Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 46: Phán quyết cuối cùng (9)




“Không được nói! Mạnh Trác Dao đột nhiên nhào tới, quỳ dưới chân Đỗ Xuân Hiểu khóc như mưa.

“Vì sao không được nói?” Giọng Hạ Băng cũng rất kích động, trên mắt kính đã phủ một lớp sương mờ, “Món nợ này, lẽ ra phải tính từ lâu rồi!”

Dứt lời, anh liền lấy tấm bản đồ từ tay Đỗ Xuân Hiểu, cao giọng nói: “Ba mươi năm trước, hai người TIết Túy Trì và Hoàng Thiên Minh hợp tác thu mua kén tằm với giá cao, tuy rêu rao bên ngoài nói giá cả cao gấp đôi giá xưởng lụa tỉnh ngoài, nhưng trên thực tế tiền vốn của họ không có là bao, nên chỉ giả vờ giả vịt, trả tiền mặt mua kén của một hai hộ nuôi tằm, còn đâu đều phải khất nợ. Có vài nông dân không chịu cho nợ, vẫn muốn đem kén tằm bán cho xưởng dệt, những người không nghe lời này đều bị bọn họ mờixuống mật đạo, nói là đàm phán nhưng thực chất là dùng vũ lực ép họ giao kén tằm. Lúc xây mật đạo, bọn họ vờ lừa gạt nông dân nuôi tằm, nói để tiện việc vận chuyển, dùng lối này có thể tiết kiệm thời gian, cũng tránh bị lái buôn tỉnh ngoài giữa đường chặn lại tranh mua, lối ra mật đạo vì thế được đặt trong gian sấy của các hộ nuôi tằm. Chúng tôi lại phát hiện, mật đạo ấy nằm sát với bờ đê con sông trên nên gần nửa đều là bùn đất ẩm, căn bản không thể nào giữ được kén! Vì vậy, mê cung dưới lòng đất này không những là nơi các người cưỡng ép nông dân nuôi tằm giao dịch, mà còn là hiện trường giết người cướp hàng!”

Hạ Băng nói đến đây phải nghỉ lấy hơi, sắp xếp lại mớ tư duy bị bi phẫn làm rối loạn, mới tiếp tục nói: “Hồi tôi còn nhỏ đã thường nghe mọi người kể chuyện Hồ phỉ gì đó, nói là thủ đoạn tàn nhẫn, thường cướp của những hộ nuôi tằm trên đường chuyển hàng, chồng chị Quế cũng vì thế mà chết, dù sao hễ trong trấn có người mất tích là mội người lại thi nhau đổ trách nhiệm lên đầu Hồ phỉ. Nhưng tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng một lần thấy Hồ phỉ ra làm sao, ngay thuyền của bọn chúng cũng chưa thấy bao giờ, hỏi những người xung quanh, đều chỉ là nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Ngay sau khi tôi gia nhập đội cảnh sát, Tề Thu Bảo vốn là Tây Thi phường thêu có đến tìm tôi, nói nghi ngờ chồng mình không phải mất tích mà là bị hại chết, đồng thời đưa tôi một danh sách những người mất tích, cũng giống chồng chị ta, đều là hộ nuôi tằm có giao dịch với Tiết Túy Trì, Hoàng Thiên Minh. Chị ta giao bản dánh sách ấy cho tôi, là muốn tôi tìm ra nguyên nhân thực sự khiến chồng chị ta mất tích, tôi nhận lời, cũng thường xuyên bí mật thông tin cho chị ta tình hình mình biết được. Đêm trước Tề Thu Bảo chết, chính là hẹn gặp tôi ở con hẻm sau tiệm son phấn phía Tây trấn, đang trao đổi thì không may bị Đào Chi bắt gặp, Đào Chi ngỡ đây là một câu chuyện diễm tình phong lưu, bèn đem kể với cậu Hai nhà họ Hoàng, nên tôi mới rước phải họa sát thân!”

“Vậy là ai giết Ngâm Hương?” Tô Xảo Mai hỏi như đổ thêm dầu vào lửa.

