Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 46: Bắt đầu học y




Làm sao có thể nghĩ đến hắn? Lúc chợt loé lên kia, xuất hiện ở trong đầu, rõ ràng cũng là một khuôn mặt đeo mặt nạ giống nàng, mặt nạ quỷ màu đen, đáng sợ khiếp người, càng là ánh mắt kia, giờ phút này nhớ tới khi vẫn bị ánh mắt băng hàn lợi hại kia kích thích, Cẩm Ngôn rất nhanh liền lắc đầu, hai tay ấn huyệt thái dương, quẳng đi suy nghĩ trong đầu.

Nàng làm sao có thể nghĩ tới người này? Quỷ đế so với hoàng đế, tính nguy hiểm có hơn chứ không có kém, vua của một nước, tốt xấu cũng hành sử quang minh chính đại, nhưng nếu Quỷ đế muốn giết nàng, chẳng qua hơi mở miệng nói một từ, liền như hổ lột da, hung hiểm vạn phần, nàng quả quyết sẽ không đưa đầu vào miệng sói.

Nàng chỉ là vì muốn bảo vệ mạng nhỏ, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không để cho mình lâm vào bên trong lốc xoáy khác.

Sau khi trở về cẩn thận nghĩ lại tất cả tình huống đã qua, nàng mới biết được, đám người hắc y nhân bắt mình đi kia, vào lúc đánh bản thân choáng váng, cũng đánh ngất luôn cả Bích Thuỷ, nhắm chính xác con đường không bất luận kẻ nào quấy nhiễu mà rời khỏi Tướng Quân phủ, thông suốt như vậy, bọn họ đối với Tướng Quân phủ giống như nhà mình mà tự do qua lại, nếu nói không có nội ứng, nàng nhất định sẽ không tin, cho nên, hoài nghi của nàng đối với Ôn Ca Ngâm lại tăng thêm một tầng.

Một kẻ vào đúng ngày đại hôn của bản thân, còn có tinh lực phân phó người khác giải quyết chướng ngại vật của bản thân, tuyệt đối đủ ngoan, hơn nưa người đó lại càng là tỷ tỷ ruột của mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Cẩm Ngôn liền đi đến thỉnh an Tống Khuynh Thành, nan nỉ nàng chuẩn bị cho mình một ít đồ dung y dược, Tống Khuynh Thành đối mặt với yêu cầu như vậy tất nhiên cũng không hiểu ra sao, chỉ là, Cẩm Ngôn lấy lý do khuôn mặt bị thương của mình, đưa ra ý nguyện học y, Tống Khuynh Thành thấy thế mới đáp ứng, tiếp theo, còn giúp nàng mời lão sư.

Đó là một vị thái y rất trẻ, nghe nói y thuật rất cao minh, Ôn Hằng mất chút tâm tư, mới mời được hắn từ trong cung ra. Lần dầu tiên gặp mặt, Cẩm Ngôn không dám bại lộ nhiều, nghe vị thái y kia giảng giải y thuật, học tập nhập môn, Cẩm Ngôn nghe nghe, liền không khỏi cảm thấy rất buồn ngủ, thẳng đến khi thước kẻ gõ lên trán, nàng mới thanh tỉnh lại, mạnh mẽ đứng lên, theo bản năng hô :”Lão sư---“

“Lão sư?” Mạnh Sở Tuyết hơi hơi nhướn mi nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia kinh ngạc.

Cẩm Ngôn lập tức phản ứng lại, sửa lại lời nói :”Không đúng, là tiên sinh!”

Mạnh Sở Tuyệt nhíu mày, lập tức dùng thước kẻ vỗ nhẹ trán Cẩm Ngôn một cái, trách nói :”Ngươi đã muốn học y, vậy tại sao trên lớp của ta lại ngủ gật? Phụ thân ngươi khẩn cầu ta mời từ trong cung đến, một cơ hội khó có được như vậy, mà ngươi lại dám hồ nháo không tôn trọng như vậy.”

Ý tứ của Mạnh Sở Tuyệt, Cẩm Ngôn thuần tuý chính là tính nết đại tiểu thư nhất thời tuỳ hứng, có tiểu thư khuê các nào sẽ nguyện ý học lâu loại việc buồn tẻ này, nữ tử không tài đó là đức, y thuật, chỉ có nam nhân mới cần học thôi..

“Không phải như thế, tiên sinh.” Cẩm Ngôn từ trên chỗ ngồi đứng lên biện giải, kéo cánh tay Mạnh Sở Tuyệt :”Ta là thật sự muốn học y, chỉ là ta đã lén xem qua một ít y thuật, những điều hôm nay người giảng giải trên lớp, ta đều đã biết qua, cho nên, không cảm thấy hứng thú, ta kỳ thực rất thích tiên sinh dạy ta một ít kỹ thuật thực tiễn, tỷ như, thế nào có thể chữa khỏi khuôn mặt ta.”

Mạnh Sở Tuyệt liếc mắt nhìn mặt nạ của nành, khẽ thở dài nói :”Chuyện mặt của ngươi, ta cũng có biết qua, nhưng mà trước mắt xem ra, cũng không có khả năng bình phục. Kỳ thực diện mạo bất quá chỉ là cái vỏ bên ngoài, ngươi cũng không nên để ý quá.”

Hắn thu thập dụng cụ học y lại :”Hôm nay dạy ngươi như thế, ngươi phải nhớ kỹ, ba ngày sau, ta sẽ tới kiểm tra thành quả của ngươi, chẳng qua, sự vụ trong cung quá nhiều, thân là viện sĩ thái y viện, ta không nên thường xuyên xuất cung, cho nên rất nhiều thời gian đều dựa vào khả năng tiếp thu cùng trình độ học tập của ngươi, nơi này có hai quyển sách y, đều là kiến thức cần có, ngươi xem mà học hỏi, nếu có chỗ nào không biết, có thể sai người báo cho ta biết.”

Cẩm Ngôn gật đầu, tự mình tiễn hắn rời đi, quay người trở lại đình, liền cầm lấy hai quyển sách lên xem. Đúng như lời Mạch Sở Tuyệt nói, thật là kiến thức cầ có, thoạt nhìn cũng không phí sức. Nói đến cũng thật kỳ quái, văn tự nơi này cùng Hán ngữ rõ ràng hoàn toàn bất đồng, nàng lại có thể cầm lên xem một cái liền hiểu, hơn nữa xem rất thông thuận, xem ra, một chút ý thức của chủ nhân thân thể này, thế nhưng vẫn còn tồn tại.