Tạo Thần

Chương 30: Linh văn sáo trang (Hạ)




Ở một chỗ thần bí nào đó trong người Doanh Thừa Phong đang tiến hành tính toán với tốc độ tiếp cận cực hạn, thậm chí còn vượt cả cực hạn!

Trí Linh đã hoạt động hết công suất, sử dụng mọi thủ đoạn nó có thể dùng.

Rốt cuộc, nhờ những phép tính không ngừng của nó, dao động linh tính của Phòng ngự chi thạch và Hàn Băng chi thạch cũng chậm rãi giao hòa với nhau.

Tuy vậy, không ai có thể thấy được điều này. Bởi ở thế giới này, Trí Linh chính là thứ có một không hai. Đến kẻ chủ nhân là Doanh Thừa Phong cũng không thể biết được năng lực xử lý hiện thời của nó đã đạt tới trình độ khủng bố như thế nào nữa?!

Mặc dù Doanh Thừa Phong không thể phát điện nhưng hắn lại sở hữu một thứ huyền diệu hơn: chân khí.

Loại lực lượng này hoàn toàn xứng đáng là nguồn năng lượng mới cho nó sử dụng và phát huy năng lực mạnh mẽ hơn trước!

Đúng lúc này, căn cứ vào công thức nó đã tính toán nãy giờ, dao động lực lượng phóng ra ngoài đã xảy ra những biến hóa cực lớn.

Đó là một loại dao động cộng hưởng. Trong sự dao động này không chỉ có lực lượng của Phòng ngự chi thạch mà còn có lực lượng của Hàn Băng chi thạch. Chủ yếu nhất là, hai loại lực lượng này đã không còn đối kháng lẫn nhau nữa.

Cả hai hòa hợp với nhau tự nhiên như cá gặp nước để rồi biến thành một loại dao động sóng linh mới.

Mà loại dao động linh tính mới này lại đồng thời sở hữu sở trường và đặc điểm của hai loại lực lượng trên.

Cũng tương tự như sữa trâu pha thêm nước thì không phải là sữa tươi nguyên chất, cũng không phải nước tinh khiết. Nhưng nó vẫn có hương vị của sữa và cũng có thể dùng để giải khát.

Khi dao động linh tính này xuất hiện, lực lượng trong Hàn Băng chi thạch và cả linh văn trên khôi giáp đều có những biến hóa rất nhỏ mà kỳ diệu.

Chúng nhanh chóng hòa nhịp, đồng thời cùng biến đổi thành loại lực lượng thần kỳ này.

Nếu lúc này có một vị linh đạo đại sư chân chính ở chỗ này, chắc chắn hắn sẽ phải trợn mắt há mồm, không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt.

Quán linh, đặc biệt là quán thâu cùng lúc hai loại linh tính bất đồng, đa phần mọi người sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn áp súc hai loại linh tính khác biệt đó vào bên trong linh văn.

Và rồi hai loại linh tính đó sẽ tranh đấu bên trong linh văn, nếu mọi chuyện thuận lợi thì chúng sẽ giao hòa một cách tự nhiên, rồi trở thành linh khí siêu cường đại.

Nhưng nếu áp lực bên ngoài không đủ, linh tính sẽ thất thoát ra ngoài dẫn đến quán linh thất bại. Nếu chất liệu của linh khí chứa linh văn có khả năng chịu tải quá kém, vậy thì linh văn và thậm chí cả linh khí sẽ nổ tan nát thành từng mảnh.

Ngoài ra, sự đối kháng giữa các loại linh tính bất đồng vô cùng phức tạp, đến giờ vẫn chưa có một ai thăm dò ra được quy luật trong đó.

Cho nên cả Linh sư đứng đầu thế giới lúc quán linh, cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm sẽ quán linh thành công cho linh văn sáo trang.

Điều bọn họ có thể làm chính là, dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình không ngừng điều chỉnh khiến lực lượng linh tính bất đồng trong linh văn có điều kiện và hoàn cảnh dung hợp tốt nhất có thể.

Nhưng việc Trí Linh đang làm lúc này đã phá vỡ hoàn toàn tiền lệ trước nay.

Đầu tiên nó tính toán tần số dao động sau khi Phòng ngự chi thạch cùng Hàn Băng chi thạch dung hợp rồi phát tần số này ra.

Kể từ đó thay vì liên tục dò xét, va chạm, hai loại linh tính này đã được định hướng sẵn con đường, bọn chúng chỉ cần dựa vào lộ tuyến đó mà tiến hành giao hòa rồi dung hợp chung một chỗ, mà không phải trải qua vô số khúc chiết cùng hung hiểm.