“Vẫn là cậu Hai động thủ.” Hạ Băng gật đầu nói, “Hai thiếu gia và hai tiểu thư đều lớn lên, trưởng thành từ nơi đây, khó tránh chạy đi chạy lại chơi đùa, chính thế mà tìm ra mật đạo ở thành giếng hay dưới gốc cây. Vì vậy cậu Hai sau khi giết người, cắt bụng người chết bèn mở cửa mật đạo, đem phần cắt bỏ giấu ở đó, rồi sau kiếm cơ hội tiêu hủy. Duy có Tuệ Mẫn, là cậu lẻn vào phòng ngủ, siết cổ cô ta rồi cắt bụng đem đi. Bốn chị rm các cậu có thể do hẹn ước từ nhỏ, phải giữ bí mật mật đạo nên chỉ âm thầm biết với nhau, không ai nói ra chuyện này. Nhưng ngày hôm đó Ngâm Hương ngủ cạnh bờ ruộng trồng khóm trúc đào, không may gặp cậu Cả giả gái, ắt hẳn hành tung của cậu Cả đã khiến cô ta sinh nghi, nên cũng đi tìm quanh sân, kết quả tìm ra một lối vào mật đạo. Trong mật đạo, cô ta bắt gặp cậu hai đang xử lý vật chứng giết người. Cậu Hai không còn cách nào khác, đành nhận lời cho cô ta tiền, đồng thời mê hoặc rủ cô ta cùng chạy trốn, thực chất là muốn lừa cô ta ra ngoài, ngụy tạo thành cô ta bị Hồ phỉ giết hại. Nào ngờ Ngâm Hương cũng mưu trí, sau khi nhận nữ trang vàng bạc cậu đưa, còn xúi giục một người nữa cùng mình bỏ trốn, để đề phòng cậu giết người diệt khẩu. Đáng tiếc hành tung của Ngâm Hương và tên phụ bếp kia bại lộ, cậu Hai bèn nhờ người chuyển thư mật tới huyện, cô ta bấy giờ mới buộc phải ôm tiền chạy về trấn Thanh Vân, hết sức vui mừng định dùng số tiền này cùng người mình yêu chạy trốn, nào ngờ cậu chỉ một nhát rìu đển giải quyết được rắc rối lớn này.”

“Còn Tề Thu Bảo thì sao?” Tô Xảo Mai không ngừng truy hỏi, bà ta lúc này chỉ hận không thể ngay lập tức giết luôn Hoàng Mộ Vân.

“Cái chết của Tề Thu Bảo, là do tôi.” Hạ Băng lộ vẻ đau xót, “Tôi điều tra ra Điền Quý và Giản Chính Lương năm xưa giúp hai người Tiết, Hoàng làm ăn phi pháp táng tận lương tâm, nên về sau Điền Quý bị bèn hỏng chân, Hoàng Thiên Minh vẫn bỏ tiền nuôi ông ta, còn Giản Chính Lương mỗi tháng đều có thể nhận từ nhà họ Hoàng một món tiền, ăn tiêu thoải mái. Sau khi tôi đem chuyện này nói với Tề Thu Bảo, chị ta có lẽ muốn đơn thương độc mã đi tìm Giản Chính Lương báo thù, không ngờ lại bí đối phương chế ngự, bị tên súc sinh đó siết cổ chết.”

“Nhưng điều này thì có quan hệ tới Mộ Vân?”

“Đương nhiên là có quan hệ. Chắc mọi người còn nhớ kết quả của việc lão Giản và cậu Hai tranh giành Đào Chi? Giản Chính Lương vì không trả nổi tiền mở hàng gái trinh ở Phong Nguyệt lâu, bị ép phải trốn nợ, nơi lão ta trốn đương nhiên chỉ có mật đạo kia thôi. Không ngờ khi lão muốn qua mật đạo đi lầu sách lại đã chứng kiến một cảnh tượng.”

“Cảnh tượng gì?”

“Huynh đệ tương tàn.” Đỗ Xuân Hiểu tiếp lời, “Giản Chính Lương ở trong lầu thấy cậu Hai tập kích cậu Cả từ phía sau, làm cậu Cả ngãlăn xuống cầu thang trọng thương. Vì vậy lão mới thừa cơ đòi của cậu Hai một khoản tiền, không những trả đủ phí mở hàng mà còn đem số thừa ra chôn trong sân. Cậu Hai nào chịu để kẻ khác đắc ý? Đương nhiên nắm lấy thời cơ, thông qua mật đạo tới nhà Giản Chính Lương trừ hậu họa.

“Còn về Lý Thường Đăng, tuy chết dưới họng súng của cô Hai nhưng cũng không phải người đáng thương. Khi điều tra vụ án Giản Chính Lương, ông ta cùng đội phó Lý đào được số tiền cậu Hai đưa cho lão Giản, bèn thấy tài quên nghĩa, giết luôn đội phó Kiều, chôn ở sân. Với số tiền này, ông ta định dắt theo bà Ba chạy trốn, tiếc rằng bà Ba lại mất tích đúng vào thời khắc quan trọng này…” Đỗ Xuân Hiểu ngừng nói, nhìn Hoàng Mộ Vân đầy ẩn ý, “Trước kia cậu dùng cái móng tay giả đó chia rẽ quan hệ giữa mẹ mình với bà Hai, chính vì muốn để bà ấy nói ra tin thất thiệt về chuyện anh cậu và Điền Tuyết Nhi tư thông, hòng thoát diện tình nghi. Mẹ cậu giúp cậu một tay, nào ngờ hiệu quả lại không như mong đợi, bà ấy chắc cũng bị dằn vặt đau khổ lắm mới tự thắt cổ tìm đường chết.”

