Tặng Anh Tình Yêu Của Thiên Sứ

Chương 20




Ryan và Lôi Kiệt Ngôn đi vào phòng khách, Lôi phụ và Lôi mẫu không hẹn mà cùng nhắm về phía khuôn mặt đỏ ửng của Ryan, Ryan lại khẩn trương lên.

“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu!” Lôi mẫu là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, bà cười tủm tỉm nhìn về phía Ryan lưu loát dùng tiếng Anh nói, “Nhưng mà bề ngoài rất nhỏ!”

“Cháu đã 15 tuổi rồi!” Ryan vội vàng báo ra đồng thời cường điệu tuổi ‘thật’ của mình, vẻ mặt vội vàng đáng yêu của cậu khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.

“Lấy tuổi của ta mà nói, ta có thể làm bà nội của cháu rồi!” Lôi mẫu yêu thương nhìn đứa nhỏ xinh đẹp như một tiểu Thiên sứ trước mắt mình, bà nhịn không được vẫy tay ý bảo cậu ngồi lại gần, Ryan lập tức vô cùng có tự giác đi đến ngồi cạnh Lôi mẫu.

“Nhưng là cháu cảm thấy bác nhìn rất trẻ, nhiều nhất là giống cô cháu thôi.” Ryan cẩn thận nhìn Lôi mẫu, ca ngợi từ tận đáy lòng.

“Miệng đứa nhỏ này thật là ngọt!” Lôi mẫu cười rạng rỡ, sủng nịch sờ sờ đầu Ryan, “Cháu nhỏ hơn Kiệt Ngôn gần 15 tuổi, không biết chừng tương lai cháu sẽ gặp một người thích hợp hơn, cháu thật sự muốn chọn Kiệt Ngôn làm bạn lữ cả cuộc đời còn lại sao?”

“Vâng!” Ryan không chút do dự gật đầu, “Có lẽ tương lai một ngày nào đó cháu sẽ gặp được một người so với Kiệt Ngôn còn tốt hơn, hoặc Kiệt Ngôn sẽ gặp một người so với cháu càng thêm thích hợp, bởi vì không ai có thể đoán được tương lai sẽ như thế nào.

Quyết định này của cháu không phải xuất phát từ một nguyện vọng ích kỉ, mà bởi vì cháu cảm thấy nhiều khi muốn có được hạnh phúc cần phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, tuy rằng gặp nhau yêu nhau là do duyên phận, nhưng sau đó đều cần phải chính mình nắm giữ lấy không phải sao? Cháu tin tưởng nếu cháu đã lựa chọn Kiệt Ngôn, Kiệt Ngôn cũng lựa chọn cháu, như vậy cháu còn tin tưởng sẽ ở bên cạnh anh ấy cho đến cuối đời.

“Cháu — Thật sự mới chỉ có 15 tuổi sao?” Giờ đến phiên Lôi phụ kinh ngạc, kì thật không chỉ Lôi phụ mà tất cả mọi người (ngoại trừ Lôi Kiệt Ngôn đã từng ‘giật mình’ khi nghe được lời nói sắc bén khi Ryan đối mặt với Sofia) đều bị tư duy năng lực thành thục cùng với sự cơ trí làm hoảng sợ.

“Sao ạ?” Ryan khó hiểu nhìn mọi người, “Cháu nói kì quái lắm sao?”

“Không có!” Lôi Kiệt Ngôn cười ôm lấy Ryan, hôn lên tóc cậu, “Mọi người là bị trí thông minh của em dọa đến!”

“Kiệt Ngôn, anh bảo, nếu trí tuệ của Ryan được đến cơ hội khai thác toàn diện thì không chừng tương lai danh tiếng của mồm mép chú sẽ bị soán ngôi đấy!” Lôi Kiệt Nặc vẫn còn kinh ngạc nhìn Ryan.

“Đấy là kế hoạch của em!” Lôi Kiệt Ngôn đắc ý cười cười, “Em còn phát hiện chuyện này sớm hơn nha!”

“Nhìn bề ngoài của Ryan sẽ không ai nhìn ra được!” Bối Minh cũng trợn tròn mắt nói, “Ở cùng với nhóc gần 3 ngày mà tất cả chúng ta ai cũng không cảm giác được.”

“Không cần quá kinh ngạc.” Lôi Kiệt Ngôn cười lắc đầu, “Em cũng vừa mới phát hiện không lâu. Hơn nữa, theo suy đoán của em, đứa nhỏ này luôn ngầm phát huy sự thành thục cơ trí hơn tuổi này của mình.”

“Nói cách khác đứa nhỏ này hẳn là người có khả năng đặc biệt trong lĩnh vực nhất định đi.” Lôi phụ rất nhanh hiểu được ý của con trai.

“Hẳn là vậy.” Lôi Kiệt Ngôn yêu thương ôm lấy Ryan còn đang mờ mịt, ghé vào lỗ tai cậu, “Còn mơ ngủ sao, nhóc con?”

“Sao cơ?” Ryan ngẩng đầu lên, vừa vặn nhận được nụ hôn của Lôi Kiệt Ngôn.

“Kiệt Ngôn, con nhặt được bảo bối rồi.” Lôi mẫu cười tủm tỉm, không ngờ lại làm cho Ryan đỏ mặt.

“Uhm…. Chuyện kia…. Có phải là cháu rất kì quái không?” Ryan đỏ mặt nói nhỏ.

“Không hề.” Lôi mẫu yêu thương sờ sờ mặt Ryan.

“A! Cháu nghĩ ra một chuyện rất quan trọng,” Ryan đột nhiên đứng thẳng dậy, vẻ mặt chân thành nhìn về phía Lôi mẫu, “Ngài liệu có cảm thấy cháu và Kiệt Ngôn có thể sống cùng với nhau không ạ?”

