Tận Xương

Chương 27: Dạy dỗ




Khuôn mặt Phương mẹ liền biến sắc, lúng túng cười cười với Jenny, sau đó kéo Phương Châm qua một bên nói nhỏ.

"cô làm sao lại không có tiền? cô đều đi làm ba tháng, còn chưa kiếm được tiền?"

"Ba tháng này em trai có kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Phương mẹ sửng sốt, rõ ràng là không hiểucon gái đang chỉ cái gì: "Em trai cô vừa mới tốt nghiệp đại học, nó có thể kiếm bao nhiêu tiền?"

"Nó tốt nghiệp đại học còn kiếm không được bao nhiêu tiền, con một người vừa ra tù, làm sao có khả năng kiếm được nhiều tiền?"

"Công việc trước kia của cô không phải rất tốt sao, bằng cấp cô lại cao, lúc trước trong nhà cũng là phí không ít tiền cho cô học đại học."

Phương Châm rất muốn cùng mẹ già tính toán sổ sách, nhưng nghĩ đang ở nơi đông người nênkhông nói, chỉ nói vào trọng điểm: "Người có tiền án không vào được công ty lớn, công ty nhỏ cũng sẽ không nhận. Bằng cấp cao cũng vô dụng, hiện tại con chỉ có thể làm việc ở vệ sinh công ty."

"Công ty vệ sinh cũng có thể kiếm tiền nha, cô cũng đã làm ba tháng, ít nhiều cũng để dành chút tiền đi. Cho mẹ mượn dùng trước. Lần đầu mua đồ cho bạn gái em trai cô, chúng ta tốt xấu gì cũng phải mua cho người ta cái nhẫn nha, nếu không em trai cô làm sao có thể cưới được vợ? Nếu không phải cô ngồi tù, bây giờ căn hộ nhỏ cũng không thể mua cho em trai cô."

Phương Châm đột nhiên tức giận vô cùng. cô bình thường cũng là người có tính tình tốt, sau khi ra tù càng một lòng muốn làm việc tốt giúp đỡ mọi người, có thể không tranh chấp giành giật với người khác thì liền không. Nhưng hôm nay nhìn cha mẹ nângJenny kia trong lòng bàn tay, chính mình con gái ruột thịt ngoài đòi tiền thì một câu quan tâm cũng không có, tính nhẫn nhịn từ trong xương của cô cũng nhịn không được không muốn ló đầu.

"Mẹ, em trai muốn cưới vợ phải dựa vào chính nócố gắng. Đàn ông mua nhà mua xe phải dựa vào chính mình, dù không cũng là dựa vào cha mẹ, nào có chuyện dựa vào ngườichị như con. Con cũng không nhà không xe, cho dù có tiền con cũng phải mua cho mình, làm sao có thể mua cho nó? Nócũng không phải do con sinh."

"Phương Châm, cô nói lời này là có ý gì?" Phương mẹ trừng hai mắt, rõ là muốn nổi giận. 

"Con là nói thật. Nó cũng đã trưởng thành, cưới vợ phải dựa vào cố gắng của chính mình, không thể cứ nghĩ muốn dựa vào con. Ngay cả cha mẹ đều không có cách nào cho nó, con làm sao có khả năng."

"Được rồi được rồi, cô đừng nói những chuyện kia có được hay không. Bây giờ cô không mua nhà cho nó, bảocô cho mượn ít tiền mua cho Jenny cái nhẫn kim cương, làm sao cô nhiều lời như vậy?"

Phương mẹ vừa nói vừa đẩy Phương Châm, thậm chí muốn thò tay vào giỏ xách cô để lấy ví tiền. Phương Châm cũng không ngăn bà, tùy ý bà lục lọi đồ đạc mình. Dù sao trong ví cô tổng cộng chỉ có 200, cùng lắm thì đưa hết cho bà.

