Táo Chua

Quyển 4 - Chương 37




Thành thị không lúc nào an toàn.

Trong báo chí và tiếng bàn tán xôn xao giữa các tòa lầu ở Nam Đinh, tôi thường nghe thấy tin người bị giết hại. Ví dụ như từng vớt được quần áo phụ nữ dưới ánh đèn sáng rỡ bên bờ sông giang, ví như tờ giấy viết thư cầu cứu rơi xuống từ tòa lầu cao, ví như ghế sau xe ô tô đột nhiên giơ tay ra kéo người vào, giống như quan tài biết ăn thịt người.

Sau khi tôi biết tin anh phải rời khỏi Nam Đinh, có lúc tôi thường lảng vảng trong đêm như một cô hồn dã quỷ, trong lúc thất thần, tôi bất giác đi vào một đoạn đường quen thuộc. Nhưng lúc này không còn bóng lưng Lữ Tân Nghiêu nữa, tôi đi theo dục vọn.g của chính mình.

Bắp nước rất thơm, mỗi đêm tôi đều mua một trái, ngồi ăn dưới tòa nhà tôi gặp anh, ăn xong thì đi về. Lúc trước khi ở thôn Bạch Tước, mỗi lần tôi gọi tên anh, anh sẽ như đã hẹn trước mà xuất hiện, nhưng đây là Nam Đinh, lầu cao như núi, che khuất ánh trời, cùi bắp quẳng vào thùng rác rồi cũng không thấy anh… cả ngàn lần sau cũng thế.

Chuỗi số Lữ Tân Nghiêu cho tôi đã thuộc nằm lòng nhưng không gọi cho anh lần nào, từng ngày trôi qua, tôi càng nhát gan hơn trước, giống như một lời nguyền, chỉ cần không nhắc tới, chuyện đáng sợ nhất sẽ không xảy ra.

Mánh khóe Mao Lâm dạy tôi không hề học theo đi lừa gạt người ta nhưng lại lừa được chính mình. Có thể đây cũng là một loại ân phúc, nhờ nó mà tôi có được một khoảng thời gian yên mình, giống như những người già kia mua thuốc giả vì an lòng.

Nhưng chuyện khác thường xảy ra trên đường về.

Bắp đã ăn xong, tôi ném nó vào thùng rác bên đường chậm rãi đi về.

Đêm không trăng, gió thổi lá rụng trên đất lạt xạt, từ nhỏ tôi đã nhát gan, có thể vì điều này nên tôi tinh mắt nhanh tai hơn người khác. Tôi đột nhiên cảm nhận được có người theo đuôi mình, lúc đầu chỉ là tiếng động khẽ, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng rõ.

Đường phía trước còn xa, cứ như đi mãi không hết, lòng bàn tay tôi rỉ mồ hôi lạnh. Cho dù trong quá khứ tôi từng khẩn thiết muốn tìm cái chết, nhưng khi nguy hiểm đến gần, bản năng tôi vẫn là sợ hãi.

Nên làm gì đây? Tôi đột nhiên căng thẳng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Cú điện thoại đầu tiên gọi cho anh cứ thế xảy ra.

Anh từng nhắc nhở tôi, tan làm thì tranh thủ về sớm, nhưng tôi làm trái lời anh nên gặp báo ứng, là tự mình chuốc lấy. Lúc chờ bắt máy tôi rất thấp thỏm, tôi sợ anh sẽ bỏ mặc tôi, nhưng tôi lại hiểu rõ anh sẽ không bỏ tôi không lo. Lo lắng và ỷ lại mâu thuẫn nhưng cùng tồn tại.

“Alo?” Âm thanh rơi vào tay nhưng mắt lại hồi ứng.

Lúc Lữ Tân Nghiêu cất giọng, tầm mắt tôi ẩm ước, hối hận tại sao đến lúc này mới gọi cho anh.

“Anh ơi.” Giọng tôi run rẩy, chẳng biết vì sợ hay bất lực: “Có người theo dõi em.”

Giữa đêm mà nhận được tin này chắc Lữ Tân Nghiêu cũng bất ngờ lắm, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng cái loa điện thoại làm giọng anh trầm hơn cả.

Lữ Tân Nghiêu đáp rất nhanh: “Đừng sợ, em đang ở đâu?”

Tôi không nhìn thấy biển tên đường, xung quanh cũng không có người nào khác, chỉ đành nói: “Con đường chỗ anh mua bắp nướng.”

