Tây Lam Yêu Ca

Quyển 1 - Chương 47: Hoàng Hậu Y Tô Na




Nghe thấy giọng điệu Y Tô Na, nhìn nữ nhân xinh đẹp làm Hoàng hậu cao quý của Tây Lam nhưng không hề có chút kiêu căng, Viện phi cuối cùng bình ổn lại thần kinh kinh hoảng của mình.

“Viện phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại chật vật thế này, quần áo còn không chỉnh chạy tới đây? Nhóm nô tài trong cung ngươi đâu cả rồi, sao không biết hầu hạ?” Y Tô Na nhìn Viện phi đầu tóc bù xù, tinh thần khủng hoảng, không khỏi nhíu mày.

Nàng vốn không để tâm đến chuyện nhóm cung nhân trong cung Viện phi hầu hạ chủ tử thế nào, dù sao Viện phi ở hậu cung này lâu như vậy, trong lúc phi tử lục đục nàng cũng học được không ít. Đối với nô tài trong cung mình, Viện phi tự nhiên biết cách khống chế bọn họ, để họ làm việc cho mình.

Đừng thấy Viện phi bình thường mềm mại yếu đuối, lòng dạ nàng cũng thâm sâu không thua ai, bằng không sao nàng có thể sinh tồn trong hậu cung tràn ngập nguy cơ này, hơn nữa còn có địa vị không thấp.

Có lẽ lúc trước mới tiến cung Viện phi thực sự có trái tim thiện lương hồn nhiên, luôn mỉm cười nhút nhát, vì thế mình mới thích thân cận cô gái dịu dàng kia. Chính là hiện tại, hết thảy đã bắt đầu thay đổi. Lòng người là một thứ khó nắm bắt nhất, cũng là thứ dễ đổi thay nhất.

Quyền thế, địa vị, dục vọng đều có thể thay đổi một con người vô tri hồn nhiên, huống chi hoàng cung này lại là nơi tập trung dục vọng lại càng dễ dàng làm được điều này. Viện phi, bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi, nàng hẳn nên sớm biết.

Tuy nội tâm có chút thất vọng, dù sao cũng là nữ nhân mình từng chú ý. Chính là nếu đây là con đường nàng ta chọn, thì sau này dù có phát sinh bất cứ việc gì mình cũng không thể can thiệp, hơn nữa cũng không cần can thiệp.

Y Tô Na biết rất rõ, Đế Vương Tây Lam, nam nhân lạnh lùng vô tâm kia sẽ không yêu thương bất cứ nữ nhân nào. Cho dù là phi tử được sủng ái trong hậu cung, y tới giờ vẫn luôn lạnh lùng thản nhiên, không quá mức sủng nịch các nàng. Nữ nhân đối với y rốt cuộc là gì? Ít nhất Y Tô Na sẽ không cho rằng đế vương tuấn mỹ kia có chút lưu tâm nào.

Nam nhân lãnh khốc vô tình kia, từ lần đầu tiên gặp mặt Y Tô Na đã biết, trong lòng đế vương trẻ tuổi kiệt ngạo đó không tồn tại hình bóng bất kì ai. Y cao ngạo đứng trên đỉnh núi nhìn xuống sinh linh, không có chút thương xót cảm thông nào.

Điểm này từ sự việc Nhược phi năm đó được bệ hạ vô vàn sủng ái, cuối cùng lại không chút do dự nhốt vào lãnh cung đã chứng thực quá rõ ràng.

Năm đó Nhược phi xinh đẹp tuyệt diễm khuynh quốc khuynh thành, được xem là đệ nhất mỹ nữ Tây Lam, vì thế lúc nàng tiến cung liền thành phi tử được bệ hạ sủng ái nhất, tuy nó một phần cũng nhờ vào thế lực sau lưng.

Nhược phi thân là nữ nhân sủng ái nhất của Tây Lam Quân vụ đại thần, đương nhiên đã được sủng ái từ nhỏ, tính cách sẽ có chút kiêu căng, hơn nữa mỹ mạo nàng không ai sánh bằng vì thế nàng không vừa mắt nhóm phi tử luôn châm chọc khiêu khích ở hậu cung, đối với bệ hạ lại tồn tại vài vọng tưởng, cuối cùng rơi vào thảm cảnh.

Đối với kết quả Nhược phi gặp phải, Y Tô Na hoàn toàn không đồng tình. Nữ nhân kia tuy xinh đẹp nhưng lại không có mắt nhìn, ký thác tình cảm lên người đế vương lãnh khốc là sai lầm lớn nhất, sau đó lại càng phạm phải sai lầm lớn hơn, hi vọng xa vời vào một việc không có khả năng.

Ghen tị Viện phi mang hoàng tử của bệ hạ, ghen tỵ Viện phi chiếm được sự chú ý của bệ hạ, ghen tỵ với tất cả phi tử trong hậu cung, cuối cùng bị bệ hạ biếm vào lãnh cung là chuyện tất nhiên.

Đế vương sủng ái thì chứng minh được gì đâu? Nhất là hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi tuấn mỹ của Tây Lam lại rất vô tình. Năm đó ánh mắt không thể tin của Nhược phi lúc bị bệ hạ vô tình biếm lãnh cung là gì, giác ngộ hay tuyệt vọng?

Sau đó Y Tô Na nghe nói bị biếm lãnh cung không lâu thì Nhược phi phát điên, hơn nữa lại còn đang mang đứa nhỏ của bệ hạ.

Đứa nhỏ! Nghĩ đến đứa nhỏ của Nhược phi, Y Tô Na không khỏi mỉm cười ôn nhu. Đứa nhỏ kia thực sự rất đẹp, kế thừa mỹ mạo của mẫu phi nó, thậm chí lại càng thêm phần yêu dị, làm nó không có lúc nào không hấp dẫn ánh mắt người ta.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ ở ngự hoa viên, trong lòng Y Tô Na vô thức rung động. Trên người đứa nhỏ đó, nàng cảm thấy nỗi sợ hãi vô hình. Là hơi thở tỏa ra từ người đứa nhỏ sao? Lạnh lùng cao ngạo lại xa cách, giống như cảm giác của bệ hạ vậy, chẳng qua trên người bệ hạ lại có thêm chút vô tình.

Đứa nhỏ kia thực là đứa nhỏ của Nhược phi sao? Vì sao nàng cảm thấy không phải. Nhìn đứa nhỏ đạm mạc xa cách đứng một mình trong ngự hoa viên, gióng như tinh linh bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, Y Tô Na không khỏi muốn tiến tới ôm lấy bé vào lòng, hảo hảo yêu thương.

Bệ hạ thực sủng ái đứa nhỏ kia. Từ ngày đó bệ hạ vội vàng chạy tới tìm, Y Tô Na thấy được một loại tình cảm bất đồng trong mắt y. Nam nhân lạnh đạm không chú ý tới bất cứ thứ gì kia cũng trở nên biết quan tâm, chẳng qua đối tượng chỉ là một mình đứa nhỏ kia mà thôi.

Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân, đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị, nàng đã lâu không thấy nó từ ngày từ biệt ở ngự hoa viên. Hơn nữa mấy ngày nay Y Liên Hoa cứ chạy ra ngoài, nói là muốn đi gặp Cửu hoàng đệ, nàng có nên tìm thời gian đi xem đứa nhỏ kia một chút?