Ngay lúc mẹ cô đang “bận việc”, Phương Châm quan sát cửa hàngđá quý một chút. Vừa nhìn trang trí ở đây cô chỉ biết chỗ này đồ không rẻ, căn bản không phải là chỗ loại gia đình như bọn họ nên đến. Huống chi cửa hàng này còn mở trongQuảng trường Thâm Lam, tiền thuê so bên ngoài đắt hơn rất nhiều. Lông cừutừ trên mìnhcừu, đồ vật tương tự ở chỗ này khẳng định so bên ngoài đắt hơn vài lần.

Vì thế Phương Châm khuyên mẹ mình: "Đừng mua ở chỗ này, muốn mua thì đổi chỗ khác, đồ ở chỗ này so bên ngoài đắt hơn."

"cô biết cái gì, chính là phải mua ở chỗ này, mới có thể diện. Tôivới ba cô mang theo hai vạn, kết quả đồ chỗ này ít nhất cũng đến ba bốn vạn, còn nhỏ đến cơ hồ là không nhìn thấy. Rốt cuộc trên người cô có bao nhiêu đều lấy ra đi."

"Con chỉ mang theo 200."

"Cái gì, 200, không phải tôi bảo cô mang nhiều ít tiền sao?"

"Con nói, con không có tiền."

Phương mẹ chỉ thấy trước mắt choáng váng, theo bản năng cảm thấy hôm nay khôngthể mua được. Tức giận trong lòng liền nhịn không được hất lên trên người con gái: "cô làm sao lại không có tiền, ba tháng này tiền lương cô đều tiêu vào chỗ nào?"

"Tiền thuê phòng ăn cơm xe cộ, công ty vệ sinh không có bao nhiêu tiền, đều xài gần hết. Đặc biệt là tiền thuê nhà, một lần đưa nửa năm, người ta vừa mở miệng liền đòi tiền một năm, conxin nửa ngày mới để con nộp nửa năm." Phương Châm không đề cập đến chuyện làm người hầu ở nhà Anderson với Nghiêm gia.

Phương mẹ lập tức bắt được trọng điểm trong lời cô: "Thuê phòng, cô làm sao lại thuê phòng ở? Bây giờ tiền thuê phòng quá đắt."

"Vậy con nên nghỉ ngơi ở đâu, trong nhà có chỗ cho con ở sao?"

Phương mẹ lập tức nghẹn lời. Vốn là Phương Châm ra tù về nhà ở vài ngày, kết quả con trai náo loạn mỗi ngày, bà liền trông mong con gái chuyển ra ngoài ở. Lúc ấy bà một lòng chỉ nghĩ thỏa mãn con trai, không suy tính qua vẫn đề tiền thuê chỗ ở. Sau này lúc Phương Châm tìm được công việc chuyển ra ngoài, bà cũng không hỏi qua một tiếng, cũng không biết rốt cuộc cô đang làm gì. Bà đối với cô con gái này chưa bao giờ để trong lòng, lúc còn nhỏ không quan tâm thành tích của cô, trưởng thành cũng không quan tâm hoàn cảnh công việc của cô. Đối với bà mà nói con gái làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là có thể kiếm tiền.

Nhưng bây giờ một vòng tuần hoàn đặt trước mặt bà, con gái không ở nhà liền phải thuê phòng ở, thuê phòng ở liền tốn nhiều tiền. Nhưng bây giờ đem con gái về nhà ởrõ ràng là không thể. Bởi vì hiện tại, Jenny ở trong nhà bà, cô chiếm phòng vốn là của Phương Châm, trong nhà đã không còn chỗ dư thừa cho cô.

nói tới chỗ này liền cứng họng rồi, Phương mẹ không nghĩ ra còn có cách gì ép con gái phải bỏ tiền ra. Trong tiềm thức bà cảm thấy lấy tính cách của con gái chắc chắn sẽ không nhẵn túi, nhưng trước kia muốn cho bao nhiêu con gái cho bấy nhiêu lập tức thay đổi tính tình, một mực nói không có tiền bà cũng không có cách nào.

