nhập vào xã hội loài người.

“Lúc nhỏ, ta luôn muốn trở thành một người như Lục Tín.” Lâm Tĩnh Hằng nói, hắn lại mở màn hình theo dõi của căn cứ, tìm kiếm đoạn phim của ống kính khác. Tiếc rằng căn cứ quá ít camera theo dõi, hắn tìm cả buổi chỉ thấy cảnh ăn mừng các góc độ, chẳng thể tìm được người chìm trong ánh đèn kia, điều này cơ hồ khiến hắn hơi mất mát.

Trạm Lư nói: “Theo tôi thấy, tài hoa của ngài không hề thua kém Lục tướng quân.”

“Tài hoa nào có đáng tiền.” Lâm Tĩnh Hằng nói, hắn cô độc quanh quẩn trong điểm nhảy ẩn hình, trước di tích của người đi trước, nhìn ông lão trong camera đang mỉm cười ngắm trạm nhiệt điện lơ lửng, “Lục Tín là tín đồ trung thành của tuyên ngôn tự do của liên minh, tín ngưỡng của ông từng vững vàng như đá, ông rất yêu liên minh, rất yêu nền văn minh Lịch Tân Tinh, vĩnh viễn biết bản thân khi nào nên đứng ra, khi nào nên quên mình hi sinh.”

Trạm Lư ngước lên nhìn hắn, đôi mắt xanh lục hiện ra một chút ngây ngô lơ mơ, khiến Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ muốn vô thức tránh ánh mắt ấy.

Hắn nghĩ: Nhưng ta không hề yêu liên minh.

Hắn đối với bất cứ một nơi nào, bất cứ một người nào của liên minh đều không hề quyến luyến, hắn khịt mũi coi thường tuyên ngôn tự do, coi cứ điểm Bạch Ngân và bảy đại thiên hà thành một bàn cờ khổng lồ.

Nhiều năm qua, hắn một mặt đại diện cho trung ương liên minh, đàn áp các đại thiên hà yêu cầu quyền tự trị quân sự, một mặt lại âm thầm dung túng, tăng lên mâu thuẫn song phương –

Các thiên hà không có quyền tự trị quân sự, khi xảy ra tình huống khẩn cấp chỉ có thể cầu trợ quân trung ương đóng ở thiên hà này, song quân trung ương không nhận được mệnh lệnh của cứ điểm Bạch Ngân, dù hải tặc vũ trụ giết đến trước mắt cũng không thể tùy tiện hành động – bởi vì hội giám sát của quân trung ương quản tất cả cơ giáp, không có chìa khóa của hội giám sát thì một cơ giáp cũng không bay ra được tầng khí quyển, mà cả gia đình những thành viên hội giám sát này đều sống cuộc sống của người bề trên ở Votaw.

Khi Lâm Tĩnh Hằng ở cứ điểm Bạch Ngân, tỉ suất hối đoái tiền giữa Thiên Hà Số 1 và 2 cao tới 1:52, mà tàu buôn nếu giao dịch vượt thiên hà, cần qua ít nhất mười mấy trạm kiểm soát, trú quân của mỗi một trạm kiểm soát đều phải bóc lột một lần, “thuế quan” vô hình tiến thêm một bước nâng chênh lệch giá. Người dân thiên hà hạ du muốn đến thiên hà thượng du một lần, nếu không phải lữ hành chi phí công, chỉ lộ phí đi về đã tiêu hết khoản dành dụm nửa đời.

Hơn hai trăm năm qua, sự bóc lột và bất công lớn vẫn bị đè nén dưới Vườn Địa Đàng “tốt đẹp”, trung ương liên minh biết rõ trong lòng, một khi quyền tự trị quân sự trao xuống, tám đại thiên hà nhất định tan rã.

