Tay Đấm Tình Yêu

Chương 1




Tiết Uẩn là học trò của “Học viện võ thuật nữ Hoàng đại nhân”, tuy rằng lúc ban đầu cô cảm thấy cái tên này rất tầm thường quê mùa, nhưng sau đó cô phát hiện, tầm thường? Không sao! Quê mùa? Không thành vấn đề! Bởi vì, tại đây cô đã dần dần trở nên mạnh mẽ! Loại cảm giác tốt đẹp này mãi đến khi cô đại diện trường tham gia “Thi đấu võ thuật nữ toàn quốc” đạt được hạng nhất trong nháy mắt mới tăng cao vô tận. Vì thế cô hưng phấn, vì thế cô bắt đầu tự hỏi, võ nghệ tốt thế này nên làm gì để giúp bản thân nhận được lợi ích chứ?!

Đúng vậy, định luật Tiết thị có nói: có tiền thì có ăn, có ăn thì vui vẻ.

Cô suy nghĩ nát óc hồi lâu, rốt cuộc đập bàn một cái: cô muốn làm tay đấm tình yêu!

Cái gì gọi là tay đấm tình yêu? Tiết thị giải thích: là tay đấm có liên quan tới tình yêu, nói cách khác, nếu em gái dễ thương nào bị kẻ bạc tình vứt bỏ, cô sẽ ra tay dạy bảo, đương nhiên phải có ý tứ một chút, không thật sự khiến người ta lao xuống suối vàng, nhưng quan trọng là các em gái phải tự bỏ tiền.

Dựa vào danh tiếng gần đây, việc làm ăn tại “Câu lạc bộ tay đấm tình yêu” của Tiết Uẩn có thể nói là ăn nên làm ra, mấy tờ tiền đỏ tươi đều chạy vào túi cô.

Hôm nay Tiết Uẩn đang luyện tập chiêu dùng vai đánh ngã trong câu lạc bộ nho nhỏ của mình, có một cô gái đến tìm cô, khóc lóc kể lể lên án kẻ bạc tình vứt bỏ cô ấy ra sao, đã vậy còn ở trước mặt tình mới mà giày xéo tình cũ, tấm lòng nữ hiệp của Tiết Uẩn lập tức có phản ứng, vung bàn tay lên: “Bạn yên tâm! Tôi nhất định đánh hắn gãy hết răng!”

Cô gái đưa cô xem tấm ảnh của kẻ bạc tình, còn nói người đó đang ở tại đại học X bên cạnh, vì thế sáng hôm sau, Tiết Uẩn chuẩn bị sẵn sàng, đi canh giữ mục tiêu.

Hai tay đỡ cằm, ngồi xổm dưới đất, nhìn đám người qua lại, Tiết Uẩn nhớ tới một việc, mặt mũi của kẻ bạc tình đã bị cô vứt ra sau đầu rồi! Đang do dự có nên trở về, để cô gái kia cho mình xem ảnh lần nữa hay không, đột nhiên trong tầm mắt cô hiện ra một…bóng lưng. Dáng người thẳng thóm, có vẻ gầy, ừ, phù hợp! Đường nét cơ thể, cao ráo, ừ, phù hợp!

Thế là Tiết Uẩn đứng dậy, hoạt động gân cốt, giọng cười nham hiểm.

Thật là đi mòn gót giày không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công!

Cuối cùng Tiết Uẩn vặn vặn cái cổ cứng đờ, rồi cất bước về phía “kẻ bạc tình”, sau đó…một chiêu dùng vai đánh ngã nhanh nhẹn…sau đó, cô nghe được tiếng “pong” cơ thể chạm đất vô cùng thảm thiết, không chỉ thế, cô còn nghe…tiếng “rắc” gãy xương trong trẻo.

Cô xoay người, nhìn “kẻ bạc tình” nằm trên mặt đất, đầu nghiêng một bên, tay trái bụm khủy tay phải. Cô cười đi đến trước mặt người đó, ngồi xổm xuống, vỗ ngực anh ta, tiếng bộp bộp lanh lảnh êm tai, cô cảm thấy giọng mình cũng rất dễ nghe: “Ai bảo anh có mới nới cũ, ai bảo anh làm kẻ bạc tình xấu xa, tốt rồi, giờ anh không thể nào làm hại đến các cô gái dễ thương nữa.”

Tiết Uẩn cảm thấy mình lại làm được một chuyện thật vĩ đại, tâm trạng đó là tốt nhất, vì thế cả ngày luyện tập hăng say, hiệu suất cao vời, được huấn luyện viên Hoàng đại nhân khen ngợi mãi.

Tiết Uẩn tươi cười đến câu lạc bộ, không ngờ cô gái kia đang ở đó chờ mình, trông thấy vẻ mặt của Tiết Uẩn, cô gái kia…cực kỳ tức giận?!

Cô gái không nói hai lời, ném tấm ảnh sang người cô, nói thẳng vào vấn đề chính: “Cô không phải đã nói giúp tôi dạy bảo anh ta sao? Tại sao hôm nay anh ta lại cùng tình mới ân ái trước mặt tôi?”

