Tao Ghét Mày

Chương 9: Học bổng




Sáng đó, nó và anh trai mình cùng đi bộ tới trường. Nó thì vẫn cứ nhí nhảnh. Còn anh nó, người con trai tên Bảo không biết đã bao lần làm các cô gái phải chết mê chết mệt. Nhưng anh nó thì vẫn không quan tâm. Chỉ có một điều duy nhất là em gái Tiểu Lệ Mai. Trong đồng phục mới, anh nó trông thư sinh hẳn, không còn bụi bụi như ngày hôm qua. Nó sóng bước cùng anh trai. Quả thật nhìn nó và anh rất đẹp đôi. Cũng như Huy và Huyền vậy. Nếu người không biết mà nhìn vào thì thể nào cũng bảo nó và anh là ấy ấy của nhau. Mà éo le thay, chưa ai biết anh Bảo là anh trai nó cả. Thế nên.......

_ Woa, Lệ Mai bữa nay đi chung với anh chàng đẹp trai quá nha_ Bọn bạn trong lớp đột kích nó khi anh Bảo đã về lớp của mình

_ Đẹp trai không?_ Nó vênh mặt lên vẻ tự hào

_ Đẹp.

Trong lớp, chỉ có Dương là không hỏi nó về anh Bảo. Dương vẫn còn ngạc nhiên về anh. Còn đám bạn của nó thì chọc nó tới bến luôn. Nhưng nó chỉ nhe răng cười trừ." Kệ, nghĩ vậy cũng vui". Tiết Lịch sử, Hoàng chuyền cho nó một mẩu giấy nhỏ

_ Ey, anh chàng đó ở đâu ra zậy?

_ Hỏi chi?

_ Không nói thì thôi. Chắc lại anh iu mới chứ gì? Nhìn cũng đẹp trai ra phết

_ Uh đó. Anh iu tao đó. Đẹp trai lắm đúng không?

_ Uh. Đẹp trai thật nên không xứng với mày đâu

_ Chứ tao thì xứng với ai hả?

_ Thì với ..._ Hoàng đang định viết là xứng với tao chứ ai nưa.Nhưng như thế thì...........Hoàng vò tờ giấy lại, quay sang nhìn nó rồi cười. Nó nhìn điệu bộ khó hiểu của thằng bạn rồi lắc đầu.

Ở lớp 11A3, anh nó đang bị tra khảo

_ Ey, mày mới vô trường mà đã có một em ở lớp dưới sao?_ Một thằng bạn của anh Bảo lên tiếng

_ Uh. Em thật. Hìhì_ Anh Bảo cười làm khối kẻ trong lớp xiêu lòng. Nụ cuời đẹp thật

_ Bảo nè, mày mới lên mà học giỏi thật đấy. Nhìn thành tích của mày đáng nể thật_ Chị Khánh ngồi cạnh nói

_ Hìhì. Tại em của tao làm lớp trưởng mà. Không học có khi nó....._ Bảo chưa kịp nói hết câu thì Khánh đã xen vào

_ Thì nhỏ đó đá mày luôn chứ gì. Kynh thật

Thật ra thì anh Bảo muốn nói rằng thì nó méc mẹ cho coi. Nhưng không ngờ Khánh đã nói thế thì...Giờ ra về, Dương đang định mở lời chở nó về thì anh Bảo đã chạy tới

_ Mai. Đi ăn với anh không?_ Vẻ mặt anh hớn hở thấy rõ

_ Ok. Đi luôn đi. Em đói lắm rồi_ Nó khoác tay anh Bảo chạy ra ngoài trường luôn. Bỏ lại Dương, Hoàng và hai anh em Huy Huyền với những con mắt tò mò. Riêng Dương, có cái gì đó rạn nứt trong tim. Dương đạp xe chầm chậm về nhà.Lòng buồn rười rượi. Chẳng thèm ăn cơm, Dương đi thẳng vô phòng. Lát sau, Hoàng, Huy và Huyền gõ cửa phòng Dương

_ Ey, sao mày buồn quá vậy?_ Huy mở lời

_ Chuyện của Lệ Mai hả?_ Huyền tiếp luôn. Thấy Dương không nói gì, Hoàng biết là cậu lớp phó học tập này đã cảm nó, một con bé lớp trưởng. Khuôn mặt Hoàng tuyệt nhiên không có một chút phản ứng.