Phương Châm thấy mẹ mình không nói lời nào, từ trong tay bà cầm lấy ví tiền muốn rời khỏi: "Con đi trước, con còn có chuyện."

Phương mẹ còn chưa phản ứng kịp, em traiPhương Pháp lại gấp đến độ vọt tới: "Chị, chị không thể đi. Chị muốn đi cũng được, đem thẻ ngân hàng của chị để lại."

"Thẻ ngân hàng của tôi dựa vào đâu phải đưa cho cậu?"

Hôm nay Phương Pháp lần đầu ở chỗ chị gái vấp phải ngăn trở, hơn nữa lại là trước mặt bạn gái. Trong lòng cậu hiển nhiên là thập phần không thoải mái, giọng nói lập tức trở nên có chút ngang ngược: "Chị là chị tôi, chị muốn cho cũng phải cho, không muốn cho cũng phải cho."

Phương Châm chưa từng nghĩ bộ mặt thật của em trai lại là như vậy. cô lười phản ứng vớicậu, xoay người muốn đi. Phương Pháp thấy sốt ruột, giơ tay kéo cô lại, sức lực của Phương Châm không lớn bằng cậu, bị cậu kéo lảo đảo lùivề phía sau. Phương Pháp cũng mặc kệ chị gái có thể đứng vững hay không, giật lấy ví tiền trong tay cô lật đến ngăn để thẻ, không có mật khẩu không lấy được tiền, cho nên cậu đặt thẻ lên trên quầy hàng, nói với Phương Châm: “Chị, cho em mật khẩu.”

Phương Châm tức giận đến nói không ra lời, lạnh lùng nói: “Thẻ cho cậu, tôi đi báo mất giấy tờ, tiền bên trong cậu đừng nghĩ đụng được một đồng.”

Phương Pháp lập tức nhảy cẫng lên, xông đến nắm quần áo Phương Châm túm cả người cô lại. Phương Châm vùng vẫy muốn đẩy cậu ra, nhưng đẩy mấy lần cũng không được. Cuối cùng bị cậu đẩy đến trước quầy hàng. Phương Pháp chỉ vào thẻ ngân hàng trước mặt nói: “Nhanh một chút, cho em mật khẩu.”

Phương cha có chút nhìn không được, đi tới khuyên con trai:”Con làm cái gì vậy, có gì từ từ nói.”

“Chị không chịu cho con tiền, còn muốn con nói từ từ. Hôm nay con phải mua nhẫn cho Jenny, chị lại như thế, có tiền cũng không cho con, không biết xấu hổ.” (=.=’’’’)

Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều mang vẻ mặt kinh hãi, họ thật không ngờ bây giờ còn có loại người không biết xấu hổ như vậy, nói ra lời nói đáng ăn đòn như vậy, vốn là lúc cả nhà này đến họ đã thấy không ổn, không nói cách ăn mặc của họ, chính là nói chuyện cũng vô cùng lỗi thời quê mùa. Cửa hàng này kinh doanh đá quý tốt nhất, không phải đại gia giàu có thì cũng là công tử tiểu thư lắm tiền, ngay cả cán bộ lãnh đạo cũng ít đặt chân vào chỗ này.

Kết quả gia đình này sau khi đến không mua nổi đồ thì cũng thôi, còn tranh cãi trước mặt mọi người, nữ nhân viên chịu trách nhiệm tiếp đãi bọn họ đều nhìn không nổi, nhịn không được nói với Phương Châm: “Tiểu thư, có muốn tôi báo cảnh sát giúp cô hay không?”

Mặc dù Phương Châm cảm thấy bẽ mặt nhưng cũng không tới nỗi phải báo cảnh sát, suy nghĩ một chút chỉ lắc lắc đầu một cái. Phương Pháp liền nhân cơ hội đem thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt cô: “Chị nhanh lên một chút, nhanh đưa mật khẩu.”

