Tàng Châu

Chương 1-1: Mở đầu




Editor: Châu

Beta: Manh

Vào ngày xuân, mưa phùn như những sợi chỉ bạc rơi xuống thành Trường An.

Con đường ngang dọc tựa bàn cờ heo hút bóng người, mà pháp trường cách chợ phía đông không xa lại chật như nêm cối. Trên chiếc đài cao ba trượng, một người đàn ông cao lớn mặc áo đỏ, tay để trần đang đánh trống, từng đợt trống như tiếng sấm xuân truyền đi xa thật xa.

Có chàng thư sinh ra sức chen lên phía trước, nhưng người vây xem quá đông, y không tài nào luồn lách nổi, chỉ có thể nghe ngóng tiếng bàn luận từ bên cạnh.

"Lâu lắm chưa thấy người nào phải chịu hình phạt ngũ mã phanh thây, rốt cuộc người này đã phạm phải tội gì thế?"

"Ai da, đó là Ly Châu quận chúa, thê tử của tiết độ sứ Hoài Tây Ngu Bắc Huyền. Lúc khởi binh, Ngu Bắc Huyền từng giết đường muội của hoàng thượng để tế cờ, nay thê tử của hắn rơi vào tay hoàng thượng thì sao có thể có kết cục tốt?"

"Nếu đã là thê tử của Ngu Bắc Huyền, sao hắn lại không tới cứu?"

"Ngu Bắc Huyền mới bị triều đình đánh đuổi về phía nam sông Hoài, nào có rảnh rỗi để đi gặp nàng... Chao ôi, vốn là lá ngọc cành vàng mà nay lại rơi vào kết cục như vậy."

Chung quanh vang lên những tiếng thở dài ngao ngán.

Hành hình công khai vốn chỉ áp dụng cho thứ dân cùng những kẻ tàn bạo bất trị, nào tới phiên một quận chúa có thân phận cao quý. Nhưng lúc này, để tỏ rõ quyết tâm đối kháng với các đại quân Phiên trấn[1], triều đình cố ý giết gà dọa khỉ.

Vả lại, Vân Nam vương phủ đã sớm chẳng còn tồn tại trên cõi đời này.

Trong pháp trường, Mộc Gia Nhu mặc áo tù đay thô, mái tóc rối bù che lấp khuôn mặt. Tay chân cùng cổ nàng bị trói gô bằng những sợi thừng to bản, nối với năm con ngựa. Lũ ngựa không ngừng thở phì phò, bốn vó đạp đất chỉ chực phát động.

Nàng mở mắt, thẫn thờ nhìn cơn mưa bụi lất phất trên không. Lúc này đây, nàng đã chẳng còn hoang mang sợ hãi như mấy ngày trước mà lại có vẻ rất bình tĩnh.

Nếu làm gì cũng không thể thay đổi kết cục này, chi bằng thản nhiên đối mặt với nó.

Hạt mưa vô vị rơi vào miệng, song nàng lại nếm được vị cay đắng, hai mươi tư năm quá khứ thoáng lướt qua trước mắt như đèn kéo quân.

Nàng sinh ra ở Nam Chiếu, có phụ thân là Vân Nam vương tiếng tăm lừng lẫy, mẫu thân là hậu bối của Thôi thị vang danh đất Thanh Hà. Khi còn trẻ, vì muốn ở bên Ngu Bắc Huyền, tiết độ sứ Hoài Tây, nàng không tiếc ngỗ nghịch phụ thân, bị đuổi ra khỏi nhà.

Sau này, Ngu Bắc Huyền phụng chỉ thành hôn với Trường Bình quận chúa, nàng từ chính thê thành bình thê, dựa vào tình cảm giữa hai người mà đi được tới ngày hôm nay.

Đến khi Nguyên Hoà đế đăng cơ, trọng dụng nhóm đại thần ủng hộ chính sách tước phiên[2], lần lượt thu hồi quyền lực của quân Phiên trấn, Ngu Bắc Huyền bèn phái người tới Trường An ám sát một vị tể tướng cùng ngự sử đại phu đang chuẩn bị vào triều, làm một người chết, một người bị thương, khiến triều đình và dân chúng khiếp sợ. Sau này, triều đình dốc toàn lực, dùng binh đối phó với Hoài Tây.

[2] 削藩 (Tước phiên): Là chính sách mà vua chúa áp dụng để củng cố quyền lực của bản thân bằng cách thu hồi một phần hoặc toàn bộ quyền lực của của một thế lực. Bởi vì xung đột lợi ích, việc tước phiên thường dẫn đến những bất ổn chính trị, thậm chí là đối kháng quân sự.

Nàng theo y nam chinh bắc chiến, vì bảo vệ nhạc mẫu cao tuổi mà bị quân triều đình bắt được, đưa về giam giữ tại Trường An. Triều đình lấy nàng làm mồi nhử để dụ Ngu Bắc Huyền, bố trí vô số cạm bẫy. Tuy biết bản thân chẳng là gì so với mưu đồ thống trị vĩ đại của y, nhưng trong lòng nàng quả thực vẫn còn chút mong chờ.

Bên tai chợt truyền đến tiếng thái giám hô, "Hoàng thượng giá lâm!"

Mộc Gia Nhu khẽ cong khóe miệng, không ngờ một tử tù như nàng lại được đích thân Nguyên Hòa đế giám sát hành hình.

Nguyên Hòa đế chỉ mới đăng cơ vài năm, là một vị vua trẻ tuổi đầy triển vọng. Trên phương diện chính trị, hắn chăm lo việc nước, trọng dụng hiền thần, cải cách ưu - nhược điểm của các chính sách, dốc sức tu bổ những tổn hại mà đế quốc phải gánh chịu từ trận đại loạn xảy ra cách đây bốn mươi năm, chấn hưng uy vọng của triều đình, dần dần phục hưng đất nước.