_ Mày thích Lệ Mai phải không?_ Hoàng đột ngột nói

_ ..............Uhm........Tao cũng không biết_ Dưong ngập ngừng, Dương biết là mình có thể tin tưởng và những đứa bạn Tiểu Quỷ này

_ Không sao đâu. Tao tin là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp mà_ Huyền trấn an Dương. Huy cố gắng chọc cho Dương cười. Lát sau, nó và anh Bảo về. Thấy phòng Dương đông đông, nó kéo anh Bảo vô luôn

_ Ey, tụi mày làm gì vui mà không rủ tao hả?_ Nó trách móc, giọng vẫn tươi

_ Lệ Mai à. tụi tao..........._ Dương đang định lên tiếng thì sự xuất hiện đột ngột của anh Bảo đã làm cho Dương ngắt tiếng

_ Chào mấy đứa. Tụi em là bạn của Mai hả?_ Anh Bảo cười thật đẹp, bước vào trong.

_ Lệ Mai._ Huyền và Huy đồng thanh

_ Vì mày mà có người mất ngủ đó biết khong hả?_ Hoàng nói với giọng trách móc

_ Sao lại mất ngủ hả?_ Nó ngạc nhiên. CÒn anh Bảo thì hình như đã lờ mờ đoán ra.

_ Mày thích anh Bảo ư?_ Huy vào thẳng vẫn đề chính

_ Tao á_ Nó há hốc miệng rồi mau chóng nắm bắt được vấn đề. Trong khi anh Bảo thì cười sặc sụa_ Không có đâu_ NÓ vừa nói xong, cả đám thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu_ Phải nói là tao yêu anh Bảo mới đúng

_ What?_ NÓ vừa dứt lời, cả đám cùng đồng thanh hét lên

_ Thôi nào. Em đùa quá trớn rồi đó Lệ Mai_ Anh Bảo tuy cũng bùn cười lắm rồi nhưng vẫn cứ cố trấn tĩnh

_ Hìhì_ Nó nhe răng ra cười

_ Vậy là sao ạ?_ Huy gãi đầu, chả hiểu gì

_ Bọn anh là anh em._ Câu giải thích của anh Bảo chỉ vẻn vẹn năm chữ. Nhưng cũng chính năm chữ đó làm cho tất cả đều thở phào.Dương là người vui nhất. Giờ thì Dương đã biết nó vẫn còn single. Tức là cơ hội của Dương vẫn còn. Cậu bạn nhanh chóng cười, lấy lại được cái tinh thần phấn chấn như ngày nào

_ Trời ơi. Mày có anh đẹp trai vậy mà giấu nhe. Không nói cho ai hết_ Huyền lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.

_ Hêhê. Anh Bảo được khen đẹp trai sướng nha!_ Nó quay sang anh mình. Lúc này Hoàng mới để ý kĩ. Kiểu chăm sóc của anh Bảo cho nó là quan hệ họ hàng chứ không phải là như nó tưởng. Lòng Hoàng cảm thấy vui vui lạ.

Lúc 4h hơn, ai về nhà nấy. Mà thật ra là chỉ có Hoàng ra về, còn những người khác đều ở nhà Huy mà.Về đến nhà, Hoàng leo ngay lên giường nằm suy nghĩ. Cái con Lệ Mai này cũng ngộ thật. Anh mà cứ giấu giấu làm mình được một phen hết hồn hết vía. Cũng may. Vấn đề còn lại là Dương. Tại sao Dương lại thích nó nhỉ? Tại sao cái con bé nhà quê đó lại được nhiều người quý mến đến vậy? Còn mình thì sao nhỉ? Hoàng nghĩ mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời. Bất chợt, mẹ Hoàng bước vào phòng.