Tiết Uẩn buồn bực, đã vậy rồi còn gây họa được?! Cô giơ tấm ảnh lên nhìn, trong chớp mắt sét đánh ngang tai, ơ, người này là ai, cô hoàn toàn không nhận ra! “Kẻ bạc tình” ngày hôm qua so với người trong hình này, quả là tiên nhân, cao phú soái đó!

Kỳ thật, con người thiếu suy nghĩ như Tiết Uẩn, có một điểm đáng khen là: biết sai thì sửa.

Ngày hôm sau, Tiết Uẩn biết sai thì sửa quyết định lại đến đại học X canh giữ, chẳng qua từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, chẳng thấy tiên nhân xuất hiện.

Lẽ nào đã bại liệt trên giường?!

Ầm ầm, Tiết Uẩn dọa chính mình, cô vỗ về tâm can lấy lại sức, chợt nghe được hai nữ sinh đi ngang qua nói quang quác.

“Nghe nói hôm qua Văn thiếu gia bị một nữ sinh đánh ngã, đau lòng quá đi.” Nữ sinh A tỏ vẻ đau đớn muốn chết theo.

“Oh, my god! Hoàng tử Văn của tớ thế mà lại bị đánh! Chỗ nào có anh ấy là chỗ đó có náo loạn, anh ấy không tới, thảo nào hôm nay lại im lặng.” Nữ sinh B rất hoảng loạn.

Tiết Uẩn sờ đầu, căn bản xác định được Văn thiếu gia hoàng tử nào đó chính là “kẻ bạc tình” bị mình đánh ngã. Cô cầm nắm tay, đi qua tìm hiểu tin tức.

Sau khi nhận được tin tức, Văn Nhiên, sinh viên Luật năm thứ hai, là sinh viên xuất sắc, chỉ số thông minh phải gọi là quá cao, là một anh chàng đẹp trai giỏi giang, nhưng có giàu không thì chẳng ai biết. Nói tóm lại, người này là sinh viên tốt, nhưng thường xuyên khiến hiệu trưởng nhức đầu, bởi vì khuôn mặt anh ta thật sự là một tai họa.

Tiết Uẩn sử dụng mọi quan hệ của mình, rốt cuộc tìm được nơi ở của anh chàng đẹp trai, cô lấy ra tiền trong ống tiết kiệm mà mình đã để dành rất lâu, vừa sờ soạng vừa hôn hít. Tuy rằng cô rất thích tiền, nhưng cô càng thích lương tâm của mình hơn, rốt cuộc vẫn nói câu: “Tạm biệt, đồ ăn vặt của tôi.” Cô cầm tiền đi đến cửa hàng tổng hợp lớn, mua một đống đồ bổ, chịu đòn nhận tội.

Gõ cửa một cách lịch sự, cửa mở ra, còn chưa thấy mặt mũi, trước hết Tiết Uẩn đã khom người 90 độ vô cùng tiêu chuẩn, thái độ chân thành thiết tha: “Tôi xin lỗi, ngày hôm qua đánh ngã anh, xin anh ‘người lớn đừng chấp trẻ con’, tha thứ cho tôi đi.”

Người kia không phản ứng, Tiết Uẩn đang buồn bực thì trông thấy cửa sắp khép lại, cô nóng ruột dùng sức chặn cánh cửa, dựa vào sức lực mạnh mẽ của cô, chặn lại cánh cửa bị đóng quả là rất dễ dàng.

“Này, tôi đã xin lỗi rồi, tốt xấu gì anh cũng lên tiếng đi chứ.” Cô bực dọc ngẩng đầu lên, đối diện con ngươi đen như được vẩy mực, bên trong còn ánh lên tia sáng lạnh lùng.

Cô rốt cuộc hiểu được vì sao hiệu trưởng bọn họ cảm thấy khuôn mặt này là tai họa, cũng không chỉ là tai họa thôi đâu, màu tóc đen nhánh, mặt mũi đẹp đẽ, đôi mắt tựa như mang lấy ngọn núi chứa dòng nước tĩnh lặng, tựa ngọc phát khói, cánh môi hơi uốn cong mỏng manh, kết hợp với khuôn mặt ôn hòa như ngọc trắng, càng khiến người ta cảm thấy dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mỉm cười thân thiện.

Đáng tiếc…đó rõ ràng chỉ là ảo giác thôi! Anh ta không cười, chỉ là lạnh lùng nhìn cô, âm thanh tựa như sương giá: “Cô là ai?”

Listen, listen! Lời này tổn thương người ta biết bao!

Tiết Uẩn bình tĩnh mỉm cười với anh: “Ngày hôm qua tôi đã đánh ngã anh ở trường anh, anh quên rồi ư?”

Hình như lúc này Văn Nhiên mới nhớ lại, anh nhướn mày, lạnh nhạt nhìn cô: “Hóa ra là cô.” Một người nhỏ bé lại có sức lực mạnh đến vậy.