Xe bắp nướng đêm nào cũng đi dọc hết đường này đến đường khác, nhất định là Lữ Tân Nghiêu đang ngơ ngác, im lặng mấy giây, anh nói: “Trước hết cứ đi đến chỗ đông người, đừng quay đầu nhìn lại…”

“Anh, nếu như…” Tôi cũng không biết mình nên nói gì tiếp theo, sự xung động kỳ lạ làm tôi mở đầu câu bằng từ ‘nếu như’, nhưng Lữ Tân Nghiêu ngắt lời tôi. Em sẽ không sao đâu. Anh nói với tôi.

“Em đừng ngắt điện thoại.”

Tôi không biết anh nói gì tiếp theo, bởi vì nghe câu này xong là bên tai trống rỗng, lòng bàn tay chỉ còn mồ hôi lạnh ngắt.

Không phải ai xa lạ, tôi quay đầu, trước mắt là một tấm thân thấp gầy, trên vai là một con khỉ hung hãn, uy nghiêm. Tôi không ngờ tới lại là người này.

Giữa đêm khuya, tôi lang thang trên phố, không gặp được Lữ Tân Nghiêu mà lại gặp người xiếc khỉ từng gặp qua mấy lần. Mỗi khi hắn lướt qua người tôi, con khỉ trên vai quay đầu, nhìn trái bắp trên tay tôi chầm chầm.

Chúng tôi từng gặp nhưng chưa từng bắt chuyện, hắn dắt khỉ đi sau lưng tôi, không biết đuổi kịp tôi từ lúc nào, lúc này hắn thong thả bước, không vượt qua cũng không bị tôi bỏ lại.

Con khỉ đang cầm điện thoại của tôi, nó ngửi ngửi rồi há mồm cắn, động tác như đang mô phỏng tôi gặm bắp. Người diễn xiếc nhìn tôi chằm chằm, hắn có một khuôn mặt rất tập trung, ánh mắt thẳng tắp, làm người ta có cảm giác hắn bị đần độn, một lúc sau tôi nghe hắn cất giọng.

Giọng hắn trầm trầm, mang chút kích động: “Giống… giống quá.” Hắn tự lẩm bẩm.

“Cậu đang tìm người đúng không?” Câu này hắn nói với tôi.

Nụ cười trên mặt hắn vẫn thấp bé tự ti như ngày nào, hắn truy vấn tôi: “Ai bảo cậu tới?”

Tôi không biết ông là ai, trả điện thoại cho tôi. Tôi nói.

“Tôi biết cậu nên đây làm gì.” Lúc nói chuyện, hắn co rúm vai, trông càng thấp bé hơn, đồng từ đảo liên tục, như là sợ bị người khác nghe thấy, hành động của hắn làm hắn không giống con người mà càng giống một con vật.

“Là nó bảo cậu tới.” Hắn nói chắn nịch, một tay nắm cánh tay tôi, nụ cười trên mặt quái dị.

Tôi nhìn thấy đôi mắt vàng khè tròn vo của con khỉ, nó bắt đầu kêu khẹt khẹt.

Nhưng ‘nó’ không phải là con khỉ.

Chủ nhân của con nhỉ liế.m ngón tay, rút một tấm hình trong túi áo ra, trên đó in một đồ đằng kỳ quái. Từ trên xuống, đầu tiên là một con khỉ bốn đầu, răng nanh nhọn hoắc, mặt mày hung tợn, cưỡi trên một người không biết là nam hay nữ. Người đó phục tùng dưới háng con khỉ, cứ như một con ngựa, mà cái đuôi dài của con khỉ giống như roi ngựa giương cao.

Hắn nói đây là ‘đại thánh’, đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, lại nói: Giống, giống thật.

Lời nói không đầu không đuôi của hắn làm tôi liên tưởng đến những tin giết người. Tôi cả kinh, vùng tay ra khỏi tay hắn, nói to: “Anh tôi ở đây, tôi đến tìm anh.”

Nói bậy, hôm nay chỉ có một mình cậu đến… Tôi biết hết, là đại thánh chỉ đường cho tôi tìm cậu, đại thánh nói cho tôi biết rồi. Hắn chỉ con khỉ trong bức hình, cười khà khà. Đại thánh sẽ giúp cậu tìm người.

Tôi biết mình gặp phải kẻ thần kinh thật rồi, tôi tránh hắn nhưng hắn vẫn giơ tay lên nắm chặt tôi không buông, miêng không ngừng nói: “Ngoan nào, qua đây, đại thánh sẽ không hại cậu đâu, người đến cứu rỗi cậu mà.”

Lúc đó ở Nam Đinh thường có tin liên quan đến tà giáo, có lẽ hắn là một trong những phần tử của tà giáo, tôi có chút sợ hãi, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng tôi nên đi về đâu?