Dưới điều kiện không có áp lực cường đại từ bên ngoài, hai loại linh tính bất đồng đó đã dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi để hoàn thành quá trình dung hợp.

“Bốp…”

Hàn Băng chi thạch trên đầu khôi bị rút mất tia lực lượng cuối cùng, sau đó vỡ tan hóa thành bụi bay đầy đất, không còn tồn tại.

Tuy nhiên, mặc dù lực lượng của nó đã bị quán thâu vào trong linh văn sáo trang, nhưng trên các phụ kiện khôi giáp sáo trang lại không hề hiện ra một chút sương trắng nào cả.

Tất cả hàn khí đã bị linh văn hấp thu, biến thành lực lượng cường đại của khôi giáp.

Doanh Thừa Phong thở thật dài, giơ tay lên vuốt mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, hỏi gấp gáp: “Trí Linh, ngươi vừa làm cái gì vậy?”

Trí Linh hơi vui sướng nói: “Ta vừa mới sáng tạo ra một qui trình mới, chúng ta có thể lợi dụng nó làm cho linh văn sáo trang sở hữu thuộc tính lực lượng càng cường đại hơn.” Nó chợt cao giọng nói: “Chúng ta có tìm được nhiều loại Phong linh thạch không?”

“Nhiều loại hả? Ngươi muốn làm gì?” Chợt lòng Doanh Thừa Phong dâng lên dự cảm xấu, hắn thăm dò.

“Ta nghĩ, muốn nghiên cứu xem, nếu nấu chảy các thuộc tính rồi hợp thành một thể sẽ sinh ra lực lượng gì đây!” Trí Linh kích động nói.

Doang Thừa Phong sững sờ, thầm nghĩ trong lòng, sao trước giờ mình không biết Trí Linh lại có thể điên cuồng làm việc như thế nhỉ!

Hắn ho nhẹ rồi nói: “Trí Linh, ý tưởng này không tốt.”

“Tại sao?”

“Ngươi có biết nếu hòa tất cả các màu sắc với nhau, sẽ biến thành màu gì không?”

“Đương nhiên là màu đen!” Trí Linh trả lời không do dự.

Doanh Thừa Phong vỗ hai tay, nói: “Giỏi, hòa tất cả các màu sắc với nhau, sẽ chỉ nhận được màu đen thôi. Như vậy tất cả lực lượng dung hợp chung một chỗ sẽ chỉ có một kết quả…” Hai tay hắn thu lại rồi xòe ra, làm thành một dấu hiệu nổ tung, nói: “Hủy diệt! Đây là kết quả duy nhất khi làm điều đó!”

Lập tức, Trí Linh trầm mặc. Chẳng biết có phải đang suy nghĩ về độ chân thật trong những lời nói của Doanh Thừa Phong không nữa.

Sau khi cùng Trí Linh thảo luận xong, lập tức Doanh Thừa Phong nhìn chằm chằm vào khôi giáp.

Lúc này, bề ngoài khôi giáp đã có chút biến hóa, chính là sau khi được tăng phúc, khôi giáp trắng nõn như tuyết, không còn nhìn thấy chút sắc đồng xanh nào nữa.

Nếu đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng khôi giáp sẽ thấy từ đó truyền đến một cơn lạnh thấu xương.

Lạnh lẽo! Sự lạnh lẽo như có như không đó tràn ra từ khôi giáp, dọc theo ngón tay của hắn truyền vào trong cơ thể.

Doanh Thừa Phong khẽ cau mày. Nếu khôi giáp lạnh lẽo như vậy… làm sao có thể mặc được đây?

Sau một hồi suy nghĩ, hắn bắt đầu rót một luồng chân khí vào trong nó.

Khi chân khí bắt đầu tiến vào khôi giáp, ngay lập tức khôi giáp phát ra vòng hào quang nhàn nhạt. Đây là lực lượng của Phòng ngự chi thạch, giúp nâng cao sức phòng ngự của khôi giáp. Chẳng qua, vào giờ phút này bên trong vòng hào quang còn có thêm một thứ khác nữa, đó là cảm giác lạnh thấu xương.

Doanh Thừa Phong khẽ run, không nhịn được phải rùng mình.

Con ngươi khẽ đảo, hắn thu hồi chân khí, nâng khôi giáp lên rồi lần lượt mặc vào người.

Mà cũng kỳ quái thật! Mặc khôi giáp lên rồi, hắn lại không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, giống như đang ở trong phòng mở điều hòa ấm áp. Mặc cho bên ngoài phòng gió rét thét gào, băng tuyết ngập trời thì trong phòng cũng không hề có chút cảm giác nào khác cả.

Hắn xuýt xoa không ngừng. Không hổ là linh khí Sư cấp cường đại, uy năng thật sự khổng lồ!

Chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển cuồn cuộn, không ngừng phóng thích ra ngoài từ mọi nơi, hắn muốn kích phát hoàn toàn lực lượng của bộ khôi giáp này để xem sau khi được mình quán linh, vật này sẽ đạt đến trình độ khủng bố như thế nào.

Lập tức một luồng khí lạnh tràn ra, bao phủ trọn vẹn căn phòng.

Thậm chí Doanh Thừa Phong còn thấy được chiếc bàn trước mặt không hiểu bằng cách nào đã được bao phủ một lớp sương mỏng.

“Không tốt mau dừng lại…” Trí Linh hốt hoảng nói.

Doanh Thừa Phong rùng mình, vội vàng thu liễm chân khí nói: “Tại sao?”

“Chân khí của ngươi…” Trí Linh hổn hển nói: “Một khi chân khí dự trữ trong người ngươi giảm xuống còn một phần mười, ta sẽ không đủ năng lượng tiếp tục hoạt động. Sau này muốn thử điều gì cũng phải nhớ chú ý điều này, phải nhớ kỹ!!!”

Doanh Thừa Phong giật bắn mình, tinh thần của hắn đưa một luồng ý niệm đảo qua đan điền một vòng, không khỏi tái xanh mặt.

Bất tri bất giác, vậy mà chân khí bên trong đan điền của hắn đã gần khô kiệt.

Tuy rằng hắn vừa tiêu hao gần hết chân khí để quán linh nhưng có sự tẩm bổ của trung phẩm Dưỡng Sinh đan cùng với sự tính toán của Trí Linh, nên sau khi quán linh chân khí của hắn vẫn bảo tồn hơn một nửa.

Vậy mà mới vừa kích thích uy lực của khôi giáp, chân khí của hắn đã tiêu hao đến trình độ không tưởng, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, chân khí của hắn đã tiếp cận đáy.

“Haiz…, mặc dù bộ khôi giáp này tốt thật nhưng ta không thể sử dụng!” Doanh Thừa Phong tiếc nuối cởi bỏ từng kiện khôi giáp sáo trang ra.

Vật này tương tự như thiết bị điện công suất lớn ở kiếp trước, mặc dù hiệu quả vô cùng lớn nhưng cũng ngốn điện kinh khủng.

Nếu không có đầy đủ nhiên liệu duy trì, vật này cũng chỉ là đồ trang trí quý giá, đẹp mắt mà thôi.

“Không sao, để ta giúp ngươi thiết kế một bộ khác.” Trí Linh hăng hái bừng bừng nói: “Chúng ta có thể làm một bộ áo giáp, có thể sửa lại linh văn trên đó, qui trình linh tính sẽ do bản thân ta và ngươi phân liệt ra. Nếu chỉ cần đạt năm mươi phần trăm uy lực của bộ sáo trang này, ta có thể thiết kế ra một bộ giáp mới cho ngươi sử dụng”.

Nghe thế, mắt Doanh Thừa Phong liền sáng lên.

Vừa rồi chính hắn đã kiểm nghiệm qua uy năng khổng lồ của bộ linh văn sáo trang này, mới chỉ thôi phát một chút đã tỏa ra hàn khí mãnh liệt như vậy.

Hơn nữa, còn chưa xét đến năng lực phòng ngự của khôi giáp này đâu.

Sư cấp, khi để cả bộ khôi giáp chung một chỗ, nó hoàn toàn đạt được uy năng của linh khí Sư cấp.

Thứ đồ vật này không phải một gã chân khí mới ba tầng có thể sử dụng, nếu là thúc thúc Doanh Lợi Đức của hắn thì còn có khả năng.

Nhưng lời nói của Trí Linh lại làm hắn vui mừng vô cùng.

Nếu thật sự có một bộ linh văn sáo trang mà bản thân vận dụng được tự nhiên thì cho dù uy lực có bằng một phần ba vật này hắn cũng vô cùng thỏa mãn.

“Trí Linh, ngươi cần những thứ gì?”

“Ta cần một bộ nội giáp, một bộ bao tay đặc chế, một bộ bảo vệ đùi bằng da mềm, một bộ bảo vệ tay bằng da mềm và một thanh trường kiếm…”

“Chờ một chút, ngươi cần trường kiếm làm gì?”

“Đương nhiên là chế tạo một thanh linh khí rồi!” Trí Linh khó hiểu nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn một thanh vũ khí công kích sao?”

Doanh Thừa Phong cười hắc hắc, thở dài nói: “Khôi giáp ơi khôi giáp… Mặc dù tao không muốn tiễn mày đi sớm như vậy, nhưng vì binh khí cùng đồ phòng ngự của tao, chẳng còn cách nào khác ngoài nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích vậy…”