Tang Thế Sinh Tồn

Chương 34: Chìa khóa biệt thự




Sáng sớm đứng dậy xoa cái cổ đau nhức, Vương Dương hoang mang hôm qua chính mình là như thế nào đổi tư thế ngủ. Rõ ràng cậu ngồi dựa vào tường, tay ôm đao gục đầu ngủ. Làm sao vừa tỉnh dậy, phát hiện chính mình gối đầu lên đùi Tiếu Dịch ngủ?! Hại cậu giật mình bật dậy suýt làm hai người đầu cụng vào nhau.

Cậu một bên bực mình tại sao ngủ say nghiêng người đè lên người ai khác, một bên may mắn mặt lạnh Tiếu Dịch không lộ ra vẻ mặt khó chịu. Xem tình hình này, Tiếu Dịch là loại mặt lạnh tâm nhiệt. Bị đầu cậu đè cả đêm đều không đánh thức cậu dậy, không hề cằn nhằn để mặc cậu ngủ.

Nghĩ vậy, Vương Dương có chút áy náy Tiếu Dịch chân bị cậu làm cho tê rần. Cậu rất hiểu chân bị đè ép, mạch máu trên đùi không lưu thông sẽ tê thế nào. Cậu tiến lên hỏi Tiếu Dịch đang sửa sang ba lô.

“Cái kia, Tiếu Dịch, chân ông tê không? Tôi cũng không biết mình ngủ một hồi sẽ ngã sang bên, ha ha.”

“Không có gì.” Tiếu Dịch không giải thích kỳ thật hôm qua Vương Dương ngủ tư thế tốt lắm, là bị hắn kéo vào ngực làm cho đầu cậu gối lên đùi mình.

“A, vậy thì tốt.” Cảm giác áy náy chỉ ở trong lòng vài giây, Vương Dương thấy Tiếu Dịch không sao lập tức đem việc nhỏ này quăng ra sau đầu, hưng phấn chạy sang chỗ khác. Bởi vì tối qua ngủ ngon làm cậu bổ sung năng lượng tràn đầy. Hy vọng hôm nay có thể thuận lợi đến biệt thự của Kiều Phi Vũ, tìm được trực thăng, nhanh chóng rơi đi nơi đầy cương thi này.

Viên Tư Điềm tỉnh lại cảm giác cánh tay ngứa, nhìn trước ngó sau không ai chú ý tới mình, cô lén lút xoắn lên ống tay áo khoác dài nửa đêm đã mặc, cúi đầu cẩn thận xem xét vết thương hôm qua bị cương thi cào. Năm vết móng tay biến thành màu đen. Viên Tư Điềm nghĩ, có thể là miệng vết thương đang khép lại, cho nên mới ngứa. Cô cố gắng bỏ qua trong lòng bất an, tìm lý do tự thôi miên mình. Cô sẽ không bao giờ đem miệng vết thương đau ngứa hướng phương diện kia nghĩ. Cô tuyệt đối không bị nhiễm bệnh độc! Không bao giờ!

“Cô Viên, làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt?” Kiều Phi Vũ xem Viên Tư Điềm còn sững sờ ở tăng xá, sắc mặt trắng bệch, biểu tình không thoải mái, đi qua hỏi cô.

“Tôi, tôi không có chuyện gì. Chắc là mấy ngày nay ngủ không ngon, nên sắc mặt không tốt.” Vội vàng kéo xuống tay áo, Viên Tư Điềm nghiêng người cố gắng lộ ra ngọt ngào mỉm cười. Cô xoa mặt, tìm lý do giải thích.

