Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 25: Bị ám ảnh




- Bạn nói gì?

Hình như là tôi nghe lầm đúng không, cái gì về chung gì đấy. Tôi là dạng hay tưởng bở lắm nha.

- Hôm nay Khoa không đi xe, Hân cho về với nhé!

Tôi đổi kiếp rồi sao, cả năm đi xe ké, buổi sáng đi xe anh, buổi trưa về với thằng đó, khi học buổi chiều thì con bạn phóng xe máy chở đi. Cuộc sống đi nhờ đã hết rồi ư? Bây giờ trở thành cuộc sống được (bị) nhờ ư? Tự đi một mình được mấy ngày là có người muốn đi ké. Cứ như là:

Gậm một khối căm hờn trong phòng ốc

Ta nằm dài trông người đón người đưa

Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ

Giương xe của mình ra oai làm phước

Nay lên tiên ta có xe tự bước...

Ơ tịt mẹ nó rồi, mà thôi kệ...

Hay quá Hân ơi, nhưng cũng xin lỗi bác Lữ, trách thì trách bài của bác hay quá, con học gần 3 năm mà vẫn nhớ như in. Mà bác không biết đấy thôi, fan trung thành của bác là con nhé, con cuồng bài này từ khi con học lớp 4 lận.

Ây, vấn đề chính đâu.

À theo các bạn thì việc về chung với bạn Khoa thì sao? Có nên về với bạn ấy không? Mà chúng tôi không thân lắm, về cùng có kì... mà người ta không ngại xa lạ vẫn cõng mình vào phòng y tế đấy thôi. Sống trên đời là phải biết vong ân bội nghĩa, ế không, phải biết...ơ...câu nào hè, biết ơn người giúp, thôi thì cứ cho vậy đi.

Người ta "mong chờ" như vậy làm sao mình dám nói "không bao giờ" hay "no no no" được, thôi thì vì chủ nghĩa Hân tốt, Hân dễ thương nên:

- Được mà, lên đi, chúng mình cùng về.

- Ngồi đây luôn à?_bạn ấy chỉ vào xe tôi.

Ơ thế đi nhờ xe tôi ngồi xe đứa khác à?

- Ừ bạn.

- Cám ơn Hân nhé!

Tôi thấy bạn ấy hơi có ý cười rồi mang khẩu trang y tế vào, bước 2 bước ngồi lên yên...sau của xe tôi.

Á, cái gì vậy, tôi...tôi chở à? Tôi có khả năng đó ư?

Nhìn tôi xem, với cân nặng có số 4 đứng đầu và số 0 đứng sau như thế này mà đèo bạn ấy về được á, tôi không phải là siêu nhân gao biến hình bạn ơi.

Nhưng tôi là ai? Tôi là con ba tôi, con mẹ tôi, cháu bà tôi, em anh tôi, cái gì tôi cũng có thể làm được. Nghĩ xong câu này cũng tự động quay mặt vào bên phía nhà xe, hắn vẫn chưa thèm ra...đã vậy thì cóc thèm quan tâm mày nữa.

- Hân, đi thôi.

Tôi chụp hồn bay về hiện tại, bạn Khoa với đôi chân dài đang hiện hữu trên yên sau xe tôi. Tôi có phải đại gia đâu mà gặp toàn chân dài không thế này!

Xuất phát...

- Ố ố...

Tôi thật là không muốn thế đâu cơ mà tại tay lái cứ nghẹo qua nghẹo lại...

Có phải là trình độ quá khủng khiếp hay không mà qua mấy tháng mài giũa được sự lười nhát, tôi đã không thể chở nổi ai rồi. Híc.

Mà sao lạ quá, tay lái nghiêng vẹo vậy mà xe lại không nhích, cứ như đang chơi trò chơi điển tử ấy, chỉ cầm mỗi cái tay lái thôi.

...Ơ tôi ngồi trên xe, xe đứng im mà không cần chống tó này...

Tôi quay ra sau, bạn Khoa với đôi mắt đang híp lại vì...cười, tôi cóc thèm quan tâm mặt bạn ấy mà nhìn xuống...ô chân bạn ấy đang chống dưới đất. Chân dài cũng có lợi gớm.

Nhưng vì để thể hiện tình đoàn kết, tình thương mến thương, cùng xe cùng đạp tôi cũng híp đôi mắt sau lớp kính đáp lại.

- Đùa Hân thôi, Hân xuống đi, để Khoa chở cho.

Tôi thở phào bay xuống xe, tôi mà chở chắc tôi không sống nổi qua trưa nay quá. Sức cạn sức mòn mất thôi.

- Xin lỗi bạn, mình không chở nổi..._tôi vớt thêm câu nữa cho có chuyện để nói ấy mà, vì nhìn vào ai chẳng biết tôi chở không nổi.

- Lỗi gì chứ, mình đùa mà, con trai thì phải chở chứ.