Khi còn Lâm Tĩnh Hằng, chẳng những tám đại thiên hà bấm bụng nhịn, ngay cả hải tặc vũ trụ cũng gió êm sóng lặng, liên minh trên dưới là nhất phái cảnh tượng hòa bình khiến người ta lơ là. Bởi vậy hắn thừa cơ lần lượt sắp xếp cho các cựu bộ của Lục Tín ra ngoài, ngoại trừ Diệp Reeve tình hình tinh thần không ổn định lắm bị hắn giữ lại trong tầm nhìn, còn lại toàn bộ “lưu đày” đến quân trung ương các thiên hà như gân gà, giống như một đám mãnh thú bị xích cổ.

Mới bày cục xong, chưa chờ hắn ra tay, quản ủy hội ngu xuẩn không biết nghe ai xúi bẩy, đã chuẩn bị mượn cối xay giết lừa, Lâm Tĩnh Hằng vừa vặn thuận nước đẩy thuyền – bởi vì một khi hắn rời khỏi, hải tặc vũ trụ tất nhiên sẽ hung hãn bật lại, các đại thiên hà không có quyền tự trị quân sự đứng mũi chịu sào, sự cân bằng giữa trung ương và bảy thiên hà lập tức sụp đổ.

Một khi bảy đại thiên hà nhìn thấu bộ mặt thật chết cũng không trao quyền của trung ương liên minh, họ sẽ quay sang kết minh với các tướng quân quân trung ương cùng thù hận liên minh và đang bị áp bức.

Họ sẽ tháo xích cổ và gông xiềng cho đám mãnh thú này.

Tối đa năm năm, trung ương liên minh nhất định phải chọn một con đường giữa “triệt để bị mất quyền lực” và “gặp phải chính biến”.

Đến lúc đó Bạch Ngân Thập Vệ trở về, kết cục của trung ương liên minh là Hoàng đế mạt đại thoái vị, hay Louis 16 trên đoạn đầu đài, thì phải xem tâm trạng.

Nhưng không ngờ, người tính không bằng trời tính. Năm năm qua đi, vở tuồng này chưa kịp bắt đầu, khách không mời từ vực ngoại đã xông tới lật bàn cờ.

Mà liên minh hoàn toàn không có sức đánh trả, không phải không liên quan đến hắn nhiều năm qua bỏ mặc.

Lục Tín trước khi đi để học sinh đắc ý nhất lại cho tín ngưỡng đã vứt bỏ mình, có lẽ bất luận thế nào cũng không ngờ đến, ông để lại cho liên minh không phải lá bùa hộ mệnh, mà là một lọ độc dược mạn tính.

Nếu Lục Tín dưới suối vàng biết được, lại sẽ nói gì đây?

Trên màn hình theo dõi đang dừng, Lục Tất Hành cười hì hì nhận lỗi với hắn, khiến lòng người ta mềm ra.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn mặt cậu thanh niên ấy, thất thần nghĩ: “Mình không muốn cho cậu ta biết tất cả mọi chuyện, thật sự chỉ là sợ cậu ta khó có thể gánh nổi thù hận và trách nhiệm ư?”

Tên biến thái máu lạnh Lâm Tĩnh Hằng này, không phải trước nay vẫn chủ trương ném trẻ con vào bầy sói mới có thể khiến bọn chúng trưởng thành sao?

Huống chi Lục Tất Hành không hề là một “đứa trẻ”, cậu biết mình muốn làm gì, biết mình nên làm thế nào, cũng biết gánh vác hậu quả như thế nào.

Lâm thượng tướng không tim không gan từ khi nào dịu dàng quan tâm như vậy?

Hắn nghĩ: “Ta chỉ đang trốn tránh mà thôi.”

Không muốn để cốt nhục duy nhất của Lục Tín biết mọi chuyện, không muốn để cậu thất vọng phát hiện, người mà cha mình từng gửi gắm kỳ vọng rất cao, kỳ thực chỉ là một âm mưu gia nhạt nhẽo trống rỗng… Âm mưu gia này vận số còn không tốt lắm, hết thảy hắn làm đều như một trò cười sắp thành lại hỏng.