Vẻ mặt của Jenny ở bên cạnh cũng không tốt lắm, một hồi xanh một hồi trắng, bạn trai nói muốn mua nhẫn cho cô, cô rất là vui sướng, nhưng mà lại dùng cách thức ngang tàng này ép buộc chị gái bỏ tiền ra, làm trong lòng Jenny thật khinh thường Phương Pháp. cô đang muốn mở miệng nói không cần mua nữa, thì đã nghe ngoài cửa tiệm đá quý vang lên giọng nói lạnh lùng: “cô gái, tôi khuyên cô, loại con trai thích ăn cơm chùa như vậy vẫn đừng nên cần là tốt hơn.”

Lời này là nói với Jenny, cô lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấymột người đàn ông mặt mày tuấn tú phong độ lãnh ngạo đứng ở đó, nét mặt điềm tĩnh nhìn tất cả xảy ra trước mắt.

Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia, trái tim Jenny nhảy lên. Ngoại trừ cô, còn có một người trái tim cũng đập mạnh lên.

Phương Châm bị ép mạnh lên tủ hàng không thể đi lên phía trước, đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm màu sắc của các đá quý trên các loại trang sức lóe lên. cô thậm chí không cần ngẩng đầu nghe thấy giọng nói cũng liền biết người đến là ai.

Quảng trường Thâm Lam là địa bàn của Nghiêm Túc, anh xuất hiện ở đây cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác lại vào lúc cô lúng túng khó xử như vậy. Phương Châm cúi đầu không muốn nhìn anh, cô cảm giác mình quả thực không có cách nào đối mặt với Nghiêm Túc.

Phương Pháp vừa nghe đối phương nói vậy, giận đến máu muốn tuôn trào: “anh nói người nào ăn cơm chùa.”

“Đương nhiên là người đến chiếc nhẫn cũng mua không nổi, người đàn ông chỉ có thể dựa vào cướp đoạt của phụ nữ.” Giọng nói ngạo mạn vẻ mặt lạnh nhạt, Nghiêm Túc quét mắt nhìn Phương Pháp một cái, quay đầu lại nhìn Jenny: “Nếu tôi là cô, nhất định sẽ không qua lại với loại đàn ông này. Tất cả bản lãnh của anh ta chỉ là áp chế chị gái mình, liên tiếp ép buộc đối phương cho tiền, tính tiền cho anh ta. Loại đàn ông như vậy không đáng tin, bởi chị gái anh ta kiếm nhiều tiền cũng không thỏa mãn được nhu cầu của anh ta. Hơn nữa một ngày nào đó chị gái anh ta cũng sẽ kết hôn có con, đến lúc đó càng không có khả năng có tiền dư thừa để nuôi anh ta. cô gái, một người đàn ông không kiếm được tiền chỉ có thể nhờ cậy trong nhà thìkhông nên lấy, đây là lời khuyên thật lòng của tôi cho cô.”

Jenny vốn là trong lòng còn bất mãn với Phương Pháp, vừa nghe Nghiêm Túc nói vậy càng thêm xem thường Phương Pháp, lúc này liền xách ví muốn đi. Phương Pháp vội giơ tay kéo cô lại, Jenny lại đẩy tay cậu ra, lạnh lùng tặng cậu một câu: “thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp.”

Tình huống đột ngột thay đổi, Phương Pháp ngẩn người ra nhìn. Cậu đứng tại chỗ trơ mắt nhìn Jenny đi, trong lòng có một cơn tức giận không thể nào dằn xuống được, không nói một lời giơ ra quả đấm liền hướng đến mặt Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc cũng không nhượng bộ, giơ tay lên liền bắt được nắm đấm của Phương Pháp, bẻ ngược cánh tay Phương Pháp một cái. Phương Pháp bị đau, theo bản năng xoay người. Nghiêm Túc nhân cơ hội nắm cổ áo cậu, nhấc cả người cậu lên.