Phía trước là đường Dã Vị, trong lồng nhốt rắn, ba ba, nhím, cò, nai… Mặt đất lúc nào cũng ướt, tôi nhìn thấy người ta giết rắn, một nhát chém, đầu rắn rơi trên đất, máu rỉ hết sạch thì lột da. Con rắn đó chết rồi, máu chảy vào cái chén để bên cạnh, mắt nó vẫn mở thao láo, chết không nhắm mắt.

Đi với tôi. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đi với đại thánh mới có thể tu thành chính quả. Người đàn ông đó đuổi kịp, miệng lẩm bẩm không ngừng. Hắn nói hắn đến độ kiếp cho tôi, đến cứu tôi, nhưng tôi lại từ chối, hương hỏa và đại thánh không cứu được tôi, tôi chỉ cần anh trai tôi.

Nhưng phải đi đâu đây? Chắc chắn anh đã rời khỏi Nam Đinh rồi.

Tôi chạy, bất ngờ là người đàn ông kia không đuổi theo, hắn đứng yên tại chỗ cười hi hi, rồi thi triển thần thông niệm chú ‘Đinh thân thuật’.

Dĩ nhiên là tôi không bị định thân, con khỉ của hắn cũng vậy, nó đột nhiên nhảy khỏi vai người đàn ông bổ đến người tôi.

Tôi không nhìn thấy mặt khỉ, chỉ biết nó bám trên lưng tôi, móng khỉ bấu vào lưng tôi, tôi nghe thấy tiếng khỉ kêu, cả tiếng hô hoán đại thánh của người đàn ông. Cứ như con khỉ trên lưng tôi là con khỉ trong bức họa: Mặt mũi hung hãn, bốn đầu, để lộ ra lòng tham, xảo trá, tà ác và ô uế… Tôi nghe thấy tiếng hét của mình.

Chuyện xảy ra tiếp theo làm tôi tin đại thánh, nó không thể giúp tôi tu thành chính quả nhưng nó làm tôi gặp được Lữ Tân Nghiêu. Phải nói là anh đã gặp được tôi.

Anh tôi không bị tôi đâm sầm vào rồi ngã, tôi cũng không ngã, thậm chí chưa kịp nhìn rõ anh thì tay anh đã đè gáy tôi ép tôi cúi thấp người, tôi cúi xuống, không thấy được anh, chỉ cảm thấy trên lưng xảy ra một cuộc giằng co dữ dội.

Con khỉ kêu liên lục, đuôi nó quất lên cổ tôi, quấn lấy, nửa người lung lay sắp rớt, hai cái tay đầy lông bám lấy anh tôi, ví tiền trong túi áo khoác rớt ra, cả chìa khóa cũng đổ ra đất. Từ một khía cạnh nào đó, lúc này nó trở thành đồng phạm của tôi, thành toàn nguyện vọng bí mật của tôi, tôi hất tay nó ra, bảo vệ anh.

Quá trình này chẳng duy trì được bao lâu, cổ tôi được thả ra, con khỉ bị Lữ Tân Nghiêu ném đi.

Tôi nghe thấy tiếng nó kêu, nó nhảy lung tung trên đất, giống như con chó con mèo sợ hãi thì chạy trốn. Chủ nhân của nó vẫn đứng đó thi triển thần thông, lúc phát hiện con khỉ chạy mất mới vội vàng đuổi theo.

Thần thông đại thánh truyền cho hắn làm hắn vấp té khi chạy trốn.

Ví tiền và chìa khóa vẫn còn nằm trên đất, tôi vội vàng nhặt lên cho anh. Tôi nhất định phải ngoan ngoãn trước mặt anh, nhưng thế thì anh mới thuận mắt tôi một chút, không đuổi tôi đi ngày. Từ nhỏ tôi đã nghiên cứu kỹ càng điều này, tôi biết làm thế nào để nhanh nhẹn nhặt đồ lên, tôi biết phải lau sạch bụi bẩn bên ngoài rồi hai tay dâng lên cho anh.

Nhưng lần này thì khác, tôi nhặt lên nhưng không muốn trả cho anh. Tôi cứ khư khư giữ chặt nó.

Tôi nhận ra đồ của mình bên trong. Ví tiền mở toang, ngăn nhét chứng minh nhân nhân kẹp một tờ vé xe lửa. Tấm vé xe lửa đã hết hạn, ngày giờ trên nó làm tôi hoa cả mắt.