Bạn Khoa cùng đôi chân dài ngồi lên đằng trước, không quên quay ra đằng sau nhìn tôi trìu mến. Nhưng tôi lại cứ tưởng tượng kiểu bạn ấy đang muốn nói: “lên lẹ lên coi“.

Xùy xùy, làm như ai cũng hách dịch như thằng ngồi cạnh không bằng.

Tôi dù cười cười với bạn Khoa nhưng vẫn cố nhìn ra đằng sau thêm lần nữa để xem hắn đã ra...

Thấy rồi, tôi thấy Nguyên Anh đang nhìn về phía chúng tôi, ừ tôi thấy hắn đứng đó, trước lớp nào đó của khối 10. Dù mang kính nhưng có lẽ xa quá nên tôi không thể phân tích được gương mặt của hắn như thế nào, buồn hay vui, chắc là không cảm xúc rồi.

Nhưng sao tôi giống như mình bị bắt quả tang thế này?

Tự nhiên áy náy khủng khiếp.

Dù gì tôi cũng phải nói với hắn một tiếng là tôi về với bạn Khoa một hôm phải không, dù gì tôi cũng phải chờ...

Tôi thấy hắn lại đang cười nói gì đó với Kiều Anh, hắn đã gạt tôi ra khỏi tầm mắt rồi...

Tôi...

- Hân..._bạn Khoa gọi khẽ.

Tôi không nói lại mà ngồi lên xe luôn...

Chặn đường về ngày hôm nay của tôi chắc là khác nhất từ trước đến giờ. Thứ nhất, trước mặt tôi không phải là cái áo khoác đen của thằng cùng họ mà là cái balo to tướng của bạn Khoa. Thứ 2 tôi đang ngồi trên xe của chính tôi chứ không phải của lớp trưởng. Thứ 3, người ngồi trước tôi không phải là lớp trưởng nên tôi không biết nói gì hết. Thứ 4, là...

Mà tại sao thứ nào cũng có hắn hết vậy? Tôi bị hắn ám ảnh le vờ bự rồi sao?

- Nhà Hân vào đường nào?

- Hả? À nhà Hân ở...à ủa, vậy nhà bạn ở đâu có tiện đường không?

- Tiện mà.

- Rẽ phải, đi đến đằng kia rồi rẽ phải...

Dọc đường vào nhà tôi thì bạn Khoa có hỏi tôi vài câu, tôi (uể oải) đáp lại vài câu. Lâu lâu bạn ấy cười kể chuyện gì đó, tôi cũng theo đà phụ họa hihi cho không khí bớt ngượng và bạn ấy đỡ tủi thân. Thật là tôi không thích nói chuyện gì lúc này đâu...

- Chào Hân nhé, cám ơn đã cho mình về cùng.

- Không không có gì.

Tôi thấy bạn Khoa là người sành điệu nhất hiện nay. Mấy bạn không biết đấy thôi, bạn Khoa đó đèo tôi đến nhà xong bạn ấy lại đi ngược lại đường mới nãy chúng tôi đi đấy. Mà nói cách khác là bạn ấy thích hưởng thụ cái nắng chói chang của tháng 4 đây mà, có cần đèo tôi đến tận nhà rồi đi bộ về vậy không? Cỡ mà thằng Nguyên Anh mà thế á, tôi có mà cười vào mặt cái tội rảnh nợ.

Nguyên Anh, cái thằng đó sao cứ xuất hiện trong đầu tôi thế này!

______

Đã 2 ngày rồi kể từ hôm tôi về với bạn Khoa. Cuộc sống của tôi cũng không có gì khác thường ngày nhưng tự nhiên tôi buồn quá. Cũng không biết vì sao buồn nữa. Cơ mà nhìn mặt thằng kế bên là muốn buồn rồi.

Nguyên Anh vẫn nói cười như vậy, tôi hỏi gì cũng trả lời, lớp có cái gì mới mẻ cũng hố hố cười theo. Cơ mà khi tôi cười toe toét với hắn thì hắn chỉ cười nhạt đáp lại, tôi tự nhiên hết hứng đùa giỡn. Thật đấy. Thường thì vì là ngồi bàn cuối nên tôi và hắn có thể nắm được mọi thứ diễn ra trong lớp, có lúc nhìn một cái gì đó rồi tự nhiên tôi và hắn ngồi cười với nhau.

Cũng không phải thái độ không muốn nói chuyện như đợt trước, mà là có gì đó không thân thiết nữa, cứ như là những người vừa quen nhau ấy. Sao chứ, tôi ghét cái cảm giác người khác cho ra rìa mà không nói một lời nào lắm, thà cứ nói thẳng tôi như thế nào, không vừa ý tôi ở điểm nào mà tôi còn biết đường chê lại chứ đằng này...

Tôi là tôi dễ thương xinh xắn đáng yêu thế này mà...