*** *** ***

Phương Châm giật mình, vừa định bước lên khuyên hai câu, Nghiêm Túc thế nhưng lại thẳng tay mạnh mẽ ném Phương Pháp ra ngoài. (#.#)

Hành lang rộng rãi trước cửa tiệm đá quý, một bóng người chợt xuất hiện, đập vào cột trụ giữa hành lang lại rơi xuống trên mặt sàn, cả người nằm trên sàn không thể động đậy.

Lần này ngã rất mạnh, xương cốt cả người Phương Pháp dường như vụn vỡ. Cậu cũng là thanh niên khỏe mạnh trẻ tuổi, nhưng lúc bị Nghiêm Túc xách trong tay, cậu có cảm giác mình như là một cuộn vải, một chút sức chống cự cũng không có. Đối phương giết cậu cũng như giết một con kiến, sức lực kia dường như muốn lấy cái mạng nhỏ của cậu.

Phương Pháp gục trên mặt sàn không dậy nổi, cha mẹ cậu lập tức chạy tới. Phương mẹ nhất thời tức giận kêu gào muốn gọi cảnh sát. Phương Pháp được đỡ dậy vừa ho khan vừa phụ họa: “Đúng, tôi phải báo cảnh sát, tôi không tin cảnh sát sẽ bao che cho anh. Trong cửa hàng có camera, tôi muốn anh phải bồi thường đến táng gia bại sản!”

Mặc dù Phương Pháp lỗ mãng nhưng cũng không ngốc, cậu nhìn Nghiêm Túc quần áo có giá trị không rẻ, giơ tay nhấc chân cũng lộ vẻ quý khí, trong lòng liền biết là người có tiền. đã biết thì không thể chịu đau khổ suông, không lấy mấy trăm vạn của anh thì thật không được.

Phương Châm đứng ở đó đối mặt với trò cười này không biết nên nói gì mới tốt. Chuyện vừa rồi hiển nhiên là lỗi của Phương Pháp, nhưng quả thật Nghiêm Túc ra tay cũng quá nặng. côkhông có cách nào bỏ qua tình thân mà nói chuyện giúp Nghiêm Túc, nhưng cũng không có cách nào diễn trò như cha mẹ đứng bên em trai.

cô chỉ có thể lựa chọn im lặng, hơn nữa cảm thấy sự im lặng này làm cô tương đối khó chịu.

Nghiêm Túc đối với Phương Pháp đang kêu gào cũng không thèm để ý, chỉ chỉ tay lên trần nhà trên đầu: “Cậu nói đúng, mỗi cửa hàng ở đây đều được trang bị camera, một màn vừa rồi tôi nghĩ chắc chắn đã bị thu lại toàn bộ. Chúng ta có thể đem cho cảnh sát xem, tin tưởng cảnh sát sẽ có phán đoán của mình. một người mạnh mẽ ép chị gái mình tính tiền cho mình hơn nữa còn muốn đánh người khác, tôi nghĩ cảnh sát sẽ phán xét công bằng.”

Phương Châm lập tức hiểu rõ, cho dù nháo đến Cục cảnh sát, em trai cũng không đòi được gì tốt. Bởi vì cậu chủ động đánh người, Nghiêm Túc chỉ là phòng vệ, cho dù đánh cậu cũng chỉ là phòng vệ quá mức, lấy tài lực cùng quyền thế của Nghiêm gia, nhà họ căn bản là không thể nào đấu được.

Nghiêm Túc hiển nhiên là đang ỷ thế hiếp người, nhưng Phương Châm đối với hành động của anh không có cách nào chỉ trích một câu. Người nhà mình không chính trực ngay thẳng, không thể trách người ta lợi dụng sơ hở để ức hiếp.