Trong giây lát, hắn nhìn cỏ huỳnh quang um tùm, sinh ra sự căm ghét không nói nên lời đối với kẻ tên “Lâm Tĩnh Hằng” này.

Trạm Lư nói: “Tiên sinh, đã nhập tọa độ của điểm nhảy ‘Kinh Hỉ’ vào hệ thống, bước tiếp theo thì sao?”

“Tiếp tục đi sâu vào Sa Mạc Tử Vong.” Lâm Tĩnh Hằng nhanh chóng thu lại mạch suy nghĩ tán loạn, “Một tuyến đường ngầm chưa đủ đảm bảo, ta cần tuyến đường dự phòng, năm đó Lục Tín đã có thể đi qua Sa Mạc, thế chúng ta cũng có thể tham khảo lối suy nghĩ này.”

“Tiên sinh, tôi phản đối phương án này,” Trạm Lư bình tĩnh nói, “Hoàn cảnh trong vành đai hành tinh vô cùng phức tạp, cho dù từng có đường an toàn, từ lâu đã không an toàn nữa, mà tướng quân Lục Tín năm xưa có một đội quân thăm dò tiền trạm tinh nhuệ, còn có dẫn đường thâm niên của Thiên Hà Số 8. Ngài không nên một mình… Được, đã hiểu, tiếp tục đi sâu vào.”

Quy tắc thứ nhất của trí tuệ nhân tạo, có thể đưa ra đề nghị, nhưng phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.

Đặc biệt khi gặp phải một chủ nhân bảo thủ.

“Nhưng tôi giữ lại quyền đưa ra đề nghị.” Trạm Lư dừng lại, hắn từ trong kho số liệu rộng lớn hệ thống ra một bài trường thiên đại luận đầy đủ luận điểm luận cứ, mở hình thức vừa phục tùng mệnh lệnh vừa lải nhải, định chiến đấu đến cùng với chủ nhân khốn nạn.

Ngày thứ hai mươi Lâm Tĩnh Hằng rời khỏi căn cứ, hệ thống nguồn năng lượng thành hình, diện mạo căn cứ sáng bừng lên.

Gần một nửa đội viên tự vệ gia nhập đội công trình, với sự tham gia của Độc Nhãn Ưng chuyên gia súng đạn có thâm niên, bắt đầu tu sửa hệ thống phòng ngự của căn cứ.

Việc tuần tra vũ trụ hằng ngày bãi công một thời gian cũng quay lại – các đội viên tự vệ vừa nghĩ đến nhiệt năng khi cơ giáp lên xuống là nguồn năng lượng của màn hình đa phương tiện, ngay cả lên trời cũng tích cực hẳn.

Lục Tất Hành thường ở lại phòng làm việc của trạm cơ giáp, mỗi ngày đến trạm đậu đi một vòng, song mãi không đợi được tín hiệu kết nối của cơ giáp Bắc Kinh. Ngay cả camera của căn cứ cũng không xoay theo cậu nữa.

Lâm rốt cuộc đi đâu rồi?

Ngày nghĩ gì đêm mơ đó, buổi chiều ngủ gật trên bàn làm việc, khả năng là hơi ép ngực, Lục Tất Hành đột nhiên gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy Lâm ở nơi không xa trước mắt mình, quay lưng lại không ngừng đi về phía trước, Lục Tất Hành gọi tên hắn, ra sức đuổi theo, nhưng đôi chân như bị dính tại chỗ, chạy làm sao cũng không nhanh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng lúc càng xa cậu, cuối cùng chẳng hề ngoảnh lại chui vào ánh sáng trắng không lành, ánh sáng trắng xuyên thấu thân thể Lâm, như vạn tiễn xuyên tâm, sau đó biến mất trước mặt cậu.

Lục Tất Hành rùng mình, giật mình tỉnh táo lại, tim khó chịu muốn nổ tung. Nhìn thấy cái tên Chu Lục kia không biết chui vào từ khi nào, đang định lấy cái loa to bà lão mọt phim dùng đọc thơ ca gõ cậu dậy.