_ Hi con iu!_ Mẹ đưa cho Hoàng một đĩa bánh ngọt

_ Con chào mẹ_ Đỡ lấy chiếc đĩa, Hoàng vẫn còn trầm ngâm

_ Con đang nghĩ về cô bé lớp trưởng hả?_ Mẹ Hoàng hỏi dò

_ ..........Dạ không_ Hoàng chối quanh

_ Thôi nào. Mẹ đẻ ra con, có gì mà mẹ không biết chứ. Con nói ẹ nghe được mà_ Mẹ Hoàng quả thật rất tâm lý

_ .......Dạ. Nhỏ Mai nó có anh trai. Không những thế anh nó còn rất đẹp trai nữa. Thằng Dương tưởng nó và anh nó thích nhau nữa chứ. Nên hồi chiều nó có vẻ buồn lắm. May mà nhỏ Mai giải thích kịp thời

_ Hey hey hey, vậy là thằng Dương thích con Mai hả?_ Mẹ Hoàng có vẻ hiểu chuyện của con mình quá

_ Con nghĩ vậy

_ Còn con thì sao?_ Mẹ Hoàng lại quay sang

_ Con không nghĩ là con thích nhỏ Mai_ Mặt Hoàng đỏ ửng

_ Thật không?

_ Dạ thật._ Hoàng nói chắc như đinh đóng cột, mặc dù khuôn mặt Hoàng đã tố cáo tất cả. Nhưng mẹ Hoàng hỉêu ý, liền chuyển chủ đề

_ Uhm. Tuổi của con mà không thích một đứa nào đó mới lạ. Nhưng mà dạo này con lạ lắm. Từ khi con bé Như đi Mỹ, thái độ của con khác hẳn. Mẹ có cảm giác con vui hơn?!?_ Mẹ gì mà kì cục. Hỏi toàn những vấn đề nhạy cảm

_ Uhmmmmmmmmm. Con cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ là mẹ nói đúng._ Hoàng đành phải nói vậy

_ Thôi, con ăn bánh đi nhé. Mẹ xuống nhà đây_ Mẹ Hoàng đi cốt là để Hoàng suy nghĩ. Mẹ Hoàng rất nhẹ nhàng, bà cũng rất tâm lý mà.

Hoàng ăn nốt đĩa bánh. ăn thật chậm và nghĩ về ...... nó. Chẳng lẽ mình thích nó thật? Có lẽ mình đã quên Như thật rồi. Nó thật là. Sao lại làm mình phải suy nghĩ chứ???

Một tuần sau...............

_ Ey Lệ Mai. Nghe nói sắp thi bóng chuyền rồi đó._ Huy nói với nó

_ Uh. Tao bik rồi. Mới lên văn phòng Đoàn xong. _ NÓ cũng phấn chấn hơn nhiều. Nhìn mặt Huy cũng đủ làm nó cười rồi

_ Rồi sao?

Tuần sau thi đấu. Thi trong khối thôi._ Bất chợt, cô giáo vào lớp.

_ Lệ Mai. Em lập danh sách đội bóng chuyền nhé. Em nào tham gia thì cứ đăng kía với Lệ Mai. Không kể nam nữ.

Và thế là danh sách đội bóng được thành lập. Một đội có năm người. Cụ thể thì Huy và Hoàng đã ở trong đội bóng. Còn đội dự bị chỉ có mình nó. Rốt cuộc cũng chỉ có sáu đứa tham gia.

Cái ngày thi đấu rồi cũng đến. Lớp nó đi cỗ vũ khá đông. Hầu như là cả lớp. Lớp nó đánh trận đầu tiên với 10A1. Lớp nó nhanh chóng thắng 10A1 rồi bước vào vòng trong mà không có sự góp mặt của nó. Vì biết đội dự bị chỉ có mình nó nên lớp nó chơi rất cẩn thận, tránh những va chạm mạnh. Sang trận đánh với lớp 10A7. A7 là một lớp mạnh. Đội của họ toàn những đứa to con. Tụi nó có vẻ hiếu thắng lắm. Mặc dù lớp nó cỗ vũ rất nhiệt tình nhưng séc 1 đã kết thúc với phần thắng nghiêng về A7. Sang séc hai. Lớp nó chơi rất cẩn thận nên cứ mỗi khi lớp nó ghi được mọt bàn thì ngay lập tức bên kia cũng nâng tỉ số. Bất chợt, lớp A7 xin hội ý.( Và tg đã nghe trộm đựơc như sau) Tụi mày đánh thẳng vô thằng Huy đi. Nó là đứa đánh khá nhất đội. MÀ đội dự bị của nó chỉ là một đứa con gái lùn tịt. Đánh được thằng Huy là coi như lớp mình ăn chắc. Dây dưa hoài, sao đánh tiếp với mấy lớp kia. Và thế là những cú đánh sau đó, Huy bị bọn kia ném banh thẳng vô đầu. Chỉ sau 3 trận đánh, Huy đã bị trật khớp chân do lực đánh của bên kia quá mạnh.