Hai mắt cô gắt gao nhìn Nghiêm Túc, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Nghiêm Túc muốn làm bộ không nhìn thấy Phương Châm, nhưng làm thế nào cũng không thể không chú ý đến cô. anh vốn là đến đây có việc, ngoài ý muốn gặp được một màn Phương Châm bị ép buộc, theo bản năng ra tay giúp đỡ. Nhưng bây giờ anh đánh em trai cô, dường như lại làm lòng của cô bị tổn thương. Nhìn vẻ mặt cô đầy uất ức khó chịu, trong lòng nhịn không được thở dài.

không phải anh vì Phương Châm mà thở dài, mà là có chút bực mình vì mình mềm lòng. rõ ràng muốn đem cô gái này xem như một trang giấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn bay đi. Bởi vì anh phát hiện, mặc dù bay qua vài trang nhưng Phương Châm vẫn có thể xuất hiện ở trang kế tiếp, thậm chí là mỗi một trang sau này. anh và cô gái này nhất định không phân rõ được.

Nghiêm Túc suy nghĩ một chút không có ép sát từng bước nữa, anh đi đến tủ hàng gần nhất, đưa tay vào quầy tùy tiện cầm hộp trang sức đi ra. Trong hộp đựng một chiếc nhẫn, viên đá khảm ở trên ít nhất là một cara trở lên. Trong cửa hàng ghi giá ba mươi vạn, đem ra ngoài ít nhất có thể bán được mười mấy vạn trở lại.

“Ba” một tiếng, anh đóng lại hộp nhẫn, đi tới trước mặt Phương Pháp đưa cái hộp tới: “Chọn một trong hai, một, cầm nó và đi. Hai, gọi điện thoại cho cảnh sát. một mình cậu tự chọn.”

Phương Pháp vừa thấy cái hộp kia hai mắt liền sáng lên, những thứ này đắt đến dọa chết người, tùy tiện lấy một cái đều có thể làm cho anh phát tài. Bị người ta ném một cái thì có là gì, nếu cho cậu thêm mấy thứ, cho dù để cậu làm bao cát cho Nghiêm Túc đánh một trận cậu cũng bằng lòng.

Cậu lập tức đổi sắc mặt, hớn hở giơ tay cầm lấy cái hộp. Kết quả còn chưa đụng đến cái hộp liền bị Phương Châm giơ tay đẩy tay cậu: “Phương Pháp, cái này không thể lấy.

“Chị biết cái gì, đây là người ta bồi thường cho tôi, sao tôi lại không thể lấy.” Phương Pháp tức đến giậm chân, mặc dù cả người đau đến muốn chết, nhưng vẫn đẩy Phương Châm ra, cầm lấy hộp nhẫn kia liền chạy ra ngoài. Phương cha và Phương mẹ cũng vội vàng chạy theo, Phương mẹ bước ra ngoài mấy bước còn quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái, trong mắt đầy không hài lòng.

Cửa hàng đá quý vốn náo nhiệt lập tức liền vắng tanh, người nhà họ Phương đi gần như không còn một mống, chỉ chừa một mình Phương Châm đỏ mặt đứng ở đó, hận không thể chui đào lỗ mà chui vào.

cô ở trước mặt Nghiêm Túc có thể nói là không có tôn nghiêm, hôm nay cả nhà lại khiến cô ở trước mặt anh mất hết tất cả mặt mũi. Cha mềm yếu, mẹ ngang ngược còn có em trai tham lam, bao gồm cô – người chị vô năng (không có năng lực), đoán là cả nhà họ ở trong mắt Nghiêm Túc chính là trò cười lớn nhất lịch sử đi.

cô rất muốn không quản tất cả lập tức lao ra ngoài, nhưng đôi chân nặng trịch làm thê snào cũng không di chuyển được. Nghiêm Túc nhìn bộ dạng này của cô vừa đau lòng vừa tức giận, đí đến trước quầy cầm thẻ ngân hàng của Phương Châm, kéo tay cô đi vào trong.

