Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1322: Thời quang chi hà




Tu chân có chín đại cảnh giới, từ ngày Khương Tư Nam bước lên thiên cảnh, bây giờ cuối cùng đã đạt tới đỉnh phong, trở thành một đời cường giả Chí Tôn, tự nhiên lĩnh ngộ đối với thiên địa cũng đạt tới trình độ cực kỳ tinh thâm.

Ngũ Hành Âm Dương, Thời Gian Không Gian, chín đại bản nguyên pháp tắc này diễn hóa ra Chư Thiên thế giới, diễn hóa ra ba ngàn đại đạo, cho nên mới là bản nguyên thiên đạo, chính là bắt đầu của hết thảy, cũng là nguồn gốc của hết thảy.

Tầng Hồng Mông Tạo Hóa tháp nào còn chưa bóc mở, Khương Tư Nam liền có thể hấp thu một loại bản nguyên chi lực trong tầng để tan vào huyết mạch, đến nay hắn đã hấp thu Ngũ Hành Âm Dương bảy đại bản nguyên chi lực.

Mà hắn lại cảm thụ được không gian bản nguyên từ trong đoạn thân tháp thứ tám, vậy bản nguyên chi lực trong tầng thân tháp thứ chín không cần nói cũng biết, nhất định là thời gian bản nguyên.

Thời gian, chính là lực lượng cấm kỵ, liên quan đến pháp tắc thiên địa to lớn nhất, cũng là căn bản nhất. Bởi thế lúc Lệnh Hồ Phong chứng kiến Khoa Phụ Trọng Mưu có thể thi triển thời gian bảo thuật mới sẽ chấn kinh như thế.

Vậy mới nói, tầng thân tháp thứ chín cực kỳ thần bí, tan biến hơn một vạn năm mà chưa từng xuất hiện, có lẽ rất có khả năng ở ngay trong thời quang hỗn độn.

Thế nên, chẳng những Khương Tư Nam không tìm được, ngay cả Đế Nhất cũng không tìm được.

- Ngươi muốn lợi dụng Khoa Phụ Thần tộc để tìm được tầng thân tháp thứ chín!

Trong mắt Khương Tư Nam lóe ra một tia lãnh mang, chậm rãi nói.

Cuối cùng hắn đã đoán được dụng ý của Đế Nhất.

Đại kỳ xanh đen, Thái Sơ tiên cung cùng với đoạn thân tháp thứ chín kết hợp lại nhằm đối phó Khoa Phụ Trọng Mưu, chính là bởi, bản mạng bảo thuật của Khoa Phụ Thần tộc có quan hệ với thời gian, vậy nên Đế Nhất mới cẩn thận mưu đồ hòng bắt được Khoa Phụ Trọng Mưu.

Ầm ầm!

Ba kiện chí bảo hình thành một mảnh không gian tam giác, bên trong mờ mịt hà quang, nhìn có vẻ thập phần huyền diệu khó lường. Trong khi đó Khoa Phụ Trọng Mưu thân cao vạn trượng, quyền thế hạo hãn không gì sánh nổi, tự mang khí độ vô địch nuốt ngập Bát Hoang, lại căn bản không cách nào phá mở không gian tam giác này, dần dần bị không gian của đoạn thân tháp thứ tám cắn nuốt.

- Thông minh!

Đế Nhất nhàn nhạt nhìn Khương Tư Nam một cái, nói:

- Ta bắt Khoa Phụ Trọng Mưu là vì dẫn ra tầng thân tháp thứ chín! Chỉ có thời gian bảo thuật của Khoa Phụ Thần tộc mới có thể dẫn lên cộng hưởng từ tầng tháp thứ chín, triệu hoán nó ra từ trong thời quang trường hà, đến lúc đó Hồng Mông Tạo Hóa tháp thực sự mới có thể xuất thế, vậy nên...

