Tẩu Thác Lộ (Tập 2) - Tuần Trăng Mật

Chương 37: Lý tưởng cuộc sống P12




Lục Hành Chi giải quyết vụ Trần Dụ xong xuôi, nhưng anh không tiếp xúc nhiều với gã, gặp là muốn nôn, hầu hết là do học muội ra mặt.

Đưa nhau lên tòa, mọi việc vỡ lở, điều lệnh chưa đưa xuống, nhưng con đường sự nghiệp của cô chắc chắn trắc trở về sau, hoặc chuyển về phía Đông hoặc ra đảo phơi nắng, tự ngẫm lại chuyện cuộc đời.

(Ra đảo phơi nắng: Bị cách chức)

Còn về một vị khác … Cũng chả khá bao nhiêu, hơn nữa còn ly hôn với vợ, thái độ người vợ rất rõ ràng, lằng nhằng một lần kiện một lần. Tôn lão sư mười một lần làm cách mạng dân tộc, Trần Dụ có giỏi thì quản nửa thân dưới cho tốt, bằng không, coi chừng có ngày cô bắt được tận tay.

(Tôn lão sư: Tôn Trung Sơn mười một lần làm cách mạng mới thành công. Được hiểu như thua keo này ta bày keo khác)

Tiền thuế người dân đóng, lãng phí vào tình cảm cá nhân, Lục Hành Chi hỏi: “Đáng không?”

Vẻ mặt học muội hoảng hốt: “Em không biết.”

Bọn họ học chung một giáo sư, trước đây làm nghiên cứu, giáo sư vốn có ý gán ghép hai người, nhưng Lục Hành Chi thẳng thừng tuyên bố ── “Hôn nhân của em, chỉ vì lợi ích.”

Vật đổi sao dời, anh thế mà cùng một người không thể đong đếm giá trị, báu vật vô giá kết hôn.

Dù sao, Lục Hành Chi cũng nâng đỡ cô, nhưng bản thân cô cũng có bản lĩnh, một đường thi từ kiểm sát đến quan tòa, rồi lên pháp viện, từ bồi thẩm leo lên chủ thẩm. Cô luôn giúp đỡ những người yếu thế, không bao giờ dụng hình bức dân, một mình cũng có thể lèo lái, cực kì tỉ mỉ. Nếu Kiều Khả Nam làm thẩm phán, chắc cũng sẽ thế này?

Ngoại trừ giới tính, điểm bất đồng duy nhất, đó là Kiều Khả Nam sẽ không bao giờ làm người thứ ba.

Học muội: “Em cũng không biết làm sao … Áp lực quá mệt mỏi. Ba năm trước, truyền thông mắng em là quan tòa khủng long, người đời không cần biết đúng sai, nhắm vào em chỉ trích, em suýt chút nữa từ chức. Nhưng anh ta giữ em lại, làm bạn cạnh em, động viên em, còn nói những kẻ nói xấu em, thì over my dead body …” Nói đến đây, cô cười khổ. “Lâu ngày sinh tình, biết rõ là sai, vẫn hãm vào.”

(Over my dead body: Bước qua xác tôi/ Không đời nào/ Không bao giờ có chuyện đó, …)

Cho nên, khi vợ của người kia tìm đến tận cửa, cô mới biết mình sai lầm nghiêm trọng thế nào, bức thư hối lỗi đó, cô một nửa sợ hãi, nhưng một nửa thực lòng mà viết.

Tự mình hủy diệt lợi thế của mình.

Tư tưởng như vậy, đổi là trước đây, Lục Hành Chi chín phần chỉ cười giễu cợt, nhưng bây giờ anh có thể hiểu: “Còn tiền phí, hai người chuẩn bị xong chưa?”

Học muội: “… Em sẽ trả.”

Lục Hành Chi nhếch mi: “Cô trả nổi sao?”

Học muội im lặng, bảng giá của Lục Hành Chi cực cao, vượt qua mức trung bình so với án tương tự, nhưng cam kết thắng, không thắng không lấy tiền.

