Tạp Đồ

Chương 37: Bị thương




Hai mươi lăm mét!

Tay phải vẫn đang che chở mặt của Trần Mộ đột nhiên ấn nút kích hoạt độ nghi trên cổ tay trái.

Oanh!

Một con rồng lớn màu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện giữa Trần Mộ và gã thanh niên nọ, đầu rồng lớn vô cùng cơ hồ dán sát vào khuôn mặt của tên kia. Hai mắt đỏ thẩm nhưng lại rét lạnh như băng, như thể tiến vào lòng người, tầng tầng cuồn cuộn ngọn lửa xoay quanh thân thể nó. Hắn dường như cảm thấy một cỗ uy thế đang ùn ùn kéo đến, đè ép đến mức hắn không thể nhúc nhích.

Trời ạ! Đây là cái gì? Máu trên mặt tên nam tử kia rút đi không còn một giọt, trong con mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Hắn nhận ra được, đại quái vật trước mắt này là chiến đấu tạp cấp ba {Liệt Diễm Long} tạp ở hình thái cao cấp- Xích Đồng Diễm Long.

Còn chưa đợi hắn từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đột nhiên một cánh tay từ trong đầu rồng vươn đến, nắm lấy cổ hắn, hắn chỉ thấy trên cổ bị nắm lấy, cái tay kia tựa như kìm sắt, hắn hầu như không thể hô hấp.

Hắn mờ mịt nhìn một bóng người đi ra từ đầu rồng của Xích Đồng Diễm Long, chậm rãi hướng hắn lại gần. Đây không phải là tên côn đồ mới vừa rồi bị mình đánh cho đến chật vật không chịu nổi sao?

Phút chốc, con Xích Đồng Diễm Long đáng sợ tan biến khỏi không khí, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Không đợi hắn phản ứng, từ trên cổ có một cỗ sức lực mạnh mẽ truyền đến, đẩy đầu hắn ngửa về phía sau, “ đông” một tiếng trầm đục, sự đau nhức từ sau ót truyền đến giống như thủy triều đem hắn bao phủ.

Nhìn đối thủ hôn mê té xuống mặt đất. Trong mắt Trần Mộ không có một sự thương xót nào, mới vừa rồi nếu như không phải là mình phản ứng chính xác, rất có khả năng hiện tại đã là một xác chết rồi.

Thời đại này, hỗn loạn không chỗ nào không có. Sống ở dưới đáy của xã hội, Trần Mộ đối với điều này càng khắc sâu nhận thức. Trừ phi ngươi là phú hào quyền quý, nếu không làm gì có người nào lại để ý đến sự sống chết của ngươi. Trị an của thành Đông Thương Vệ đã tính là không tệ rồi, nhưng cảnh sát nơi này vẫn như cũ là thùng rỗng kêu to.

Nét hung ác trong mắt Trần Mộ dần dần biến mất, lại nhìn xem người trong tay, đã không có hơi thở rồi. Trong lòng hơi kinh hãi, lực lượng của mình hẳn là không lớn đến mức như vậy mới đúng. Nhìn kỹ, cái ót người này vừa rồi đã tiếp xúc với vách tường mà vỡ ra.

Có lẽ trong tình huống cấp bách, sức lực của mình so với bình thường lớn hơn nhiều, Trần Mộ nghĩ vậy.

Cho dù vừa giết người, nhưng Trần Mộ lại không sợ hãi. Lúc nhỏ thời hắn còn đi lang thang, hắn đã có kinh nghiệm các loại ẩu đả từ lớn đến nhỏ. Có người chết là chuyện rất bình thường. Mới vừa rồi đối phương hoàn toàn không để ý đến tính mạng của hắn, lúc này trong lòng hắn cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

Thoáng xử lý hiện trường, còn về những thứ trên người kẻ này, Trần Mộ không động vào một thứ nào. Hắn biết, tham món lợi nhỏ sẽ lưu lại đầu mối, loại chuyện này hắn đã gặp rất nhiều lần.

Mặc dù lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, nhưng Trần Mộ cũng không bối rối. Trong quá trình xử lý, hắn luôn chú ý đến động tĩnh chung quanh. Chờ đến khi hắn đem tất cả mọi việc đều xử lý, đặc biệt là vết máu của chính mình, hắn mới hài lòng rời đi.

Hắn cũng không biết người kia là ai, cũng không biết bối cảnh gia đình hắn là gì. Nhưng nếu đã chết như vậy, có vẻ như sẽ không tra xét được gì. Nếu như không chết, vậy càng phiền toái, chỉ sợ nhà hắn sẽ vận dụng tất cả lực lượng để tìm ra mình.

Trần Mộ đối với mình có nhận thức rất tỉnh táo, chính mình chỉ là một tên côn đồ, đối phương tùy tiện rút ra một cọng tóc gáy đều to hơn mình. Nếu thực sự tìm ra được, vậy hắn sẽ không có một đường sống nào.

Cẩn thận đem vết thương trên cánh tay băng bó một chút, dùng quần áo khoác lệch lên trên vai. Đáng mừng là hắn đi ra hẻm nhỏ không gặp người nào. Hắn không lập tức về nhà, mà ở bên ngoài lang thang một vòng, sau đó mới về nhà.