_ Làm thế nào bây giờ?_ Hoàng lo lắng

_ Anh Huy có sao không?_ Huyền xông thẳng vào sân

_ Anh đau chân quá. Chắc không đánh được tiếp_ Huy vừa dứt lời, cả đám quay lại nhìn nó

_ Mày vô đi Lệ Mai_ Hoàng nói như ra lệnh.

Mọi người lập tức khiêng Huy ra ngoài. Còn nó thì đứng chống gối, nhìn như dân chuyên nghiệp. Bên lớp kia cười ngặt nghẽo. Nhưng họ không ngờ. Nó đánh rất khá. Còn khá hơn cả Huy nữa. Không ngờ nó lùn tịt mà lại có sức bật cao vô cùng. Có nó, cả đội phấn chấn lên hẳn. Khoảng cách giữa hai lứop dần được rút ngắn. Phải nói nó và Hoàng chơi rất hợp nhau. Nhìn nó với Hoàng trên sân cứ như là đang nhảy múa vậy. Trận cuối, trận quyết định. Nó tung người lên, đánh một cú thật mạnh. Tiếng còi chung cuộc vang lên. Lớp nó đã thắng. Lớp nó đã thắng, nhờ nó. Nhờ cái con bé lùn tịt và nhỏ con. Thật bất ngờ. Nó và Hoàng nhảy cẫng lên sung sướng. Trong vô thức, nó nhảy chồm lên lưng Hoàng, cậu bạn cũng chưa nhận ra điều gì. Đột nhiên, nó thấy Dương, đôi mắt đượm buồn của cậu bạn làm nó chợt nhận ra điều gì đó. Nó nhảy xuống,kéo Dương lại cũng chung vui. Chỉ có một người là quan sát hành động của nó. Sau khi chiến thắng lớp 10A7, không hiểu lớp nó vui quá hay sao mà thua liên tiếp ở các trận tiếp theo và........đứng kế chót bảng. Và lẽ dĩ nhiên là không đựoc thi đấu ở vòng thành phố. Rõ khổ.

Hôm nay là chủ nhật. Nó vẫn còn đang nằm nướng trong phòng. Thật ra thì nó đã dậy rồi nhưng vẫn cứ nằm ôm cái laptop. Chuông điện thoại reo

_ Em dậy rồi hả? Ra mở cửa cho anh_ Là anh Bảo. Nó chưa kịp nói câu nào thì đã vội lật đật chạy ra ngoài. Anh Bảo bước vô

_ Mai nè, hôm qua á.uhm.....Em đánh hay lắm_ Anh Bảo có vẻ ngập ngừng. Với con mắt tinh đời, nó đủ thông minh để nhận ra anh Bảo có chuyện khác muốn nói

_ Có chuyện gì vậy anh?_ Nó ngồi ngay dậy.

_ Em thích Hoàng hay Dương vậy?_ Anh nó không quanh co nữa mà vào thẳng vấn đề

_ Hả?_ Nó trố mắt ra nhìn

_ Hôm qua, hành động của em, Dương và Hoàng rất lạ. Mấy đứa xử sự cứ như là có chuyện gì che dấu vậy

_ Nếu anh đã nhận ra rồi thì em nói luôn_ Nó yên lặng rồi nói tiếp_ Em nghĩ là Dương thích em nhưng em xem cậu ấy là bạn thôi. Còn Hoàng, em không chắc nhưng em nghĩ tụi em chỉ thân nhau như em thân với Huy thôi.

_ Uhm........Vậy là đựơc rồi. Nhưng anh nghĩ em nên nói chuyện này với Dương. Nhìn Dương, anh thấy giống như là nó đau khổ lắm vậy đó.

