Tây Song Trúc

Chương 14: Dị tượng (Hiện tượng lạ)




Cuộc đời giống như một đầm nước sâu, thời gian giống như con thuyền lướt nước, một con thuồng luồng nguy hiểm ẩn núp dưới mặt hồ sâu nhe ra nanh nhọn, người trên thuyền rũ mắt nhìn xuống, chỉ có thể thấy một bóng thuyền yên ả không gợn sóng như ban đầu.

Để chuẩn bị cho tương lai của Duẩn Nhi, Yến Sâm đem cả những việc vụn vặt mà suy tính, chỉ không ngờ rằng, xa xỉ nhất lại chính là thời gian.

Trời cao ban cho hắn bình yên quá ngắn ngủi, luẩn quẩn một hồi, đã chỉ còn lại ba ngày.

Buổi tối đó trước khi chìm vào giấc ngủ, Yến Sâm cũng không phát hiện được bất kì dấu hiệu khác thường nào.

Thác nước nhỏ ngoài cửa phòng róc rách, lá trúc lao xao, bên trong phòng nến đỏ chảy sáp, màn trướng nhẹ buông. Màn trướng ngăn cách với bên ngoài thành hai thế giới, bên trong chỉ thuộc về hai kẻ yêu nhau, dù ai cũng không thể xông vào, ai cũng không thể quấy nhiễu.

Nỗi tương tư của Lục Hoàn Thành đựng trong một cái chung nhỏ cạn nước, một ngày xa cách đã đủ đầy tràn. Y ôm Yến Sâm, hôn cổ gáy, cắn vành tai, cởi bỏ áo lót, để mùi thơm ngát trên thân thể vừa mới tắm rửa kia gối lên lồng ngực mình ngủ yên. Khí lực tuổi trẻ mỗi đêm đều phải đè nén dục vọng điên cuồng giao hoan, cũng không dám đi quá giới hạn dù chỉ một chút, chỉ có thể cọ cọ da thịt, lấy truyện trò để giải cơn thèm khát.

Đêm trước như vậy, đêm qua cũng như vậy.

Ngày tháng bình yên tựa như sẽ luôn luôn tiếp tục tuần hoàn, nhân tâm, mệnh số, đều đã định sẵn, sẽ không có rối ren.

Yến Sâm trước đó vẫn luôn lo lắng, một khi mở miệng nói với Lục Hoàn Thành, hẳn sẽ có cách xử lí thích đáng chứ? Sự cưng chiều mà người nam nhân này dành cho hắn là kẹo đường, ngọt mà không ngấy, sự tin tưởng dành cho hắn là bao dung mà không cần lí do. Mặc dù cái bụng của Yến Sâm lớn không hợp tháng, thấp thỏm thăm dò, nói hài tử mấy ngày nữa sẽ xuất thế, vẻ mặt Lục Hoàn Thành cũng không biến hóa nhiều.

Thành thật mà nói, một khắc đó nghe thấy, Lục Hoàn Thành quả thật bị kinh sợ.

Mang thai sáu tháng, mới đi được hơn nửa chặng đường so với người ta. Y vốn tưởng rằng Yến Sâm mang song thai, vì thế lớn nhanh chút, trước mắt xem ra không phải, nhưng y cũng không biểu lộ rõ kinh ngạc  – Lúc Yến Sâm thẳng thắn nói với y, lời nói ấp a ấp úng, ánh mắt lo sợ bàng hoàng, một bộ dáng phạm lỗi sợ chịu phạt, y sợ chính mình nếu lộ ra dù chỉ một chút nghi vấn, sẽ tổn thương đến trái tim yếu đuối không đỡ nổi một đòn này.

Nội tâm kinh ngạc hóa thành khuôn mặt hơi có vẻ thâm trầm, cùng với một hồi ngắn ngủi sơ ý trầm mặc.

Ngay cả lúc Yến Sâm lo lắng muốn nói lại thôi, y cũng lập tức thấu hiểu.

“A Sâm, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Lục Hoàn Thành mơn trớn đỉnh đầu Yến Sâm, xoa lên mái tóc dài chưa khô, “Ngày mai ta sẽ chuyển hết việc ở cửa hàng đi, cái gì cần giao phó thì giao phó hết, trước sẽ giao cho mấy quản sự chăm nom giúp một thời gian. Buổi tối nếu trở về sớm, ta sẽ mang ngươi đi bái phỏng mẫu thân, chuyện của chúng ta, chuyện của hài tử, một năm một mười đều nói hết cho bà. Nếu như thật sự không kịp, sáng ngày hôm sau lại đi. Nửa tháng sau này, ta đảm bảo từ sáng đến tối đều ở bên ngươi, không rời nhà mà làm việc tối mắt tối mũi nữa.”