Hóa ra anh có nhìn thấy đồ tôi để lại, anh biết hết! Thế tại sao anh lại đến Nam Đinh? Có liên quan đến tấm vé xe này sao?

Tôi lại nghĩ nếu ban đầu tôi không phản nghịch, không bỏ nhà ra đi mà ngoan ngoãn ở lại thôn Bạch Tước đi học thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Có lẽ Lữ Tân Nghiêu sẽ tha thứ cho tôi, tôi có thể tiếp tục làm em trai anh, tiếp tục đi học. Lữ Tân Nghiêu sẽ cưới sợ sinh con, sống cuộc sống giống như người đồng trang lứa, tôi sẽ chứng kiến hết thảy mọi chuyện chẳng dính dáng tới mình xảy ra với anh. Đến lúc tôi thi đại học, rời khỏi thôn Bạch Tước, chuyện tình của tôi và anh sẽ nhạt dần, cuối cùng biến mất, bốc hơi như thể chưa từng có.

Nhưng tôi không thể nào làm như thế.

Thậm chí tôi còn có một ý định điên cuồng, đưa tấm vé xe lửa cho Lữ Tân Nghiêu, ích kỷ hiểm độc. Tôi muốn anh vứt bỏ mẹ ruột, em trai và cô dâu, không cần tình yêu lẫn tình thân mà chỉ có một mình tôi.

Bây giờ anh đến vì tôi sao? Tôi ngẩng mắt nhìn anh.

Tôi không muốn đứng dậy, qua một thời gian thật dài, tôi lại ăn vạ với anh. Tôi ngồi trên đất, đến khi anh ngồi xổm trước mặt tôi. Tôi vẫn ngẩng mắt nhìn anh, nắm chặt vật ngoài thân của anh, muốn nhìn xem trong thân anh có gì.

“Mạnh Lê, sợ không?” Lữ Tân Nghiêu không biết vì sao tôi cứ ngồi mãi, anh kéo áo khóa tôi ra, vừa kiểm tra cổ, tay vừa hỏi tôi có bị con khỉ cào rách da hay không.

“Em tưởng anh đã đi rồi.”

Tay Lữ Tân Nghiêu sững lại, cảm ứng kỳ diệu của tôi và anh lại lan ra.

Một tấm vé xe lửa chẳng có nghĩa lý gì với Lữ Tân Nghiêu, có khi anh kẹp trong túi tiền lười vứt đi, nhưng nó lại chấp thêm dũng cảm cho tôi. Tôi hỏi anh: “Anh nhớ em không?”

Câu này tôi đã lặp lại cả ngàn lần trong đầu, nhưng lúc nói ra giọng vẫn run.

Lữ Tân Nghiêu nhìn tôi, ánh mắt nhẹ bẫng lướt qua. Anh không nói gì, nhận lại chìa khóa trong tay tôi, nhưng ví tiền bị tôi giật lại. Anh bật cười, nụ cười dung túng, nhưng anh vừa cười là nước mắt tôi lại rơi.

“Em rất nhớ anh.” Anh không nói cũng không sao, tôi nói thay anh, cũng nói thay chính mình.

Trước giờ Lữ Tân Nghiêu không thích nước mắt, mỗi lần tôi khóc là anh lại lau khô mặt tôi. Nhưng lần này anh không nhúc nhích – Anh muốn tôi khóc cho anh xem. Không chỉ xem, mà phải đến thật gần nhìn thật rõ.

Khoảng cách gần như thế cứ như là chuyện của kiếp trước. Tôi van cầu anh: “Anh đừng đưa em về, anh, em không biết mình có tìm thấy anh nữa không.”

“Em không nên tìm anh.”

“Anh, trong hộp tiền còn một trang giấy, anh có đọc chưa?” Không đọc được cũng không sao, tôi vẫn nhớ từng chữ một, tôi có thể đọc vanh vách cho anh nghe. Dù sao những lời đó cũng không hết hạn.

Ánh mắt Lữ Tân Nghiêu thay đổi, tôi nhìn thấy rõ vết nứt trên khuôn mặt trấn định của anh, sức sống tràn ra từ đó, từng tấc từng tấc một, chiếm thành đoạt đất. Nhưng nước mắt anh có một bờ sông vây thành.

“Anh đọc rồi. Vì em thích anh sao?” Khóe môi Lữ Tân Nghiêu cong lên, nhưng tôi cảm giác không phải anh cười, nụ cười làm sao bi thương đến vậy?

Anh nói: “Mạnh Lê, em tỉnh táo lên.”

Tôi không thiết tha gì tỉnh táo, tôi muốn đáp trả câu hỏi để lại từ kiếp trước.