_ Em cũng định. Nhưng em chưa tìm đựơc lúc thích hợp

_ Ờ, cái gì đến rồi cũng phải đến thôi. Anh tin vào quyết định của em. Nhưng mà Mai này

_ Gì ạ?_ Nó lại nhướn mày

_ Mà thôi. Anh đi đã. Anh có hẹn với mấy cô bên đại học Cambridge_ Anh Bảo ngập ngừng rồi lại thôi. Anh vội đi luôn, không kịp để cho nó hỏi thêm gì nữa. Ngoài đường, anh Bảo vừa đi vừa suy nghĩ " Cái con bé ngốc này. Hoàng thích nó rõ rành rành ra đấy mà vẫn chưa biết. Mà tụi nó vui thật. Tình cảm lộn xộn, đúng là bọn con nít. Thôi kệ. Cứ để nó tự giải quyết thử. Càng rối càng vui" Anh Bảo nghĩ thầm rồi lại cười, đi đến trường. Hôm nay anh và 4 người nữa có hẹn với đại học Cambridge. Thật ra hôm nay là buổi phỏng vấn xin học bổng của anh. Chỉ có hai người nhận đựoc học bổng. Và anh vẫn chưa nói với nó.

_ Anh Bảo này thiệt tình. Chuyện của mình mà sao ảnh biết rõ vậy chứ?_ NÓ nghĩ thầm. Bất chợt, nó nhận đựoc một tin nhắn. LÀ của Dương " Mày ra công viên Ánh Sáng một lát được không?". Nó lờ mờ đoán ra điều Dương muốn nói. Nó nhắn lại" Ok. Mười phút nữa tao ra. Vẫn chỗ cũ nhé" Nó thay đồ, chạy bộ ra công viên. Ở đó, cái nơi mà nó và Dương đã cùng ăn dâu tây, Dương đang đứng đó ngắm nhìn bờ sông. Hôm nay trời hơi se lạnh. Cậu bạn thọc tay túi quần, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô tận.

_ Hey Dương. Có việc gì mà mày hẹn tao ra đây vậy?_ Nó cười thật tươi với cậu bạn

_ Uhm. Tao có chuyện muốn nói_ Mắt Dương vẫn còn nhìn xa xăm. Lúc này trông cậu bạn thật là lạ. Vẫn cái kiểu lạnh lùng như hồi đầu năm.

_............._ Nó im lặng

_ Tao thích mày Lệ Mai àh_Dương nói nhanh_ Chuyện nàng lớp phó và chàng lớp trưởng nghe có vẻ hay hơn ha. Nhưng tao chỉ có thể làm lớp phó, dưới quyền mày mà thôi. Quen mày chưa được bao lâu nhưng tao rất mến mày. _ Nó im lặng nghe Dương nói_ Đáng ra tao đã không trở thành một người hay cười. Kể từ khi gặp mày, tao như biến thành một con người khác vậy. Tao..........

_ Dương nè_ NÓ ngắt lời cậu bạn_ Thật sự thì có được một người bạn như mày rất khó. Tao không muốn tình bạn đẹp đó bị phá vỡ. Mày hiểu ý tao chứ?_Nó chỉ nói thế nhưng Dương hiểu tất cả. Nó có nghĩa là không đồng ý

_ Ờ. Chẳng phải mày đã thích người khác rồi sao?

_ Không đâu._ Nó chợt đỏ mặt. Dương nhận ra nhưng không nói

_ Nói ra cảm thấy thoải mái thật_ Lúc này khuôn mặt cậu bạn nở một nụ cười_ Để trong lòng khó chịu thật.

_ Hãy cứ là bạn, Dương nhé_ Nó bắt tay Dương, nở một nụ cười.

_ Cảm ơn mày, Lệ Mai. Cám ơn mày đã cho tao rất nhiều. Cho tao biết thế nào là một tình bạn đẹp._ Dương cũng cười lại với nó_ Giờ thì cho tao có cơ hội đưa mày về lần cuối nhé

_ Sao lại lần cuối? Tao với mày còn gặp nhau dài dài mà_ Nó thắc mắc

_ Không đâu. Nhà tao đã làm thủ tục cho tao đi du học Singapore. Tuần tới tao sẽ xuống Sài Gòn hoàn tất mọi thủ tục rồi bay vào sáng thứ sáu.