Thấy anh trả lời lại, Tiết Uẩn cảm thấy sự việc còn có đường sống, thế là cô kể lại ngọn nguồn câu chuyện, Văn Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, trong nháy mắt Tiết Uẩn cảm động, có thể nói là khóc lóc chảy nước mắt, cô duỗi hai tay xách đầy đồ bổ tới trước mặt anh: “Tôi xin lỗi, đồ bổ dinh dưỡng cho anh.”

Văn Nhiên nhìn cô chăm chăm một hồi, cả người từ sau cửa đi ra, lúc này Tiết Uẩn mới phát hiện, tay phải của anh hiện đang quấn băng vải, treo trên cổ, dáng vẻ…rõ ràng như vậy, nhưng trên người anh ngược lại có vẻ tao nhã hơn, khí chất càng xuất phàm hơn đấy?! Ông trời quả nhiên thiên vị người đẹp! Đối xử khác biệt!

Trông thấy gương mặt kinh ngạc của cô, vừa bi thảm, cuối cùng lại căm hờn, Văn Nhiên cảm thấy rất thú vị, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên nụ cười nhạt, anh nghiêng người, giọng điệu thản nhiên, nhưng làm sao cũng không che giấu được vẻ thanh lịch vô song kia: “Vào đi.”

Tiết Uẩn hoàn toàn không nghĩ đến mình vào thế này có phải là đưa cừu vào miệng sói không, dù sao với tình hình trước mắt, cô mới là sói, còn anh là cừu con. Cô không hề do dự xách đồ đạc đi vào, rồi đặt trên bàn kính, cô xoay người, cười rất hiền hòa: “Được rồi, anh đã nhận lời xin lỗi của tôi, tôi cũng nên về nhà thôi, anh là người tốt, ông trời sẽ phù hộ anh.” Cô làm hình chữ thập trước ngực, hoàn toàn quên mất mình là người theo chủ nghĩa vô thần.

Văn Nhiên mỉm cười, tay anh đẩy một cái, cánh cửa đóng lại, một tay quấn băng vải, tay còn lại bỏ vào trong túi quần, trong ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh: “Ai nói tôi là người tốt? Ai nói tôi nhận lời xin lỗi của cô?”

Không hay rồi! Tiết Uẩn ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng ngự, chuẩn bị tư thế đánh nhau, không ngờ người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc lại là hạng người tỏ ra đạo mạo nhưng bên trong thối rữa, hai tròng mắt cô sáng ngời nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu anh làm bậy, tôi sẽ bẻ gãy cái tay còn lại của anh.”

Văn Nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, nói chuyện với người có chỉ số thông minh cách mình quá xa thật là tổn thương bộ não, anh nhếch khóe miệng, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Yên tâm, tôi không có hứng thú đối với cô, tôi chỉ có hứng thú với giá trị thặng dư của cô.”

Cô vẫn cảnh giác: “Giá trị thặng dư là cái gì?”

Văn Nhiên vươn ngón tay chỉ nhà mình, lời ít ý nhiều: “Quét dọn vệ sinh, thứ lỗi cho cô.”

“Dựa vào gì chứ?!” Tiết Uẩn gào to, không thể nào zen được!

Văn Nhiên sải một bước về phía cô, thấy thế, Tiết Uẩn cảnh giác lùi lại một bước, sắc mặt phẫn nộ rõ ràng nói rằng: nếu anh bước thêm một bước nữa, tôi sẽ đánh anh ngay!

Chỉ số thông minh quá thấp, là bệnh, phải trị! Văn Nhiên bất đắc dĩ, đi mấy bước về phía trước, mặc cô liên tục lùi ra sau đến khi chạm vào vách tường, anh mới xoay mũi chân ngồi xuống sofa, tiếp tục ra lệnh ngắn gọn: “Quét dọn vệ sinh, thứ lỗi cho cô.” Anh cụp mắt nhìn xuống cánh tay quấn băng vải của mình, khẽ thở dài một tiếng, “Ôi, đau quá.”

Ba chữ ngắn ngủn, lương tâm bình thản của Tiết Uẩn liền rung động, bàn tay giơ lên: “Tôi làm.”

Chẳng phải quét dọn vệ sinh thôi sao, tuy rằng so với đánh nhau thì hơi khó chút, so với làm bài tập thì nhức đầu một chút, nhưng cũng không phải là hiếm hoi đối với con gái thời nay.

Thế là, Tiết Uẩn hì hục chà rửa, đem sàn nhà của Văn Nhiên chà sáng bóng tựa như tấm gương sáng, có nắng gắt chiếu vào, nhìn giống như rọi vào mặt hồ bóng loáng, hình như lúc nào cũng có thể phát ra tia sáng.

“Văn thiếu gia, thế nào, hài lòng không?” Tiết Uẩn lấy tay áo tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, cô cười cười, khuôn mặt tỏ vẻ lấy lòng.

Văn Nhiên đang xem quyển sách luật trong tay, anh không ngẩng đầu, trong vẻ mong chờ của cô anh vươn ngón trỏ chỉ vào…tấm thảm dưới chân mình: “Chỗ này còn chưa lau này.”

Tiết Uẩn quả thực có nỗi xung động muốn quăng cây lau nhà trong tay để đập đầu anh! Lúc mới làm sao không thấy anh nhấc chân lên! A!