“A, cũng đúng, con gái như cô cùng đám đàn ông chúng tôi một chỗ, mấy ngày nay chạy khắp nơi trốn người đánh cương thi, ngủ không tốt là bình thường.” Kiều Phi Vũ hiểu một người bình thường đụng phải tình cảnh hiện tại, tinh thần sẽ không chịu nổi, càng miễn bàn một cô gái mảnh mai. Kiều Phi Vũ an ủi cô. “Hôm nay chúng ta có thể đến biệt thự của tôi, đợi khi nào tìm được trực thăng, đương nhiên, nếu nó còn ở đó, là chúng ta có thể rời đi rồi. Đêm nay cô có thể ở trên giường sạch sẽ ngủ ngon giấc ~”

“Ừm, vậy thì tốt quá.” Viên Tư Điềm miễn cưỡng nâng cao tinh thần, nhẫn nhịn cánh tay ngứa ngáy khó chịu, làm vẻ mặt chờ mong đáp lại Kiều Phi Vũ.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong, đi theo Kiều Phi Vũ dẫn đường hướng tới chỗ biệt thự.

Kỳ thật biệt thự không khó tìm như mọi người tưởng. Bởi vì dọc theo chùa Đông Nguyên vẫn đi về phía trước khoảng nửa tiếng đồng hồ, trước mắt xuất hiện đường cái rõ ràng là gia đình Kiều Phi Vũ làm ra, dùng để thông hành nhà bọn họ đủ loại phong cách kiểu dáng xe thể thao. Nếu không sửa đường, nhà giàu người ta lái xe chạy trên đường núi gập nghềnh lắc lư xóc nảy, hình ảnh kia chỉ tưởng tượng đã thấy buồn cười.

Đường cái thông hướng chân núi, mọi người dọc theo đường đất san bằng đi. May mắn hai bên không có cây che chắn, hơn nữa hôm nay nắng sáng, trên đường không đụng phải cương thi nào, mọi người bớt phiền phức và thể lực.

Khi tất cả đi đến cả người đầm đìa mồ hôi, chân nhũn ra, rốt cuộc ở chân núi quẹo vào thấy biệt thự của Kiều Phi Vũ.

Nhìn tòa nhà phía trước nghe nói là biệt thự nhà Kiều Phi Vũ, Vương Dương vỗ mạnh lưng Kiều Phi Vũ hô.

“Hố cha a! Cái này đâu chỉ là biệt thự? Đây là tòa nhà siêu lớn rồi. Nhà ông có bao nhiêu tiền lận?”

Không trách Vương Dương khiếp sợ, trước mắt biệt thự xa hoa trình độ vượt qua sức tưởng tượng. Cửa vây quanh vòng bảo hộ sắt, chung quanh trang sức nhiều cây tu chỉnh xinh đẹp. Một tòa biệt thự màu trắng phong cách Châu Âu bắt mắt nằm chính giữa. Diện tích lớn đến có thể ở mấy trăm người. Phía trước tòa nhà có bể phun nước hình tròn, trung gian dựng pho tượng người bằng đồng, hai tay úp lại nước chảy xuôi ra. Hai bên biệt thự một mảnh xanh ngắt, tầm mắt nhìn xa chút có thể loáng thoáng thấy bể bơi. Xa hoa như vậy thật là….

Không nghĩ đến người nhà Kiều Phi Vũ có thể chạy vào trong núi, tạo ra nơi như thế này.

Mọi người nhìn Kiều Phi Vũ ánh mắt trở nên khác biệt. Biết gia đình gã có tiền, không nghĩ tới có tiền tới như vậy.

“Ai, chỉ là một biệt thự, các người có cần kinh hãi vậy không?” Tư thế tao nhã đẩy gọng kính đen, Kiều Phi Vũ nhún vai. Gã không để ý biệt thự nhà mình xa hoa, chỉ là một nơi ở lại mà thôi.

“Được rồi, ông nói đi, trực thăng đặt ở chỗ nào?” Cùng cậu ấm nhà giàu bàn về tiền thì chính là tự tìm tội chịu, Vương Dương đi hướng biệt thự, hỏi điều bọn họ muốn biết nhất.

“Trực thăng….nếu nó còn tại, chắc là ở mặt sau biệt thự, trên đảo nhỏ trong hồ.” Kiều Phi Vũ đoán.

“Hồ? Đảo nhỏ?” Này là trò gì nữa? Vương Dương không hiểu.