_ Thật sao Dương?_ Nó há hốc miệng

_ Uh Thật. Thế nên tao mới muốn nói tất cả ày. Mà hình như anh mày cũng đựoc mời tham gia phỏng vấn đấy. Nhưng tao là đi tự túc, còn anh mày là học bổng của Cambridge.

_ Sao cơ? Sao anh Bảo không nói cho tao biết nhỉ?_ NÓ gãi đầu.

_ Chắc tại vì ảnh muốn chắc chắn là mình được đi_ Sau đó, Dương và nó thong dong về nhà. Dương đã xua hết được mọi mối lo âu trong lòng, Nụ cười toả nắng lại một lần nữa đựơc nở trên khuôn mặt đó. Tối hôm đó, mẹ nó lên. Nhưng không phải lên để thăm anh em nó, mà là lên để đón anh nó đi Sài Gòn. Cuộc phỏng vấn đã thành công. Anh nó đã đứng đầu trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay. và cái ngày chia tay cũng đến. NÓ tiễn anh Bảo và Dương ra sân bay. Lúc gần lên máy bay, anh Bảo kéo nó ra nói chuyện riêng

_ Em có biết sao anh lại care về chuyện của em, Hoàng và Dương vậy không?_ Anh nó vẫn cười

_ Sao ạ?

_ Vì anh rất yêu em gái đó. Anh đi như vầy, phải lâu lắm mới gặp lại em. Anh muốn em được hạnh phúc, được vui vẻ với bạn bè.

_ Anh Bảo à_ NÓ không nói được tiếng nào nữa. NÓ oà khóc, ôm chầm lấy anh nó.

_ Em đừng buồn. Anh có đi luôn đâu mà sợ. Em không được khóc đâu nhe. Yêu em gái nhiều_ Nói rồi anh Bảo chào tạm biệt nó, môi vẫn nở nụ cười. Máy bay cất cánh, nó đã hết khóc, thay vào đó là một nụ cười. Nó tự hứa với lòng mình rằng sẽ không để thua kém anh nó đâu.

Một tuần sau, trời bắt đầu chuyển bão. Trời không mưa nhưng gió quá. Nó mặc thêm áo khoác rồi đi bộ đi học. Trong lớp, mặc dù đã đóng kín cửa nhưng gió vẫn cứ nổi, nó ngồi trong lớp mà vẫn cứ run run

_ Bộ lạnh lắm hay sao mà run cầm cập zậy?_ Hoàng khều nó

_ Chứ sao. Mày mập quá nhiều mỡ nên đâu có lạnh_ Nó lại cái kiểu nói móc

_ Mày........_ Hoàng câm luôn, càng lạnh miệng lưỡi nó càng cay độc

_ Tao sao hả?_ Nó lè lưỡi ra chọc giận Hoàng

_ Thiệt đúng là_ Lúc đó, cô giáo vào lớp, không để Hoàng kịp nói hết suy nghĩ của mình là nó rất dễ thương

Giờ ra về, nó đang đi bộ được khoảng vài bước về nhà thì

_ Ey, bộ không sợ lạnh hay sao mà xông pha vô trận bão vậy hả?_ Hoàng trách nó

_ Kệ tao. Mắc mớ gì đến mày. Hắt xì....._ Nó vừa nói, vừa hắt xì, điệu bộ trông dễ thương hết biết

_ Mặc vô đi_ Hoàng cởi cái áo khoác ngoài đưa cho nó rồi quay mặt đi. Nó hơi ngỡ ngàng

_ Nhưng mà......

_ Mặc vô đi rồi đi với tao. Không thì tao cũng cảm lạnh luôn đó_ Hoàng quay mặt đi cốt để che dấu khuôn mặt đỏ bừng. Nó xỏ tay vào cái áo của Hoàng. Nó hít một hơi. Mùi nước hoa nhè nhẹ. Hoàng cũng điệu thật.Nó cảm thấy hơi ấm. Hoàng lấy xe máy chở nó đi về nhà mình. Dù sao thì nhà Hoàng cũng gần trường hơn nhà nó trọ.

