Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1070: Vinh Trường Canh




- Dung tiền bối, việc này ngươi giải thích thế nào?

Trung niên nam tử sắc mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh, nhưng trong thanh âm lại có một tia lãnh ý.

Lão giả tiên phong đạo cốt ở đối diện hắn, chính là khách khanh trưởng lão của Khương tộc Vinh Trường Canh, tư cách cực lão, nghe nói cùng Khương tộc Tộc trưởng đời trước chính là hảo hữu, hơn nữa tu vi cũng thâm bất khả trắc, đã đạt đến Chí Tôn cảnh đỉnh phong, ở trong Khương tộc địa vị tôn sùng, gần với Tộc trưởng.

Vinh Thành chính là cháu trai của Vinh Trường Canh, ba hộ vệ dị tộc của hắn vậy mà muốn giết Khương Tư Nam, để cho trung niên nhân cũng bốc lên lửa giận.

- Thái Chân, ba súc sinh này chính là ta từ trên Thiên Ngoại Thiên chiến trường mang về, vốn là muốn cho Thành nhi làm hộ vệ, ai biết ba người bọn họ dã tính khó thuần, vậy mà tránh thoát cấm chế của ta, đột nhiên nổi giận, cái này là sơ sẩy của ta, may mắn Thái Chân ngươi kịp thời đuổi tới, nếu không hậu quả thật thiết tưởng không chịu nổi!

Trên mặt Vinh Trường Canh lộ ra thần sắc áy náy, khẽ cười nói.

Kim Giáp trung niên nam tử tên là Khương Thái Chân, chính là một vị cường giả Chí Tôn khác của Khương tộc, chủ chưởng sự vụ trong Khương tộc, lúc này nhận được Khương Thái Xung nhắc nhở, muốn đến xem Khương Tư Nam, nhưng thật không ngờ lại gặp ba Hoàng giả đỉnh cấp tự bạo, nếu không phải hắn dùng đại pháp lực hàng phục, chỉ sợ Khương Tư Nam thật phải chết không thể nghi ngờ.

Khương tộc có lục đại Chí Tôn, Tộc trưởng Khương Thái Nhất, Khương Thái Chân chủ chưởng sự vụ gia tộc, Khương Thái Xung chủ chưởng Khương tộc đối ngoại chinh phạt, Khương Huyền Thanh trú đóng ở Hắc Sơn bộ lạc, cùng với Khương Thái Linh một mực tiềm tu, cuối cùng tăng thêm khách khanh trưởng lão Vinh Trường Canh.

Lục đại Chí Tôn này chính là cường giả cấp cao nhất của Khương tộc, tuy Vinh Trường Canh là khách khanh, nhưng tư lịch già nhất, theo lý thuyết đều là tiền bối của năm vị Chí Tôn khác, bởi vậy Vinh Trường Canh đối mặt với bọn họ, dĩ nhiên là có một loại thái độ trưởng bối đối mặt vãn bối.

Ánh mắt Khương Thái Chân lóe lên, chậm rãi nói:

- Dung tiền bối, chỉ một tiếng sơ sẩy có thể nói được sao? Ngươi có biết có thiếu niên này chính là Thuần Dương nhất mạch chi chủ của Khương tộc ta hay không, nếu hắn chết, ai có thể gánh được trách nhiệm? Ba Hoàng giả dị tộc kia đều là Dung tiền bối bắt tới, nhưng hết lần này tới lần khác ở thời điểm này đột nhiên nổi giận, muốn tự bạo, chẳng lẽ Dung tiền bối coi chúng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?

Trong lòng Khương Thái Chân bốc lên lửa giận, hắn thật không ngờ Vinh Trường Canh lại lớn mật như thế, ở trước mặt mọi người muốn giết Khương Tư Nam, còn làm bộ làm tịch, để cho hắn càng thêm phẫn nộ.

Nhưng trong lòng hắn lại có một loại bất đắc dĩ, Vinh Trường Canh này chẳng những tư cách lão, hơn nữa tu vi thâm bất khả trắc, trong Khương tộc ngoại trừ Tộc trưởng Khương Thái Nhất, chỉ sợ những người khác muốn áp qua Vinh Trường Canh là không có mấy người.

Thái độ của Tộc trưởng đối với Vinh Trường Canh khó hiểu, giống như một mực dung túng, bởi vậy làm cho cả Khương tộc rất bị động, mà ba cháu trai của Vinh Trường Canh lại càng càn rỡ.