“A, đằng sau biệt thự có cái hồ rất đẹp. Chính là bởi vì cái hồ này, nhà của tôi mới muốn xây biệt thự ở đây. Giữa hồ có hòn đảo nhỏ, sau lại bị nhà tôi làm nơi nghỉ ngơi, giờ thì biến thành chỗ cất trực thăng.”

“Đảo nhỏ trong hồ? Chúng ta làm sao đi qua?” Lâm Kiệt ở một bên nghi hoặc hỏi.

“Có xây cái cầu treo bắc từ bên này sang đảo nhỏ, đi bộ là có thể tới đảo. Nhưng mà….” Kiều Phi Vũ đường như nghĩ tới cái gì, nguyên bản thanh âm lớn bỗng nhỏ dần.

“Nhưng mà cái gì?” Lý Du đi qua chớp mắt kỳ quái hỏi.

“Nhưng mà, vì an toàn, đầu cầu có xây tường vây và cửa quanh cầu treo, phải có chìa khóa mới mở ra được.”

“Khóa hả, chuyện nhỏ, để tôi mở.” Nghe được chỉ là vấn đề chìa khóa, Vương Dương thoải mái đáp.

Kiều Phi Vũ lắc đầu, cười khổ.

“Ổ khóa này là nhà tôi đặc biệt mời thợ khóa nổi tiếng chế tạo, không phải khóa bình thường. Phỏng chừng cho dù là cậu cũng mở không ra.”

Đối với Vương Dương chỉ cạy mở loại khóa bình thường, đúng là không thể cam đoan có thể mở khóa đặc chế. Nếu như thật cạy không ra, như vậy mất mặt lắm. Vương Dương ngẫm nghĩ, đành phải tiếp tục hỏi.

“Thế chìa khóa đâu? Đừng nói chìa khóa không ở trên người ông nha?”

“A….” Xấu hổ sờ hai bên túi tiền, Kiều Phi Vũ ngẩng đầu xin lỗi nói. “Đúng là, quên mang….”

Thấy ánh mắt mọi người chuyển sang ai oán, hỗn loạn bên trong còn có ánh sáng lạnh làm gã cả người run run. Kiều Phi Vũ vỗ đầu cố gắng nhớ lại, nói.

“Nhưng mà tôi nhớ rõ chỗ đặt chìa khóa!”

“Ở đâu?”

Gã nhấc tay, ngón trỏ chỉ hướng biệt thự rộng lớn vô cùng trước mặt.

“Tôi để ở thư phòng lầu ba.”

“Thật?” Vương Dương hoài nghi.

“Tuyệt đối thật sự, tôi lấy nhân cách ra cam đoan, tôi đặt nó trong ngăn kéo thư phòng.” Kiều Phi Vũ ghét bỏ chìa khóa quá nặng, chính mình thì chạy đi chơi khắp nơi, không thời gian lái trực thăng đi đâu. Cho nên gã đem chìa khóa mở cửa tùy ý bỏ vào ngăn kéo thư phòng.

“Trước không nói chuyện chìa khóa, đi nhìn xem trực thăng còn ở đó không.” Phải trước tiên coi hy vọng của bọn họ đã, rồi mới nghĩ đến cách lấy chìa khóa.

Mọi người vòng qua biệt thự đi tới mặt sau. Trước mắt xuất hiện cái hồ nhìn không đến cuối, theo ánh mặt trời chiếu xạ mặt nước lấp lánh, rất là lộng lẫy. Hèn chi người nhà Kiều Phi Vũ muốn xây biệt thự tại đây, cảnh sắc quả là rất đẹp. Lấy lại tinh thần tìm kiếm, mọi người thấy được đảo nhỏ Kiều Phi Vũ nhắc tới, trên cơ bản kiến tạo bằng phẳng nổi trên mặt nước. Thứ đứng trên đảo nhỏ làm ánh mắt mọi người trở nên nóng bỏng.