Nếu vụ này Trần Dụ thua, tội ngoại tình quá đủ xử ly hôn, đến lúc đó cả người cả tiền đều khó bảo toàn, nên khi soạn hợp đồng, nếu đồng ý, hai người sẽ chia đôi, mỗi bên một triệu, nếu một người gánh, không phải không thể trả, nhưng sẽ sẽ rất nặng, còn nếu chia đôi thì dễ thở hơn nhiều.

Mặt khác, Lục Hành Chi đã đong đếm khả năng của tên kia trước, mới ra con số này.

Nhưng xem ra kết quả … vô phương cứu chữa, hết thuốc rồi.

(Vô phương cứu chữa: Raw là “整组坏光光” Đây là một câu tiếng Đài, hiểu sơ là: mắc bệnh/bị đau nhưng không chữa trị được, chỉ có thể cắt bỏ)

Học muội khó khăn nói: “Em có thể … trả theo kì không?”

Lục Hành Chi dở khóc dở cười: “Trong hợp đồng không viết như vậy.”

Học muội thở dài: “Em biết, nhưng trên danh nghĩa anh ta chỉ có một căn nhà …” Hơn nữa loại chuyện này, sao có thể không biết xấu hổ ngửa tay xin tiền cha mẹ chứ.

Lục Hành Chi lơ đễnh nói: “Vậy bảo gã bán đi, anh sẽ không giải quyết loại chuyện tranh cãi hợp đồng, bán sớm bán muộn cũng là bán, thêm nữa … anh sẽ không lấy một cắc của cô.”

Học muội kinh ngạc.

“Điều kiện là, chia tay với gã kia.” Lục Hành Chi: “Ngoại tình là một, không muốn trả tiền là hai, còn không thể bảo vệ cô, để mặc cô trơ trọi đứng trên tòa nói dối cho một gã đàn ông, cô còn muốn ở cạnh người như vậy sao?”

Học muội im lặng.

Để tội thông gian chỉ biến thành tai nạn, cô đã phá vỡ lời thề mình coi trọng nhất: trung thực. Trên tòa trợn mắt nói dối: “Chúng tôi không có bất kì quan hệ vượt quá chừng mực nào.”

Lục Hành Chi: “Anh đã nói hết nước, cô tự mình nghĩ đi, giải quyết cho tốt.”

“Cám ơn.” Cô cúi gập người chào. “Học trưởng, anh … đã thay đổi rồi.”

Câu này anh đã nghe kến cả tai, là vợ mình nhắc nhiều nhất, Lục Hành Chi cứng ngắc quay đầu: “Mọi người đều sẽ thay đổi.”

“Đúng nhỉ.” Giống như mình, yêu mù quáng trở thành người thứ ba, biến thành diện mạo xấu xí.

Học muội đi rồi, Lục Hành Chi thở dài, ngồi xuống ghế sô pha, uể oải day thái dương.

Có lẽ nên đặt khách sạn ngủ một giấc, mấy ngày ngủ ở sô pha, xương cốt đau nhức ê ẩm, đã dùng khổ nhục kế bảy tám phần, còn không được chút hỏi thăm, anh còn đang suy xét có nên bệnh một trận không, mặc dù cách này hơi ngu, nhưng cũng không phải vô dụng.

“Cốc cốc.” Là tiếng gõ cửa, Lục Hành Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Vào đi.”

Hôm nay không còn lịch hẹn, bây giờ chỉ còn Lisa ở văn phòng, Lục Hành Chi không mở mắt, nói: “Mở toàn bộ cửa sổ ra.”

Kiều Khả Nam: “… Đang mùa đông, mở cửa sổ làm gì, muốn bị cảm à?”

Lục Hành Chi trừng mắt, chỉ thấy người mình ngày nhớ đêm mong thực sự xuất hiện, còn đang … mỉm cười? Hình ảnh quá ngoài sức tưởng tượng, Lục Hành Chi cảm thấy mình đang mơ, tay anh run run, cho đến khi chạm vào khuôn mặt cậu, cảm nhận độ ấm trong tay, như sợ người chạy mất, anh liền kéo mạnh cậu vào lòng, ôm chặt.