Lôi Tử nhìn thấy Trần Mộ liền nói: “ Ta còn nghĩ ngươi đã sớm về đến nhà rồi, không nghĩ tới ta lại về trước.” Chờ đến khi hắn chứng kiến sắc mặt cùng trang phục của Trần Mộ, nhất thời chấn động, vội vàng tiến lên: “ Đầu gỗ, làm sao vậy?”

Sắc mặt Trần Mộ có chút tái nhợt, dường như không có việc gì: “Gặp phải một chút phiền toái nhỏ.”

Mũi của Lôi Tử co rút một chút, lông mày không khỏi nhíu lại: “Ngươi bị thương?” Vạch ra quần áo mà Trần Mộ khoác trên vai trái, bên trong quả nhiên đã bị máu thấm ướt.

“Gặp phải thứ khó xơi phải không?” Lôi Tử cẩn thận gỡ miếng vải băng bó trên vết thương của Trần Mộ xuống, vết thương cần rửa sạnh một lần nữa, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Cũng may kinh nghiệm đánh nhau của hai người phong phú, đối với việc xử lý vết thương có thể nói cực kỳ quen thuộc.

Khi mà trong tình trạng không có thuốc tê, rửa sạnh vết thương là một chuyện rất thống khổ. Môi Trần Mộ đóng chặt, cắn răng không rên một tiếng nào, mồ hôi hột to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Bội phục nhìn thoáng qua Trần Mộ, động tác trên tay Lôi Tử nhanh hơn vài phần. Nếu như là hắn bị thương, chỉ sợ thanh âm gào thét không cần ở gần cũng có thể nghe. Ở trong lòng Lôi Tử, Trần Mộ có khi giống như đầu gỗ, lạnh lẽo kiên cường.

Buộc lại miếng vải băng mới, còn lại đám quần áo dính máu Lôi Tử đều đem đốt, không lưu lại một điểm dấu vết nào.

“ Xem chừng ngươi phải tĩnh dưỡng một thời gian rồi, gần đây nên ít đi ra ngoài.” Lôi Tử trầm ngâm: “Tài liệu ta đi mua cho.” Hắn hiểu tính tình của Trần Mộ, hắn tuyệt đối không phải là người cam chịu để bị khi dễ. Phỏng chừng đối phương so với hắn còn thảm hại hơn.

Trần Mộ gật đầu, ừ một tiếng, đích xác hắn cần né tránh phong thanh một đoạn thời gian.

“{Sư Sĩ Truyền Thuyết} hình như bán được rất khá..” Trần Mộ đột nhiên nhớ tới quang cảnh mà mình được chứng kiến, không nhịn được nói.

“ Hắc, đương nhiên rồi.” Nói đến chuyện tạp ảnh, Lôi Tử liền hứng thú lên, vẻ mặt đắc ý: “ Ngươi cũng không nhìn ra là ai làm sao. Hắc, ngươi không biết, hôm nay ta vừa đi đến cửa hàng, ngay lập tức liền bị các chủ cửa hàng vây quanh. Mỗi người hận không thể đem tất cả tạp ảnh trên tay ta lấy xuống. Hắc, ta chỉ có thể chia cho mỗi cửa hàng một ít. Chúng ta phải chế tạo nhanh hơn rồi, hắc, lần này thật đúng là kiếm một món tiền lớn a!”

Tuy vậy vẻ mặt của Lôi Tử chợt có chút chần chừ: “ Đầu gỗ, thương thế của ngươi…”

Trần Mộ lắc đầu: “ Không sao cả, tay phải đủ rồi.”

“ Thân thể là quan trọng nhất, chúng ta sẽ không chỉ làm một bộ tạp ảnh này, tiền sợ là không bù lại được.” Lôi Tử không nhịn được khuyên một câu.

“ Được rồi, ta biết.” Trần Mộ gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới tấm tạp phiến thần bí nọ, trong lòng không khỏi lại nóng lên. Nếu như không phải hắn vẫn luyện tập bộ thể dục nọ, chỉ sợ hôm nay nhất định sẽ chết ở nơi đó.

Lực lượng mà mình bộc phát ra hôm nay, bây giờ nhớ lại ngay cả chính hắn cũng cảm thấy một tia kinh ngạc.

Tuy vậy cẩn thận nghĩ lại, thì phát hiện lần này mình vẫn còn sống, may mắn chiếm công lao lớn nhất. Nếu kinh nghiệm đối phương phong phú thêm một ít, nếu chính mình không luyện tập môn thể dục, nếu hôm nay mình không mang tấm huyễn tạp {Liệt Diễm Long}…

Kết quả có thể hoàn toàn trái ngược.

Tạp tu, quả nhiên lợi hại a! Hôm này mình gặp phải một tên thuần túy chỉ là một gã gà mờ, nhưng cứ cho là như vậy, thì cũng đã làm cho mình bị thương nặng.

Đáng tiếc, đối với hắn mà nói, tạp tu quá xa vời….