Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1295: Khảo hạch cuối cùng bắt đầu




- Hai vị đạo huynh, không cần vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt như vậy chứ?

Vương Vũ Thần nhếch mép cười, phiêu nhiên bay vào giữa Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh, phảng phất như căn bản không bị ảnh hưởng bởi không khí giữa hai người.

- Thì ra là Đông Tiên Vương, Vương huynh, ta chỉ cùng Hàn huynh luận đàm học hỏi một chút, Cực Hàn Quy Khư Kiếm Ý của Hàn huynh quả nhiên bất phàm!

Trong ánh mắt Lục Đạo thái tử lóe ra một tia tinh mang, nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười nói.

Vương Vũ Thần chính là tồn tại lĩnh ngộ được Vận Mệnh kiếm ý trong năm vị tiểu tiên vương, Vận Mệnh kiếm ý vừa ra, giết người vô hình, chém nhân mạng cách khí số, quả nhiên là lợi hại phi phàm, cho dù là Lục Đạo thái tử khi chiến đấu cũng có chút kiêng kỵ.

- Lục Đạo Luân Hồi Kiếm Ý của Lục Đạo huynh cũng rất mạnh!

Hàn Tuyệt Mệnh bình thản nói, thấy Vương Vũ Thần bay tới, hắn cũng chậm rãi thu ba động khí tức trên người, khẽ gật đầu chào hỏi.

Tính tình của Hàn Tuyệt Mệnh giống như kiếm pháp của hắn, cao ngạo lạnh lùng, mặc dù cường giả tới Thiên Kiếm Tiên Sơn rất nhiều, nhưng số người thật sự được hắn xem trọng cũng chỉ có bốn vị tiểu tiên vương khác mà thôi.

- Hai vị đạo huynh, cho dù muốn học hỏi, cũng có thể đợi sau khảo hạch cuối cùng lần này rồi hãy nói, không biết hai vị đạo huynh có phát hiện khảo hạch cuối cùng rốt cuộc là cái gì không?

Vương Vũ Thần tùy ý cười nói, trên người toát ra một loại khí chất lười biếng, nhưng mọi cử động của hắn giống như một cô gái xinh đẹp, cho dù là những tuyệt sắc tiên tử phía dưới cũng âm thầm ghen tỵ.

Lục Đạo thái tử lắc đầu nói:

- Chúng ta cũng không biết, đỉnh núi Thiên Kiếm Tiên Sơn chính là một nơi bằng phẳng như vậy, ngoài ra không có gì cả, có lẽ chưa tới thời gian, cho nên khảo hach cuối cùng còn chưa bắt đầu!

- Không sai!

Hàn Tuyệt Mệnh cũng gật đầu nói:

- Tiền bối lưu lại Thiên Kiếm Tiên Sơn đại thủ bút như vậy, nhất định là cường giả trong Tiên giới, khảo hạch cuối cùng có lẽ có liên quan đến thiên phú kiếm đạo.

- Nếu bàn về thiên phú kiếm đạo, năm vị tiểu tiên vương chúng ta dĩ nhiên là người nổi bật, cho nên truyền thừa cuối cùng này nhất định nằm trong tay một trong năm người chúng ta!

Lục Đạo thái tử ngạo nghễ nói.

Ngưng tụ ra Thiên Kiếm Tâm màu tím, sau khi lĩnh ngộ ra kiếm đạo chân ý của mình, bọn họ cũng rõ ràng biết, khác biệt giữa cường giả có mười viên Thiên Kiếm Tâm và một viên Thiên Kiếm Tâm màu tím, giống như thiên địa, căn bản không thể nào so sánh nổi.

Giống như một mình Lục Đạo thái tử, nếu đối mặt với hơn trăm cường giả có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, hoàn toàn có thể nghiền áp tàn sát, căn bản không cần phí sức lực.

Cho nên, Lục Đạo thái tử nói như vậy, ngay cả Hàn Tuyệt Mệnh và Vương Vũ Thần cũng không phản bác.

Ông!

Vừa lúc đó, trong hư không có tiên quang thần bí hạ xuống, cánh hoa thánh khiết nhẹ rơi, tiên âm tràn ngập, có hai đạo thân ảnh sóng vai mà đến, bao phủ trong ánh sáng hoa mỹ mờ ảo.

- Tây Tiên Vương Diệp Khuynh Thành và Trung Tiên Vương Quân Lâm đến rồi!

Trong ánh mắt mọi người lộ ra một tia chấn kinh, chậm rãi nói.

Diệp Khuynh Thành mặc vũ y màu tím, trên mặt đeo một chiếc khăn che mặt, da trắng hơn tuyết, trong suốt sáng bóng, nhất là đôi mắt sáng ngời, ẩn chứa một loại vẻ đẹp thánh khiết làm cho người ta tự ti mặc cảm.

Khuôn mặt của nàng bị bao phủ trong màn sương mù nhìn không rõ lắm, nhưng bước chân nhẹ nhàng, dáng vẻ thướt tha mềm mại, mang theo một luồng khí chất làm cho lòng người xao xuyến.

Còn Quân Lâm thoạt nhìn là một thanh niên rất bình thường, bộ dạng hơn hai mươi tuổi, mặc trường sam, đạp không mà đến, giống như người phàm không có tu vi.