Cửa hàng đá quý có phòng dành cho khách quý, sau khi anh dẫn theo Phương Châm vào liền bảo nhân viên đưa hai cốc trà, sau đó yên lặng ngồi với cô không nói lời nào. không khí trong phòng có chút ngưng trọng, Nghiêm Túc lặng lẽ cầm giỏ Phương Châm, tìm ví tiền của cô đút thẻ ngân hàng vào, sau đó đem giỏ xách trở lại chỗ cũ bên người cô.

Mãi đến lúc này Phương Châm mới lên tiếng. cô thu lại phiền muộn trong lòng nói với Nghiêm Túc: “Hôm nay, cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Nghiêm Túc nghĩ một chút lại thêm một câu, “Hi vọng cô không trách tôi nhiều chuyện.”

“không, là em trai tôi không hiểu chuyện.”

“Trẻ con đều như vậy, Vương Tử cũng gây cho tôi không ít phiền toái.”

“không giống nhau, Vương Tử mới năm tuổi, em trai tôi năm nay đã sắp hai mươi lăm rồi.”o.0

“Người lớn rất che chở con nhỏ, cho dù mấy tuổi cũng đều xem như là đứa bé. Mặc dù thân thể cậu ấy cao lớn nhưng suy nghĩ mãi vẫn chưa trưởng thành.”

Phương Châm vốn nghĩ Nghiêm Túc sẽ trách mắng em trai cô mấy câu, không ngờ anh lại nghiêm túc phân tích vấn đề với cô. cô mở to hai mắt có chút nghi ngờ nhìn Nghiêm Túc, chỉ thấy đối phương mỉm cười với cô: “Chuyện đã qua, đừng suy nghĩ nữa, xem như không có phát sinh đi.”

Bây giờ thì cũng chỉ có thể làm như vậy. Chỉ là, chiếc nhẫn kia...

“anh không nên đem chiếc nhẫn cho nó, anh cũng nói, suy nghĩ của nó không chín chắn, cầm đồ quý giá như vậy, tôi sợ nó sẽ...”

“Có cha mẹ cô trông cậu ta, sẽ không có vẫn đề lớn gì. Mặc dù chiếc nhẫn kia đắt, nhưng muốn bán đi cũng không dễ. Mười mấy vạn thôi, ở thành phố này cũng không làm được cái gì. Hơn nữa, tôi ra tay quả thật mạnh, coi như là bồi thường tiền thuốc thang cho cậu ta đi.”

Mười mấy vạn đối với Nghiêm Túc mà nói là nhỏ đến không thể nhỏ được nữa, nhưng ở nhà họ Phương lại là một khoản tiền lớn phi nghĩa. Có thể cha mẹ sẽ đem nó đi mua nhà, cũng có thể sẽ mua cho em trai chiếc xe. Tóm lại, Nghiêm Túc không biết số tiền kia đối với nhà bọn họ có ý nghĩa như thế nào, nhưng trong chốc lát Phương Châm cũng không thể giải thích rõ ràng cho anh, cô chỉ cảm thấy mình giống như là nợ Nghiêm Túc một cái nhân tình thật lớn.

Nghiêm Túc nhìn cô cúi đầu không nói lời nào, cũng biết cô chắc chắn lại suy nghĩ lung tung trong đầu. Phụ nữ đều là như vậy, trời sinh nhạy cảm lại suy nghĩ nhiều, đàn ông xem chuyện nhỏ như hạt đậu, ở trong lòng các cô cũng sẽ lớn hơn vô số lần. Chuyện Phương Pháp, anh uống xong cốc trà liền quên rồi, nhưng Phương Pháp phải nhớ hơn một tuần lễ.

Nghiêm Túc bưng cốc trà trước mặt lên cho Phương Châm: “Được rồi, uống một ngụm, tôi nói rồi, chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nhiều. Em trai cô là người trưởng thành, cuộc đời cậu ta nên do cậu ta chịu trách nhiệm. Dù cô thay cậu ta lên kế hoạch tỉ mỉ thế nào cũng không thể thay cậu ta sống, đúng không?”