_ Vô trong đi. Ở ngoài mày chết cóng luôn đó._ Hoàng đưa nó về nhà mình rồi đi cất xe. Mặc dù rất lạnh nhưng con tim Hoàng đang rất ấm. Vì chỉ cần có nó thôi là Hoàng đã cảm thấy ấm lắm rồi. Nó lang thang trong sảnh lớn của khách sạn Hoàng Thư. Nhìn lại một lần nữa bức hình của cậu bạn. Quả thật, đến giờ nó vẫn bị vẻ đẹp đó hớp hồn. Khuôn mặt quá ư là baby kute.

_ Nhìn gì đó? Bộ đẹp trai quá hay sao mà nhìn hoài vậy?_ Hoàng đã đứng sau lưng nó tự khi nào. Nói xong, Hoàng kéo tay nó vô bếp, mở lò sưởi. Ấn nó xuống một chiếc ghế. Hoàng quay vô trong đun nóng thứ gì đó lên rồi trở ra. Nhìn nó bây giờ y hệt một con gấu. Bên trong là đồng phục đi học, bên ngoài là cái áo khoác của nó, áo khoác của Hoàng. Nhìn nó tròn quay và mập ú. Hoàng khẽ bật cười khúc khích

Cười cái gì mà cười. Wánh cho giờ chứ ở đó mà cười_ Nó càu nhàu. Càng cáu, nó lại càng đỏ hai má. Điều đó càng làm nó xinh hơn

_ Trông mày y hệt một con gấu_ Hoàng châm chọc

_ Uh. Đúng là giống thật_ Nó nhìn lại mình rồi cũng bật cười.

_ Đợi tao vô bếp....._ Hoàng chưa kịp nói hết câu nó đã chen ngang

_ Thôi, để tao vô với mày chứ không thì mày bỏ thuốc độc vô chết tao sao!

_ Mày thiệt tình. Póa tay_ Hoàng lắc đầu cười nhăn nhở

Nó nhìn quả cà chua mà Hoàng thái rồi lắc đầu.Thấy vậy Hoàng tức lên

_ Mày có giỏi thì làm đi. Nấu à ăn rồi lại còn_ Bây giờ thì Hoàng cáu thật

_ Đưa đây_ Nó giựt con dao trên tay Hoàng. Phản ứng quá bất ngờ. Hoàng chưa kịp thả tay ra, con dao đã xượt qua ngón tay nó một đường dài. Nó khẽ rên

_ Ai da._ Nó nhắm mắt. Nó rất ghét nhìn thấy máu. Và cả ngửi thấy mùi máu nữa. Nhưng Hoàng đã không để nó phải nhìn thấy. Hoàng cho ngón tay nó vào miệng với một cử chỉ rất dịu dàng. Nó ngỡ ngàng tập hai. Hoàng vội quay đi, vẫn là để giấu khuôn mặt đỏ

_ Để cầm máu thôi. Đợi tao một lát_ Hoàng quay ra ngoài lấy hộp cứu thương vô băng lại cho nó rồi la_ Thôi mày ngồi im đó giùm tao đi. Đụng vô chắc tao bị tử hình vì tội gây thương tích cho trẻ dưới 18 quá.

_ Híhí_ Nó cười lớn

_ Gì mà cười chứ?_ Hoàng quay sang gắt nó, vẻ mặt trông khổ sở hết sức

_ nhìn mặt mày ngố quá. Haha.

Chiều hôm đó, Hoàng đưa nó về bộ. Vì trời khá trơn nên Hoàng không dám mạo hiểm chạy xe gắn máy. Vẫn mặc áo của Hoàng, nó xoa xoa hai tay.

_ Rồi đó, về đi cho tao nhờ

_ Hứ. CHính mày dẫn tao về lại còn nói cái giọng đó hả?_ Nó trợn tròn mắt lên

_ Haha. Thôi, vô nhà đi không lạnh. Tao về đây_ Nói rồi Hoàng quay lưng đi luôn. được năm phút sau, nó mới sực nhớ ra nãy giờ Hoàng vẫn chỉ mặc áo len, áo khoác của Hoàng đang trên mình nó. NÓ tặc lưỡi, xỏ áo của mình vào rồi quay lại đuổi theo Hoàng. Bất chợt, trời đổ mưa to