Thanh âm Đế Nhất thoáng dừng lại, trong mắt chớp qua một tia kích động, nói:

- Tế ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp của ngươi đi, ngươi không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!

Thanh âm Đế Nhất chém đinh chặt sắt, mang theo tự tin rằng mọi thứ đều nằm trong sự chưởng khống của hắn.

Nội tâm Khương Tư Nam không khỏi trầm xuống.

Hắn biết dụng ý của Đế Nhất, nhưng với tình hình như bây giờ, hắn lại không thể không tế ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp, bởi vì hắn đã nhìn ra, nếu tưởng muốn cứu Khoa Phụ Trọng Mưu, vậy chỉ có Hồng Mông Tạo Hóa tháp của mình mới có thể làm được.

Nhưng tế ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp, vậy hết thảy liền không còn nằm trong khống chế của mình nữa!

Đại ca, đừng nghe hắn!

Đám người Đoan Mộc Hàn và tiểu hòa thượng nôn nóng nhìn Khương Tư Nam, la lớn.

Đây rõ ràng là bẫy rập, hơn nữa còn là bẫy rập mà Khương Tư Nam không thể không nhảy vào.

Đế Nhất, như ngươi sở nguyện!

Lãnh mang chợt lóe trong mắt Khương Tư Nam, tùy theo thanh âm hắn rơi xuống, một đạo quang mang bảy mầu lộng lẫy bay ra từ trong mi tâm.

Ầm ầm!

Đó là một tôn tháp ngọc bảy tầng, khiết bạch hoàn mỹ, bao phủ bởi tiên quang thần bí, cổ phác mà huyền diệu, phảng phất đến từ trong tuyên cổ hồng hoang, mang theo một cỗ khí tức thần diệu khiến người tâm kinh đảm chiến.

Oanh!

Thần quang khủng bố bạo phát ra, từng mảnh từng mảnh hư không nứt vụn, hóa thành từng luồng khí lưu hỗn độn, bảy tầng Hồng Mông Tạo Hóa tháp tán phát ra khí tức thương mang, nháy mắt liền mất đi khống chế bay thẳng tới đoạn thân tháp thứ tám.

- Khương Tư Nam, coi như ngươi thức thời, ta có thể bảo chứng lưu cho Khoa Phụ Trọng Mưu một mạng!

Tinh mang chợt lóe trong mắt Đế Nhất, nhàn nhạt nói.

Ầm ầm!

Hồng Mông Tạo Hóa tháp bành trướng giữa hư không, biến lớn vạn trượng, như một tôn thái cổ thần sơn, bao phủ bằng tiên quang vô tận, chìm nổi trong hỗn độn, nhìn từ xa xa như là hành cung của Thiên đế.

Giữa nó và đoạn thân tháp thứ tám có một loại liên hệ thần bí, lúc này Khương Tư Nam trực tiếp buông ra khống chế đối với Hồng Mông Tạo Hóa tháp, nháy mắt đoạn thân tháp thứ tám liền tan vào trong đó.

Ông!

Đồng thời, đoạn xương cốt thần bí trước ngực Khoa Phụ Trọng Mưu tán phát ra tiên quang vô lượng, mảnh vụn thời quang tán lạc trong thiên địa, chiếu sáng ngời tứ phương.

Mọi người chứng kiến biến hóa trước mắt, thần sắc ai nấy đều chấn kinh vô cùng.

Một khắc này, phảng phất tất cả mọi thứ đã không còn nằm trong khống chế, một loại lực lượng thần bí đang giác tỉnh trong hư vô.

Răng rắc!

Lôi đình vàng rực vạch qua hư không, cương phong tứ ngược, hỏa diễm thiêu đốt vòm trời, trong dị tượng thần bí đó ẩn ước có vô số đạo thân ảnh thần bí, đỉnh thiên lập địa, cuồng ngạo giữa đất trời.

- Sắp hiện ra rồi!