- Thái Chân, đây đúng là ngoài ý muốn, nhưng lão phu xác thực có trách nhiệm, ta nhất định sẽ hảo hảo quản giáo Thành nhi, về sau quyết không để cho hắn lỗ mãng như thế!

Vinh Trường Canh tươi cười nhàn nhạt, nhưng lại không có một chút thần sắc thừa nhận sai lầm, để cho bọn người Khương Thọ Quang sắc mặt rất khó xem, nhưng vì nguyên nhân nào đó, vẫn là một câu không nói.

Khương Thái Chân nhìn chằm chằm vào Vinh Trường Canh, phẫn nộ trong lòng bị hắn áp xuống, phảng phất như nghĩ tới điều gì, thần sắc của Khương Thái Chân lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

Hắn nhàn nhạt nói:

- Đã như vầy, vậy thì mời Dung tiền bối hảo hảo quản giáo hậu bối, nếu Khương Tư Nam thật chết, coi như là để cho hắn bồi mệnh cũng không đủ!

- Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, ta thì sẽ quản giáo, cáo từ!

Vinh Trường Canh vừa cười vừa nói, nhưng ai cũng cảm giác được trong tươi cười cất giấu một cỗ lãnh ý thật sâu.

Vinh Trường Canh phất ống tay áo, xoáy lên Vinh Thành thất hồn lạc phách, muốn mang theo hắn ly khai.

- Chậm đã!

Vừa lúc đó, một giọng nói vang lên.

Vèo!

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, pháp lực toàn thân bộc phát, một đạo kiếm quang kim sắc nhanh đến cực hạn, coi như là Vinh Trường Canh cũng chỉ kịp phất ống tay áo, bắn ra một đạo thần quang ngăn đạo kiếm quang kia.

Nhưng đạo kiếm quang kia rất sắc bén, lập tức từ trên cổ Vinh Thành xẹt qua, để lại một vết máu, để cho sắc mặt Vinh Thành trở nên tái nhợt, toàn thân mồ hôi nhỏ giọt, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kinh khủng.

Vừa rồi chỉ kém một tia, đầu của Vinh Thành sẽ bị đạo kiếm quang kia cắt bỏ.

Mà Vinh Trường Canh vốn mang theo dáng tươi cười liền âm trầm xuống, trong mắt lộ ra một tia sát cơ như thực chất, hắn căn bản không nghĩ đến, Khương Tư Nam cũng dám ở trước mặt hắn, động thủ với Vinh Thành.

Một kiếm kia nhanh đến cực hạn, coi như là Vinh Trường Canh cũng không kịp phản ứng, không phải hắn không cách nào ngăn cản, chỉ là bởi vì hắn chủ quan, bởi vì hắn không cho rằng có ai dám ở dưới mí mắt của mình động thủ với Vinh Thành.

Nhưng hết lần này tới lần khác Khương Tư Nam làm rồi.

- Vinh Trường Canh lão thất phu, ta và ngươi không oán không cừu, vậy mà ngươi cam lòng để cho ba vị Hoàng giả đỉnh cấp tự bạo, tới lấy tính mạng của ta, thật đúng là đại thủ bút, tuy hôm nay ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng khoản sổ sách này ta nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đích thân tới lấy!

Sắc mặt của Khương Tư Nam bình tĩnh, trong ánh mắt hàn mang lập loè, trong thanh âm mang theo một cỗ băng hàn tuyên cổ bất hóa.

Trong lòng Khương Tư Nam có lửa giận thiêu đốt, đồng thời lại có thất vọng khó tả.

Từ Vinh Trường Canh cùng Vinh Thành biểu hiện, Khương Tư Nam không khó đoán ra, người thực đang muốn giết mình là Vinh Trường Canh, nhưng Khương Tư Nam vững tin mình cùng Vinh gia chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, thiếu chút nữa chết ở trong tay bọn hắn, để cho hắn làm sao không phẫn nộ?

Trước khi ba Hoàng giả dị tộc bạo khởi sát nhân căn bản không hề dấu hiệu, coi như là Khương Tư Nam cũng chỉ cho rằng Vinh Thành đến đây khí phách chi tranh, nhưng thật không ngờ ba Hoàng giả dị tộc sẽ đột hạ sát thủ, hơn nữa một kích không thành lập tức lựa chọn tự bạo.

Nếu như không phải mình còn có chút thủ đoạn, nếu như không phải cuối cùng Khương Thái Chân chạy đến, chỉ sợ mình thật sự chết ở trong ba Hoàng giả dị tộc tự bạo rồi.