“Lúc trước anh hỏi em, rời xa anh em không sống nổi đúng không.” Bây giờ tôi đáp lời anh: “Thật ra rời xa anh em cũng sống được, nhưng nếu không yêu anh em không sống nổi. Anh có thể dành tình yêu cho em một chút được không?”

Tôi nhìn anh, hai gối quỳ trên đất, tôi cầu xin anh, nước mắt lăn dài, trái tim rỉ máu.

“Anh ơi, anh đừng đi, em sợ lắm.”

Lữ Tân Nghiêu dời mắt, rồi anh cúi đầu, tôi nhìn thấy đỉnh đầu anh dìm trong cái bóng của tôi, xoáy tóc của anh nhỏ xíu, ngàn mối vạn mối, như hút hồn tôi. Khoảnh khắc đó như chậm lại, cát chảy rì rì, từng hạt từng hạt, kéo dài mấy phút.

Tôi đoán con sông trong mắt anh vỡ đê rồi, tôi không quen như thế, sợ nước dìm chết anh, thế là nói: “Anh leo lên lưng em đi.”

Lữ Tân Nghiêu không cử động, nhưng vai anh run lên.

“Mạnh Lê, anh không nuôi nấng tốt cho em.” Giọng anh rất trầm, anh ngồi trước mặt tôi, đôi mắt đen trắng rõ ràng lúc này đỏ hồng, không chớp mắt, giống như độ.ng tình. Tôi nghe anh nói, anh dạy dư tôi.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự yếu đuối trên người anh, anh không khóc nhưng trên cánh mũi lại có một giọt lệ.

Sau khi gặp lại Trương Bất Du đã rời đi một năm, tôi cảm thấy xa lạ như cách một tầng mây, ôm vai cũng thấy là lạ. Tôi và Lữ Tân Nghiêu cách một tầng lại một tầng, chỗ nào cũng xa lạ, nhưng tôi lại dám hôn anh.

Tôi muốn hôn anh! Nhanh!

Tôi dán người lên, vòng tay ôm cổ Lữ Tân Nghiêu, vừa hôn vừa cắn môi anh.

Nhất định anh sẽ đẩy tôi ra nên tôi ôm anh rất chặt.

Nhưng tôi đoán sai rồi, vĩnh viễn tôi cũng không biết Lữ Tân Nghiêu đang nghĩ gì, đang làm gì, anh không phải hàng nhái trong mộng mà tôi quen thuộc. Nhưng trước mắt tôi, Lữ Tân Nghiêu ngay trước mắt tôi là Lữ Tân Nghiêu có máu có thịt, là Lữ Tân Nghiêu thật sự!

Tôi dám hôn anh, anh cũng dám dùng cánh môi đầy máu đáp trả tôi.

Trước mắt là cảnh đường Dã Vị máu me: con rắn đã rơi đầu, đầu nó lè lưỡi, bị răn nanh ghim chặt, khắp nơi đều là máu của chính nó, lạnh lẽo, tanh tưởi. Rắn mở trừng mắt, ánh lên hận thù, chết không nhắm mắt. Tình cảm ẩn mật, quái dị dâng lên trong lòng ngực, khung cảnh đẫm máu kia kíc.h thích tôi.

Đây là một nụ hôn nhuốm mùi máu không tồn tại giữa người tình, lúc mơ màng tôi nghĩ, anh và tôi đang cắt máu ăn thề. Chúng tôi nương tựa vào nhau nhiều năm như thế, nếu như có tình yêu nảy sinh, nhất định là được tưới bằng máu.

Tương nhu dĩ mạt. Tương nhu dĩ mạt.

Tôi cảm thấy mình là một mảnh đất khô cằn, anh hôn ướt tôi, tôi cũng hôn anh, chúng tôi hấp thụ và tiêu hao nước từ nhau, ảo giác sinh ra lúc sắp chết ngộp.

Hệt như trong mộng. Trước mắt đều là kính trong hoa, trăng trong nước, mong manh dễ vỡ. Tôi sợ hãi.

Tôi không sợ người đàn ông kia, không sợ tà giáo, không sợ đại thánh, không sợ con khỉ. Tôi chỉ sợ Lữ Tân Nghiêu.

Tôi không sợ anh đánh gãy chân tôi, cũng không sợ anh đuổi tôi, nhưng nếu anh đuổi tôi lần nữa, tôi sợ tôi sẽ bò trở lại. Điều tôi sợ là, lúc anh hôn tôi là tôi đã hiểu, tôi nhất định sẽ bò trở lại.