Phương Châm cầm lấy cốc trà khẽ kéo khóe miệng, cười có vẻ miễn cưỡng. Nước trà ấm áp trong cốc tỏa mùi hương thơm ngát, cô nhẹ nhàng lay động cốc ngửi mùi hương thom ngát, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại. Sau đó, cô nhấp một ngụm trà, đứng lên tạm biệt Nghiêm Túc: “Chuyện hôm nay cám ơn anh. Tôi phải về.”

“Đừng gấp, giúp tôi một việc.”

Phương Châm không hiểu nháy mắt mấy cái, dột nhiên cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Nghiêm Túc đương nhiên không phải vì cô mới đến đây, tuy Thâm Lam là địa bàn của anh ta nhưng anh ta cũng sẽ khôngđi thị sát tình hình kinh doanh của mỗi cửa hàng, dù sao sở hữu cửa hàng cũng không phải anh ta, anh ta chỉ cho thuê mặt bằng. anh ta đến đây hẳn là để mua đồ, cửa hàng đá quý, đàn ông đến đây chỉ có một khả năng.

“Muốn tôi giúp chọn quà sao, là tặng cho phụ nữ?”

Nghiêm Túc cũng đứng lên, hai tay đút vào túi quần, nói: “Đúng là cho phụ nữ. Hai ngày nữa sinh nhật bà nội tôi, tôi muốn đặt quà cho bà ở đây.”

Phương Châm bật cười: “Vậy cũng không cần tôi giúp đỡ đi.”

“Người cô giúp không phải là tôi, là Vương Tử. Thằng bé hiếu thuận muốn mua quà cho bà cố, không biết nên chọn cái gì, muốn tìm cô góp ý.”

“Vương Tử cũng đến sao?”

Nghiêm Túc chỉ chỉ trên đỉnh đầu: “Ở phòng làm việc. Thằng bé rất nhớ cô.”

“thật xin lỗi, chuyện lần trước là tôi không tốt.”

“cô đang nói về chuyện gì?”

Nghiêm Túc vừa nói vừa nhích tới gần cạnh Phương Châm, anh từ trên cao nhìn xuống đối phương, trong đôi mắt đen cất chứa phiền muộn khó có thể nói thành lời. Phương Châm nhìn ánh mắt kia, thoáng cái liền hiểu được ý tứ của anh. rõ ràng cái gì anh cũng không nói, nhưng cô lại hiểu.

Nghiêm Túc nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô trong chốc lát, phát hiện vẻ mặt cô thay đổi, cũng biết cô tiếp thu được ám hiệu của mình. anh vẫn cảm thấy Phương Châm đi không phải là chuyện Vương Tử té bị thương, ít nhất cũng không phải là vì chuyện đó, cái ngoài ý muốn kia có lẽ mới là, thậm chí đêm hôm đó tất cả chuyện phát sinh ở quán bar mới là nguyên nhân cuối cùng.

Phương Châm bị ánh mắt trực tiếp của đối phương làm cô khó chịu, lặng lẽ quay đầu đi. thật ra thì cô cũng muốn quên tất cả phát sinh ở quán bar đêm đó. Ngày đó mặc dù cô uống say nhưng cũng không có nghĩa cô cái gì cũng không có nhớ. Thực ra, mọi việc đêm đó dường như khắc sâu vào trong đầu cô,mỗi khi cô ở một mình nó sẽ lơ đãng xuất hiện.

Mà mỗi lần nghĩ đến tình cảnh đó, cô sẽ theo bản năng sờ môi. Lucs một mình là như vậy, hôm nay, ngay trước mặt Nghiêm Túc cô vẫn làm hành động giống như vậy.

Tất cả, đều bị Nghiêm Túc nhìn vào trong mắt.