Kiều Khả Nam đau: “Này, ôm nhẹ …”

Lục Hành Chi không nhúc nhích, người run khe khẽ, Kiều Khả Nam cảm nhận được, thở dài, đành mặc kệ anh.

Hắn hỏi: “Anh rốt cuộc lấy bao nhiêu vậy?”

Lục Hành Chi nhẹ nhàng nhả ra một con số, Kiều Khả Nam nhảy dựng: “Anh là quỷ hút máu hả … phí gì mà hơn cả một năm làm việc của em.”

Anh cười xì: “Đối phó với loại người đó, lấy đủ thôi.”

“Loại người nào? Mối tình đầu của em hả?” Kiều Khả Nam lầm bầm, hắn biết người này còn lâu mới có hảo ý, vốn đã đeo vào cổ Trần Dụ một cái tròng. “Chuyện xưa như Trái đất rồi … Hajzzz… Ai bảo em không biết nhìn người.” Một Trần Dụ, một Tô Phái, một Lục Hành Chi … Mấy người đang thi nhau tăng sức chống chịu của tui đó hả.

Cũng may biểu hiện của hàng này đã cứu lại tất cả, bằng không đời này hắn cũng hoàn toàn chết tâm, phất ống tay áo, không yêu nữa.

Đo đếm, người trong ngực càng ngày càng ngày chọc người trìu mến, còn dám tính ngã bệnh: “Tuổi đã cao, bảo vệ sức khỏe đi, anh mà ngã, trụ cột kinh tế trong nhà cũng đổ, em lấy đâu ra chỗ dựa để ngây thơ.”

Lục Hành Chi nhếch mày, Kiều Khả Nam hôn miệng anh, tóm cái cà vạt ngắm nghía: “Em nhận, đời này sẽ an phận ở bên anh, nhưng cái dục vọng méo mó của anh em không thỏa mãn hết được đâu, thi thoảng sẽ chống lại … Anh biết mà, hôn nhân là tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải một bên chỉ một bên nghe.” Lệ thuộc và nương tựa, nghe thì giống nhưng bản chất khác nhau.

Dứt lời, hắn bĩu môi: “… Thực ra, em rất sợ bị anh đá.”

Lục Hành Chi: “?”

Kiều Khả Nam thở hắt: “Anh với mọi người nghiêm khắc, với trợ lý thì như quăng giấy vệ sinh, không theo kịp chân anh, sớm muộn cũng bị đá, đương nhiên em có thể chống đỡ, ít nhất là có thể thuận tính tình anh, bây giờ anh còn yêu em, em không nghi ngờ, thế nhưng năm năm, mười năm, khi em không theo kịp, em không chắc anh muốn mang em theo bao lâu.”

Vừa nghĩ, lại thấy bực bội: “Anh đến cả 5 kg cũng ghét bỏ.”

Cái này không liên quan đến đạo đức, mà là nhân tính con người, có bao nhiêu đôi lứa quen nhau, lại không thể sóng bước cùng đi, dẫn đến chia lìa? Một người tiến về phía trước, một người dậm chân tại chỗ, hoặc im lặng rút lui, khiến khoảng cách lớn dần, Trần Dụ và Vương Tinh Bình cũng vậy, Vương Tinh Bình bởi vì yêu, tha thứ bao lần, cuối cùng cũng không chống được, suy nghĩ thay đổi, lựa chọn buông tay.

Kiều Khả Nam: “Không phải chỉ mình anh sợ…”

Giữa những người yêu, lo được lo mất, ai cũng sợ.

Kiều Khả Nam cảm thấy bản thân thật giống một con chó bị vứt bỏ, ngày ngày nơm nớp sợ hãi, lo mình biểu hiện không tốt, chủ nhân sẽ ghét, vứt đi.