Đế Nhất nhìn vào sâu trong hư không, trong mắt lộ ra vẻ kích động không chút dấu diếm.

Khắc này, điện thiểm lôi minh, toàn bộ quang mang của đại kỳ xanh đen và Thái Sơ tiên cung đều bị che khuất, ngay cả Khoa Phụ Trọng Mưu sau khi phóng thích ra đạo thời gian quang mang khủng bố kia, cả người cũng bị ném bay, trong hư không chỉ thừa lại một tôn tháp ngọc tám tầng, chấn động thiên địa.

Sưu!

Khương Tư Nam hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền bắt lấy Khoa Phụ Trọng Mưu.

Lúc này Khoa Phụ Trọng Mưu sắc mặt trắng bệch, khí tức hỗn loạn, đoạn xương cốt trước ngực cũng ảm đạm không ít, xem ra đã thương nặng, nguyên khí đại thương.

- Tiểu tử, ngươi không nên phóng ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp a...

Trong mắt Khoa Phụ Trọng Mưu lấp lánh thần sắc tiếc nuối, sau cùng chỉ biết khẽ thở dài, nói.

- Ngươi phải biết, lúc ngươi phóng ra Hồng Mông Tạo Hóa tháp, Hồng Mông Tạo Hóa tháp đã không còn là thứ của ngươi, hơn nữa trong quá trình dung hợp cùng tầng thứ tám và tầng thứ chín, hết thảy ấn ký của ngươi trong đó nhất định đều biến mất! Sau cùng chỉ tiện nghi cho người kia!

Khoa Phụ Trọng Mưu thần sắc ngưng trọng nhìn Đế Nhất một cái, cho dù Khoa Phụ Trọng Mưu là Thần tộc, song cũng tràn đầy kiêng sợ với kẻ thân mang đầy bí ẩn như Đế Nhất.

- Không sao! Ta bây giờ, dù không có Hồng Mông Tạo Hóa tháp, người ở Thái Sơ đại thế giới có thể thương ta cũng không nhiều! Trước kia ta đã ỷ lại Hồng Mông Tạo Hóa tháp nhiều rồi, hơn nữa giờ còn dùng nó tới đổi mạng ngươi, đáng giá!

Khương Tư Nam không thèm để ý cười nói.

Vừa khéo, nếu lúc nãy hắn không kịp thời tế ra bảy tầng Hồng Mông Tạo Hóa tháp, Khoa Phụ Trọng Mưu rất có khả năng sẽ gặp bất trắc dưới công kích từ đoạn thân tháp thứ tám.

Khoa Phụ Trọng Mưu tuy rất mạnh, nhưng tu vị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa đối mặt với loại chí bảo như Hồng Mông Tạo Hóa tháp, hắn e là cũng lành ít dữ nhiều.

- Tiền bối, bảy tầng trước của Hồng Mông Tạo Hóa tháp đã bị ta luyện hóa, tuy hiện nay khả năng sẽ lau đi tất cả ấn ký của ta, nhưng Đế Nhất cũng không dễ dàng giành được nó vậy đâu!

Khương Tư Nam chút chút khẽ cười, một tia tự tin chợt lóe mà trôi trong mắt.

Ầm ầm!

Vừa lúc đó, trong hư không nhân mờ mịt, thần quang lộng lẫy lóa mắt, xuất hiện một hà lưu thần bí hạo hãn mà hư vô, hà quang lưu động sặc sỡ, phảng phất có vô số sinh linh, thế giới, văn minh sinh diệt ở trong đó.

Cái này là thời quang chi hà, là thời quang chi hà thần bí mà vĩ đại, lúc mọi người nhìn thấy dòng hà lưu, nội tâm ai nấy đều run rẩy, cảm thụ được sự đè nén đến từ sâu trong linh hồn.

Nháy mắt, một đạo tiên quang hừng hực bay ra từ trong thời quang chi hà, lao thẳng tới Hồng Mông Tạo Hóa tháp!