“Vì sao lại hỏi thế?” Lôi mẫu cảm giác được lời của Ryan có nguyên nhân.

“Bởi vì bạn gái của Kiệt Ngôn nói với cháu, người Trung Quốc có một truyền thống, đó là con trai trong nhà phải có con nối dõi, nhưng cháu là nam, sẽ không đẻ con, như vậy chẳng phải sẽ không được sao?” Ryan nhìn về phía Lôi phụ Lôi mẫu.

“Nếu bác nói cháu không thể cùng một chỗ với Kiệt Ngôn, cháu sẽ buông tay sao?” Lôi mẫu nhẹ nhàng vuốt tóc cậu hỏi.

“Cháu không biết!” Ryan thấp giọng, “Tuy rằng cháu vô cùng thích Kiệt Ngôn, nhưng là cháu không có cách nào để sinh con cho anh ấy…….”

“Đứa ngốc này,” Lôi mẫu cười, “Truyền thống đó đã rất xa xăm rồi, hiện giờ rất ít người sẽ còn cứng nhắc tuân thủ nó. Hơn nữa nếu thực sự muốn tuân thủ, nội dung của nó còn nghiêm khắc hơn cháu nói rất nhiều! Ngoài con trai ra, người con trai này còn phải là con trưởng trong nhà nữa.”

“Vậy sao? Nếu thế, chẳng lẽ…..” Ryan nhìn về phía Lôi Kiệt Nặc và Bối Minh.

“Đúng vậy, nếu ba mẹ có quan niệm này thì người đứng mũi chịu sào sẽ là anh và tiểu Minh.” Lôi Kiệt Nặc cười tủm tỉm trả lời nghi hoặc của Ryan.

“Cho nên, cháu không cần phải suy nghĩ chuyện này.” Lôi mẫu sủng nịch nói, “Đối với hai bác mà nói, Kiệt Ngôn hạnh phúc so với việc một đứa cháu có cũng được không có cũng không sao thì hạnh phúc của Kiệt Ngôn quan trọng hơn rất nhiều, lấy tuổi tác của cháu mà nói cháu vừa vặn làm cháu trai của hai bác cũng được!”

Nghe vậy mọi người đều nở nụ cười, Lôi phụ vui vẻ uống một ngụm trà, “Thật sự là nhất cử lưỡng tiện a!”

“Đúng vậy,” Bối Minh trêu đùa vỗ vỗ bả vai Lôi Kiệt Ngôn, “Hiện giờ anh rốt cục hiểu được vì sao em và Ryan sẽ gặp nhau.”

“Chính là vừa đúng lúc.” Lôi Kiệt Nặc cùng Bối Minh hai người cùng trêu chọc Lôi Kiệt Ngôn, ăn ý vô cùng.

“Như vậy, không có ai phản đối cháu và Kiệt Ngôn rồi!” Ryan hưng phấn nhào vào lòng người yêu, “Quá tuyệt vời!”

“Anh đã sớm nói với em rồi, không ai có thể cướp em khỏi tay anh được.” Lôi Kiệt Ngôn hôn cậu, “Nhưng thật ra anh lo lắng một chuyện….”

“Chuyện gì?” Ryan ngơ ngác nhìn về phía người yêu.

“Đừng quên, anh lớn hơn em chừng 15 tuổi a!” Lôi Kiệt Ngôn ra vẻ thâm trầm, “Đợi mấy năm nữa, khi anh trở thành một ông già, lúc ấy không phải em vẫn còn rất trẻ sao? Đến lúc ấy không biết chừng em sẽ không muốn ở cùng với ông già như anh nữa…..”

“Em sẽ không làm như thế, chẳng lẽ anh không tin em sao?” Quả nhiên Ryan lại một lần nữa sập bẫy, hơn nữa cậu còn trịnh trọng thề, “Em thề sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ anh!”

“Thật sao?” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ bán tín bán nghi, “Không phải em nói không ai có thể đoán trước được tương lai sao? Lời thề này của em sao có thể tin tưởng được?”

“Em nói không chính là không! Anh nhất định phải tin em!” Ryan nóng nảy, ngay khi cậu muốn tiếp tục chứng minh thì chợt nhìn đến mọi người xung quanh đang che miệng cười trộm, cậu tức giận kêu to, “A! Thì ra anh lừa em! Đồ xấu xa!”

Nói xong liền muốn ‘thi triển công phu’ đối phó người yêu. Lôi Kiệt Ngôn vội vàng ôm chặt lấy cậu, tuy rằng ‘công phu’ của Ryan mang sức lực không lớn nhưng đánh lâu quá thì vẫn sẽ đau.

“Nhóc con, anh nói,” Lôi Kiệt Ngôn bắt đầu lời ngon tiếng ngọt, “Tuy rằng nghe em nói ‘xấu xa’ cũng là một loại hưởng thụ, nhưng nghe nhiều hơn cũng sẽ chán, lần sau phải nói ‘em yêu anh’ nhớ chưa!”

“Nằm mơ!” Ryan hếch cằm, không thèm để ý đến người yêu xấu xa của mình.

“Vậy anh phải làm gì bây giờ?” Lôi Kiệt Ngôn ra vẻ phiền não, “Anh rất muốn nghe em nói yêu anh một lần nữa, em thực sự không nói sao?”

“Đúng vậy!” Ryan vênh váo thừa nhận.

“Thật sự không nói sao?”

“Đương nhiên!”

…..

Nhìn hai người ngọt ngào cãi nhau, Lôi mẫu và Lôi phụ không khỏi mỉm cười, Lôi Kiệt Nặc và Bối Minh cũng nhìn nhau cười, đây cũng là một cách biểu hiện hạnh phúc không phải sao?