“A! Là trực thăng! Chí Hoành, chúng ta có thể rời đi!” Vui sướng nhìn đảo nhỏ, chỗ đó có trực thăng, Lý Du lộ ra vẻ mặt mừng như điên lôi kéo áo Phương Chí Hoành kích động lắc.

“Đúng vậy, thật là tốt quá.” Phương Chí Hoành vuốt khuôn mặt Lý Du kích động tươi cười, kiềm không được nở nụ cười.

“Trước đừng vội mừng, hiện tại chúng ta phải nghĩ cách lấy chìa khóa.” Vương Dương nhìn xa xôi đảo trong hồ liên tiếp với cầu treo màu trắng, cùng với bức tường vây quanh nó. Không có khe hở, trừ bỏ mở cửa tiến vào, không có biện pháp khác tới gần cầu. Vương Dương cảm giác quá trình sẽ không dễ dàng.

Không tìm cái chìa khóa mở cửa, trừ phi bọn họ bơi quá. Trước không nói mọi người biết bơi hay không, chỉ xem khoảng cách bờ bên này và đảo, mất nửa ngày mới bơi qua đó, không biết trong nước có sinh vật nào đột nhiên tấn công. Hơn nữa Kiều Phi Vũ nói nhìn mặt hồ tĩnh lặng, đáy nước là mạch nước ngầm mãnh liệt, dễ dàng cuốn người vào không thể chạy trốn. Xem ra, chỉ có thể tìm chìa khóa mở cửa qua cầu, đây là biện pháp an toàn.

Nghiêm Hoa vẫn đi theo bọn họ phía sau nghe đối thoại, đột nhiên mở miệng hỏi Kiều Phi Vũ.

“Trong…trong biệt thự này còn có người không?”

“A, có không ít người hầu, mấy ngày trước mới mở tiệc….” Chơi đến nửa đêm gã bị bạn bè rủ ra bên ngoài quậy, chuyện sau đó gã không nhớ rõ.

“Bây, bây giờ họ còn đó?” Nghiêm Hoa trong mấy ngày nay thần kinh có chút căng thẳng, vội vàng hỏi Kiều Phi Vũ, nhấc tay theo thói quen cắn móng tay.

“Chắc là đều chạy thoát rồi…” Bởi vì gia đình không có nhà, Kiều Phi Vũ ở nhà mở tiệc chơi, không quá để ý các loại nam nữ trong nhà mình chơi đùa, tùy tiện bọn họ sống phóng túng. Trước kia cũng vậy, sau khi gã đi thì những người khác vẫn có thể tiếp tục trong nhà chơi thêm vài ngày. Người hầu thì hầu hạ bọn họ ăn uống, xài tiền Kiều Phi Vũ bao.

Nhưng mà có tin tức bệnh độc cương thi, những người đó chắc là biết và chạy rồi? Bọn họ từ bên ngoài một đường tới biệt thự, không có đụng cương thi, Kiều Phi Vũ đoán chắc là đám người kia không ở trong này.

“Nhưng, nhưng nơi đó là cái gì?” Mắt sắc Viên Tư Điềm run rẩy chỉ thủy tinh cửa sổ biệt thự gần chỗ bọn họ.

Chỉ thấy trong cửa sổ, cô gái mặc đồ người hầu trắng đen, hai má thịt màu tím đen, tròng mắt như sắp rớt ra, dán sát cửa sổ hướng bọn họ nhe răng trợn mắt. Bởi vì bên ngoài ánh nắng gay gắt, bầy cương thi đều trốn trong râm mát biệt thự….

Thấy khuôn mặt dán sát đến không thể sát hơn, mặt bị kính cửa sổ đè ép thành vặn vẹo quái dị cương thi người hầu, Vương Dương cảm thán. Dựa vào tình huống này, mấy người bọn họ nhất định phải liều chết tiến vào biệt thự không biết có bao nhiêu cương thi, đi tìm cái chìa khóa mở cánh cửa thông hướng đảo nhỏ? Rất thê thảm.