Thái giám bước vào pháp trường, nhìn nữ tù nhân tóc tai rối bù, nhếch nhác nằm trên mặt đất, y vênh váo hỏi: "Mộc thị, ngươi đã biết rõ tội của mình chưa?"

Mộc Gia Nhu không đáp.

Thái giám cười gằn: "Hoàng thượng đã nhiều lần chiêu cáo thiên hạ, phản tặc Ngu Bắc Huyền tất biết ngươi đang bị tra tấn ở Trường An, nhưng hắn lại vứt bỏ ngươi, chẳng nhẽ trong lòng ngươi không oán sao? Ta nói cho ngươi biết một chuyện, Ngu Bắc Huyền lấy ngươi vốn là có mưu đồ khác, nay ngươi đã chẳng còn tác dụng, hắn đương nhiên sẽ không tới cứu."

Đầu Mộc Gia Nhu khẽ động, nhưng phần cổ bị dây thừng siết chặt khiến nàng không thể quay đầu xem diện mạo của tên thái giám, chỉ thoáng trông thấy một đôi giày lục hợp màu đen lấm tấm nước mưa, nom vô cùng sạch sẽ, có phần không hợp với mặt đất lầy lội ở xung quanh.

"Sau khi ngươi theo hắn, hắn đã từng mượn tay cha ngươi để giành được một phần mười lượng muối và sắt hàng năm ở Nam Chiếu, lại chiêu mộ nhân tài thông qua danh tiếng của Thôi gia. Nay cánh hắn đã đủ cứng cáp, muốn liên minh với tiết độ sứ Vũ Ninh để chống đối triều đình. Tiết độ sứ Vũ Ninh có một nữ nhi chưa lập gia đình, thế nên hắn mới giết Trường Bình quận chúa rồi vứt bỏ ngươi."

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong đầu Mộc Gia Nhu.

Sau khi nàng bị đuổi khỏi vương phủ, cha và nương vẫn âm thầm giúp nàng ư? Mấy năm qua, y đối xử tốt với nàng là vì thế sao? Y nói y phải đi cầu viện tiết độ sứ Vũ Ninh, bảo nàng chờ tin ở Thái Châu, hóa ra tất cả đều là giả! Y đã sớm bỏ rơi nàng, chuẩn bị cưới người khác!

Tay nàng dần dần siết chặt thành quyền, vành mắt nóng lên, trong đầu không ngừng tự nhủ, đó chỉ là kế ly gián của bọn chúng. Nhưng nay nàng đã sắp mất mạng, bọn chúng nói dối thì có lợi ích gì?

Nương từng nói, y và nàng chẳng hề tình cờ gặp gỡ tại Mã thành, mà là y tìm trăm phương ngàn kế để tiếp cận nàng, chỉ là khi đó nàng chẳng mảy may nghe lọt.

Mưa vẫn rả rích không ngừng, ngày xuân ở Trường An mang theo khí rét căm căm. Nước mưa lạnh như băng rơi trên mặt nàng, hòa cùng nước mắt rồi không ngừng chảy xuống.

Nàng toàn tâm toàn ý yêu y, trả giá cả thanh xuân, vứt bỏ cả thân phận cùng người nhà, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một hòn đá kê chân trên con đường đại nghiệp của y mà thôi!

Nàng quả là ngu xuẩn!

"Hành hình!" Một giọng nói uy nghiêm giáng xuống từ trên đài.

Dưới sự chỉ huy của mã quan, năm con ngựa cùng tiến bước, tứ chi bị kéo căng khiến nàng đau đớn đến cực hạn, cổ bị siết chặt khiến nàng hít thở không thông.

"Bệ hạ, thần có lời muốn tấu!" Ở ngoài pháp trường bỗng có người hô lớn, khiến đám đông huyên náo một trận.

Những tiếng động xung quanh dần dần rời xa Mộc Gia Nhu, tựa như thanh âm từ một thế giới khác.

Nàng đã chẳng còn lưu luyến gìvới cuộc sống này, chỉ một lòng muốn chết.

[1] 藩镇 (Phiên trấn): Thời kỳ Đường Huyền Tông ở ngôi (712 - 756), để phòng ngừa sự xâm phạm của các bộ tộc vùng biên cương, triều đình đã ra sức mở rộng các phòng thú quân trấn, thiết lập chức tiết độ sứ, ban cho quyền lực thống lĩnh quân sự, tài chính cho đến việc giám sát, quản lý các châu huyện.

Tiết độ sứ lại thường kiêm luôn tên quan sát sử thự sứ (nay đổi tên thái phòng sứ), quan sát sử thự sứ cũng kiêm phòng ngự sứ hoặc đoàn luyện sứ, đều trở thành một quan chức hành chính và quân sự ở địa phương, là một cấp trong bộ máy quyền lực ở châu, lớn là tiết độ, nhỏ là quan sát, đó chính là cái gọi là Phiên trấn ở cuối đời Đường, cũng có khi gọi là phương trấn.

Quân Phiên trấn là một trong hai quân đội thời nhà Đường, "Phiên" là bảo vệ, "trấn" chỉ quân trấn. Triều đình phong kiến thực hiện quân trấn để bảo vệ sự an toàn của trung ương, nhưng kết quả là đã hình thành một thế lực cát cứ đối kháng với chế độ trung ương tập quyền (Nguồn: Onggiaolang, 2014).

Tác giả: Truyện có lấy nguyên mẫu từ một số nhân vật, nhưng không dựa theo bất kỳ bối cảnh của thời đại nào trong lịch sử.