Nhưng tròng mắt của hắn lại hết sức sáng ngời, hơn nữa thâm thúy như biển sâu, mặc dù dung mạo của hắn bình thường, nhưng tất cả mọi người sau khi nhìn thấy hắn đều không tự chủ được cho rằng hắn chính là trung tâm của thiên địa.

Có một số người từ nhỏ đã là sủng nhi của thiên địa, Quân Lâm chính là người như vậy!

- Chào ba vị đạo huynh!

Giọng nói của Diệp Khuynh Thành như tiếng chuông, thanh thúy dễ nghe, nàng nhìn ba người Vương Vũ Thần, bình thản gật đầu nói.

Ánh mắt Quân Lâm chợt lóe, nhìn về phía Vương Vũ Thần.

Ầm!

Giữa hai người, trong nháy mắt có một loại ba động thần bí mãnh liệt dâng lên, ánh mắt Quân Lâm hờ hững, tràn đầy một loại khí phách vô địch quân lâm thiên hạ, quét ngang bát hoang, còn ánh mắt Vương Vũ Thần trong suốt yên lặng, phảng phất như đá ngầm trong biển rộng, chưa từng lùi về sau một bước, có một loại lực lượng làm cho lòng người an bình.

- Không hổ là Vận Mệnh kiếm ý, quả nhiên bất phàm!

Chỉ chốc lát sau, Quân Lâm dời ánh mắt, ba động chung quanh hai người bình tĩnh lại, Quân Lâm chậm rãi nói.

- Thánh Vương kiếm ý của Quân huynh cũng rất mạnh, nội thánh ngoại vương, tu thánh giả ý, hành vương giả đạo, chỉ sợ Quân huynh vừa ra khỏi Thiên Kiếm Tiên Sơn là có thể tiến thẳng vào Chí Tôn chi cảnh!

Vương Vũ Thần khẽ mỉm cười, lãnh đạm nói.

- A?

Thần sắc Quân Lâm khẽ động, hắn không ngờ Vương Vũ Thần thuận miệng đã phán đoán ra kiếm đạo chân ý mà hắn tu luyện, phải biết rằng Quân Lâm rất ít động thủ với người khác ở Thiên Kiếm Tiên Sơn, hơn nữa người có thể động thủ với hắn đều chết hết, cho nên vốn không có ai biết kiếm đạo chân ý Quân Lâm tu luyện.

Nhưng hắn không ngờ bị Vương Vũ Thần nói toạc ra, Vận Mệnh kiếm ý thật sự thần diệu như thế sao?

Ùng ùng!

Vừa lúc đó, Thiên Kiếm Tiên Sơn kịch liệt run rẩy, phảng phất như cửu thiên lôi đình đánh xuống, mây mù hỗn độn trước mắt cũng bắt đầu quay cuồng, mơ hồ trong đó phảng phất như có kim quang bắn ra.

- Khảo hạch cuối cùng sắp bắt đầu rồi!

Có người kinh hô, nhất thời ánh mắt cũng rơi vào trong hư không nơi xa.

Ùng ùng!

Hào quang sáng chói, lôi đình tung hoành hư không, sương mù hỗn độn quay cuồng ra hai bên, đột nhiên xuất hiện một đạo cầu vồng bạch ngọc, thông đến hư không vô tận.

Tòa cầu vồng này nhìn hết sức rực rỡ tinh xảo, phảng phất như bị tiên quang nhuộm đẫm, tản ra ánh sáng vô lượng, như một thanh thần kiếm rơi vào trong sương mù hỗn độn.

- Khảo hach cuối cùng bắt đầu rồi, mọi người mau xông lên!

Không biết là người nào hô to, trên bình đài đỉnh núi, tất cả mọi người nhất thời đều kích động.

Có mười mấy cường giả khí tức cường đại, có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, dẫn đầu bay về hướng cầu vồng.

Sóng người toàn động, tất cả mọi người giống như phát điên, bắt đầu điên cuồng dũng mãnh lao tới hướng cầu vồng, muốn thông qua cầu vồng tiến vào một mảnh thiên địa không ai biết.

- Đi!

Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh nhìn nhau, cũng đầu tàu gương mẫu, bay tới hướng cầu vồng.

Ùng ùng!

Cầu vồng kia thoạt nhìn nhỏ nhắn, nhưng khi mọi người đồng loạt xông lên cầu vồng cũng không lộ vẻ chật chội, tất cả mọi người bị tia sáng vô tận bao phủ, trong ánh mắt xuất hiện vẻ mê ly.

Phảng phất như trong không trung đột nhiên dấy lên một trận gió mạnh, kiếm quang chói mắt, chiếu thẳng vào chỗ sâu nguyên thần của mọi người, trong thức hải của bọn họ dấy lên một cuộc phong bạo.

- A...

Nhất thời, mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mười mấy cường giả dẫn đầu xông lên cầu vồng, cả người run rẩy từ trên cầu vồng rơi xuống.

Phụt phụt!

Dưới cầu vồng, mây mù quay cuồng, bỗng nhiên xuất hiện vô số kiếm quang sắc bén, tất cả những người từ trên cầu vồng rơi xuống đều bị kiếm quang xuyên qua, thân thể trực tiếp biến thành một mảnh hư vô.