Tập Đoản Văn

Quyển 1 - Chương 8: Cãi nhau




Tôi và sát thủ cãi nhau.

Bởi vì một vài nguyên nhân, vấn đề là ăn cơm xong có thể nằm xuống hay không, tôi và sát thủ tranh cãi kịch liệt. Cuối cùng, phát hiện mình làm gì cũng không thể thắng được sát thủ, dưới cơn nóng giận tôi chạy khỏi nhà gỗ, bỏ nhà đi bụi.

Nói là bỏ nhà đi bụi, nhưng trên thực tế trên người tôi chỉ có một cái bánh, ngay cả bình nước cũng không có đừng nói chi đến tiền. Cho nên, sau khi nóng đầu chạy khỏi nhà gỗ, không lâu sau tôi muốn đổi ý, muốn trở về.

--- Lại nói, cái nhà gỗ nhỏ này vốn là tài sản của tôi, ầm ĩ muốn đi cũng nên là sát thủ chứ, vì sao tôi lại ngược đời bỏ nhà?

Nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy có đạp lý, liền vuốt vuốt vạt áo, im lặng tự gióng trống cổ vũ, sau đó nghênh ngang đi về.

"Chủ nhân đi dạo đã về, vừa đúng lúc, hiện giờ có thể lên giường nghỉ ngơi rồi."

Sát thủ đang chẻ củi trong sân. Nhìn thấy tôi trở về, hắn khen ngợi gật đầu, coi như không có việc gì cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.

"... tản bộ?"

Tôi đơn giản không tin vào lỗ tai mình.

Tôi và hắn ta cãi nhau, bị cái thái độ không mặn không nhạt của hắn mà tức giận bỏ nhà ra đi, lại trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt thế nào mới đi về, kết quả nhìn vào mắt hắn, vừa rồi đều chỉ là tôi ra ngoài đi dạo?!

A, buồn cười... Tháng ngày này không có cách nào trôi qua!

Tôi bị chọc tức phát điên, xông lên tận trời, không chút nghĩ ngợi đá cho sát thủ một cái.

Cảm giác sau lưng có tiếng gió, sát thủ theo trực giác tránh né, kết quả cú đá kia của tôi rơi vào gốc cây bên cạnh sát thủ, tôi không đá được, ngược lại làm đau chính mình.

Ghê tởm hơn chính là, tên sát thủ đần độn tới bây giờ còn cho rằng tôi đang muốn đùa giỡn với hắn. Sau khi toàn lực né tránh một đòn của tôi, hắn ta còn lấy tay kẹp vào hai nách tôi, nhấc bổng tôi lên không.

"Chủ nhân muốn chơi đùa, tạm thời chờ một chút, đợi ta làm xong việc lại nhấc lên cao được không?"

"Nhấc cao?"

"Đúng, nhấc cao cao... Nhớ không nhầm hình như gọi như vậy, chủ nhân chưa thấy qua sao?"

"Không có... Ha ha... Không có, đương nhiên không có."

Tôi bị hắn ta làm cho phát điên, toàn thân gắng sức, phẫn hận dồn xuống, tôi như chó điên hung hăng nghiêng đầu cắn vào tay hắn một cái.

"Úi... thật là chiêu đánh lén hoàn mỹ."

Sát thủ bật ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn, dùng một cánh tay vững vàng thả tôi xuống, chân thành khen ngợi.

"Mặc dù lực còn kém, nhưng quyết đoán cùng nắm chắc cơ hội đều vừa đúng, chủ nhân rất tuyệt."

"... Tạ ơn."

Vừa cắn một ngụm đầy cơ bắp mà hoàn toàn không khiến đối phương có chút tổn thương gì, tôi không thể không từ bỏ làm chó, nhả cánh tay hắn ta ra, nghiêm mặt trả lời.

"Bây giờ, tôi muốn đi ngủ trưa. Trước khi tôi tỉnh lại, không được phép quấy rầy."

"Vâng, chủ nhân."

Sát thủ ngoan ngoãn nhường đường, để tôi vào nhà.

Một lát sau trong phòng vang lên tiếng binh binh bốp bốp, nương theo tiếng ấm trà vỡ, tất cả tạp âm theo tiếng kêu đau của tôi kết thúc.

Sát thủ ở bên ngoài chăm chú nghe, hơi do dự có nên vào hay không, tôi không chờ hắn ta ra quyết định đã nhếch mồm gào lên khóc.

Lần này hắn không nghĩ ngợi liền dùng lực đá văng cửa ra. Vừa mới rồi phòng còn ngăn nắp giờ đã vô cùng lộn xộn. Tôi ôm mắt cá chân bị mảnh vỡ ấm trà cắt phải, ngồi trên mặt đất nghẹn ngào, khóc rất thương tâm.

Hoàn toàn không rõ vì sao đang êm đẹp lại khóc, sát thủ vừa luống cuống vừa vụng về ôm tôi lên giường, sau khi giúp tôi băng bó vết thương, hắn ngồi trong bóng tối bên cạnh giường, lo lắng lại bất an.

Hắn không dỗ dành tôi, cũng không hiểu được tâm trạng của tôi.

Tôi thất bại nghĩ, khóc mệt, cứ vậy ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, chúng tôi không giải thích được cứ thế làm hòa _(:з)∠)_