“Các người tìm thấy bà ấy ở đâu?” Hoàng Mộ Vân đã không còn màng đến chuyện bị lột mặt nạ, chỉ gục đầu nhìn khuôn mặt sưng phù của mẹ.

“Trong một gian của mật đạo. Khi đó ba người chúng tôi bị Lý Thường Đăng và Tiết Túy Trì truy sát… à, nên nói thế này, mục tiêu của Tiết Túy Trì là cậu Cả, tôi và Hạ Băng cùng lắm chỉ là đồ ‘bồi táng’ thôi. Dù vậy cũng phải vật lộn trong lầu sách một hồi lâu, may mà có cô Hai ứng cứu. Khi quay về qua lối mật đạo, chúng tôi phát hiện bà Ba đang bị treo trong một gian mật thất.”

Hoàng Mộ Vân khóc không thành tiếng, chỉ vùi đầu cào cánh tay phải cứng đờ của Trương Diễm Bình.

“Song…” Đỗ Xuân Hiểu lại nói, “Tôi có kiểm tra qua loa thi thể, trên cổ tay và hai bên má đều có vết lằn, giống như trước khi chết bị trói nghiến. Nếu bà Ba muốn tự tìm đường chết, vậy thì ai là người trói bà? Hơn nữa, cho dù bà ta có thật sự chán sống đi chăng nữa, thì ở trong phòng mình thắt cổ là được rồi, hà tất phải chạy vào mật thất? Càng huống hồ, bà ta rốt cuộc có biết đến mật đạo này không, vẫn còn chưa chắc. Vì vậy cậu Hai, cậu có cao kiến gì không?”

Hoàng Mộ Vân lập tức cầm cổ tay Trương Diễm Bình lên nhìn một hồi, đoạn đặt xuống, cẩn thận đắp khăn trắng lại cho mẹ, ngẩng đầu nói: “Phải, mẹ tôi điên rồi, sớm muộn gì cũng lôi thôi, nên tôi giết bà.”

Câu nói này, đã đánh đổ tất cả ảo tưởng tốt đẹp gã dựng lên trước kia, gã gục xuống giữa những mảnh vỡ hy vọng, ngửa cổ nhìn trời cười lớn.

Đỗ Xuân Hiểu bước tới quỳ xuống, vỗ vai Hoàng Mộ Vân, hỏi: “Cậu chỉ có thể để mình phụ người, không cho phép người được phụ mình, nên mới hạ quyết tâm lớn thế. Tôi rất muốn biết, trong đời cậu có tồn tại người nào cậu thà bị phụ lòng không?”

Hoàng Mộ Vân ủ rũ nhìn lại Đỗ Xuân Hiểu, hồi lâu mới đáp: “Vất vả cho cô rồi.” Cố A Thân và Hạ Băng bước tới, kéo gã dậy áp giải tới đồn cảnh sát.

“Không cần khách khí.” Đỗ Xuân Hiểu nói với theo bóng lưng Hoàng Mộ Vân.

Long trời lở đất, buổi lễ tế tổ nhà họ Hoàng quạnh quẽ lạ thường, ai nấy đều không nói nên lời, mặt đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ.

Đêm hôm đó, Hoàng Mộ Vân cắn lưỡi tự vẫn trong phòng tạm giam ở đồn cảnh sát. Sáng sớm hôm sau, nhà họ Hoàng nhận được tin này, không ai khóc thương, chỉ có vẻ u ám bao trùm lên từng khuôn mặt, Đỗ Lương được lệnh dẫn mấy người hầu tới chuyển xác về.

Hoàng Thiên Minh trực suốt nửa ngày trước thi thể Hoàng Mộ Vân, lầm bầm một mình: “Hết rồi, hết thật rồi…”

Tới đêm, Mạnh Trác Dao tới tìm Hoàng Thiên Minh bàn chuyện đưa tang thì thấy chồng ngồi thần ra bên giường, mái tóc hoa râm đã bạc trắng như sương. Bà ta giật mình, vội bước tới nắm lấy tay ông, hỏi làm sao. Ông ta đưa mắt đờ đẫn, nhìn người vợ Cả, liền sau đó thân run bần bật, phun ra một bụm máu.

Mạnh Trác Dao biết, từ nay về sau Hoàng Thiên Minh sẽ bị ma bệnh ám cả đời, vĩnh viễn không có ngày bình yên.