Lục Hành Chi ôm chặt hắn: “Bảo bối…”

Kiều Khả Nam thở phì phò, nhéo mũi anh: “Kết quả em tất bật một vòng, cuối cùng chả được ích gì, anh muốn em cứ ngu ngơ thế này mãi, có đúng không?”

Lục Hành Chi không đáp, suy đoán mơ hồ trở thành sự thực, Kiều Khả Nam thầm nghĩ, cái này là đáp án thật hả.

Đúng là … Hắn hết cả hơi: “Như vậy đâu có được? Còn không thể hỗ trợ anh.”

Lục Hành Chi xoa mặt hắn, vừa yêu vừa thành kính, những lời này anh vốn không muốn nói, cậu ghét sự yếu đuối, nhưng một tháng chia xa, ít nhiều gì cũng bị đả động. “Những lần anh bận án không về, không phải không thể về, mà là không muốn về.”

Kiều Khả Nam không hiểu: “Vì sao?”

Lục Hành Chi: “Ở trên tòa, anh là đại diện cho thân chủ, những người khác không để vào mắt, dù họ có khóc lóc, phẫn hận, không cam lòng … những thứ đó rất dễ lây lan … Trước đây anh chỉ thấy coi thường, nhưng bây giờ càng ngày càng không được, mỗi lần thấy em, lòng sẽ mềm xuống, không thể máu lạnh cứng rắn, đó là lí do anh lảng tránh.”

“Nhưng cho dù vậy … cũng không thể không cần em.”

Trái tim Kiều Khả Nam chấn động.

Lục Hành Chi cúi đầu, nặng nề lặp lại lần thứ hai: “Không thể không cần em.”

Không có em, anh sẽ gục.

Đúng là vẫn cần ngôn ngữ biểu đạt nhỉ … Giọng Lục Hành Chi rất nghiêm túc, còn hơi tang thương. Anh thật không ngờ Kiều Khả Nam sẽ bất an, dù sao cả ngày cậu cứ hi ha, không tim không phổi, hay chọc giận anh, còn chẳng biết lo nghĩ.

Anh yêu Kiều Khả Nam, có thể thay cậu thu xếp tất cả, nhưng không thể suy nghĩ mọi chuyện giùm cậu, nhưng đến việc sau này hai người chết sẽ thiêu anh cũng tính toán xong, Kiều Khả Nam theo anh là được.

Có nằm xuống, anh cũng mang theo, vác cả đời.

Không ngờ, cậu cũng bất an như mình.

Lục Hành Chi hít vào: “Em bảo anh đừng quên lời hứa ban đầu, anh cũng mong em không bao giờ thay đổi, lúc đó mới khiến anh … thả lỏng.”

Anh chôn mặt thật sâu vào vai Kiều Khả Nam, tự dưng lộ ra vẻ mặt khó coi này, tuyệt đối không thể cho cậu thấy.

Đây là tôn nghiêm của anh, là ranh giới cuối cùng.

“Anh thích cách em chú tâm đỗi đãi mọi người, bất luận người đó có địa vì gì, anh thích em …”

“Được rồi, đừng nói nữa. Kiều Khả Nam nghe xong mặt 囧 đỏ bừng, giọng nói của Lục Hành Chi cực kiên quyết, hắn hold không nổi.

Đương nhiên, anh rất thật lòng, nhưng hắn không am hiểu phương thức giãi bày này, Kiều Khả Nam không ép anh.

Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu Lục Hành Chi, bấy lâu nay, anh không hề bảo mình phải giúp, một lòng làm chuyện lớn. Nếu Lục Hành Chi so với hắn tưởng tượng đã sớm thừa nhận hắn từ lâu, hắn đâu còn gì để lấn cấn?

Nếu hắn có thể làm chỗ dựa cho anh … Như vậy đã đủ, quá đủ rồi.

Kiều Khả Nam hôn lên đỉnh đầu anh: “Về nhà đi.”

“… Ừ.”

_Hết_