Yến Sâm thụ sủng nhược kinh, vội vã từ chối nói: “Ta, ta không gấp, ngươi cứ tiếp tục làm chuyện làm ăn của ngươi đi, đừng chậm trễ chính sự. Ta ở nhà không thiếu người chăm sóc, vạn nhất bụng có động tĩnh, ta sai người nói cho ngươi biết, ngươi trở về là được rồi.”

Lục Hoàn Thành nghe vậy lại cười: “Ai chăm sóc ngươi thì ta cũng không yên tâm. Ta không sợ hạ nhân thất lễ, là sợ ngươi quá nhát gan, có động tĩnh cũng không dám lộ ra. Tính tình này của ngươi cũng không biết do ai nuôi ra, đau khổ đều tự mình chịu đựng, chỉ sợ quấy rầy người khác. Đến thời điểm muốn sinh, cũng không đi gọi người, lẻ loi một mình trốn trong tiểu uyển, có thể chịu được chừng nào thì chịu đựng chừng ấy, khổ sở nhẫn nại chờ ta trở về, khuôn mặt rõ ràng đang khóc lại gạt ta nói không đau.... ngươi muốn ta làm sao bây giờ?”

“Không, sẽ không đâu.” Yến Sâm cà lăm, hai gò má đỏ ửng lên, “Ta chỉ vừa cảm thấy đau, giống như muỗi đốt một cái vậy.... Cũng lập tức nói cho ngươi.”

Lục Hoàn Thành cười ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái bụng giống như nắm gạo nếp, nói: “A Sâm, ngươi cho ta một trăm bảo đảm, ta cũng không cách nào an tâm. Ngươi là lần đầu sinh con, còn không biết chuyện này có bao nhiêu gian khổ, ta trước đây tận mắt nhìn thấy mẫu thân sinh Ninh Ninh. Phụ thân hồi đó ở bên cạnh trông coi, mẫu thân đau lên, ngay cả phụ thân cũng cắn, cắn đến nỗi cánh tay tím bầm sưng tấy, máu loang lổ. Ngươi nghĩ như vậy có đau nhiều không?”

Yến Sâm cả kinh, lắc đầu liên tục: “Ta nhất định sẽ không cắn ngươi, sẽ không làm ngươi đau.”

Lục Hoàn Thành hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên mềm như lông vũ, cánh tay hơi dùng sức, ôm Yến Sâm vào ngực càng chặt hơn: “A Sâm, ngươi nghe ta nói, phụ thân bảo vệ mẫu thân, ta tất nhiên cũng sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi nếu đau đớn, chỉ cần nhăn mày, hô một tiếng đau, ta đúng lúc phát hiện, là có thể tới giúp ngươi. Trước khi hài tử bình an sinh ra, ta sẽ không đi đâu cả, cả ngày đều ở bên ngươi, nửa bước cũng không rời.”

...... Nửa bước cũng không rời.

Yến Sâm tâm niệm bốn chữ này, viễn mắt tỏa ra hơi nóng.

Hắn cố gắng nâng hông, đưa tay ôm lấy hai vai Lục Hoàn Thành, vội vã hướng y đòi hôn. Lục Hoàn Thành vội vàng đến gần, đỡ lấy lưng hắn, mặc cho cảm xúc dịu dàng lưu luyến trên bờ môi.

Đệm chăn chen chúc, ôm trùm  lên phần bụng, đắp thành một sườn núi nhỏ, giống như bông đến vụ thu hoạch, no đủ mà nặng nề.

Bàn tay Lục Hoàn Thành tiến vào tìm thấy nơi thai nghén sinh mạng kia, chỉ cảm thấy một đường cong hoàn mỹ không tỳ vết.

Nỗi đau khổ trên thế gian đại khái chia làm hai loại, một là “có”,  một là “không có”. Đốt nến sinh quang, đốt củi sinh nhiệt, chính là “có”. Sáp nóng tan nến, mối đục gỗ mục, chính là “không có”.

Hai loại đều là đau khổ, nếu như “không có”, đơn giản chỉ là dằn vặt và mất mát vô ích, ắt chịu muôn vàn cay đắng. Thế nhưng nếu “có”, thì chính là ánh sáng tờ mờ trước đêm đen. Chờ cực khổ qua đi, ngày sau nghĩ lại, thậm chí cả ký ức thống khổ cũng sẽ không lưu lại.

*Đây là luận thuyết của nhà Phật về cái gì là “có được” (hữu sở đắc) và cái gì là “không có được” (vô sở đắc).

Sinh con nối dõi, từ trước đến nay là một việc khổ cực máu chảy đầm đìa. Không có đứa trẻ nào bỗng dưng rơi xuống, thời điểm sinh ra, định trước ngay từ khi bắt đầu đã phải gặp một hồi trắc trở lâu dài. Yến Sâm lại sợ đau, cũng phải như người khác, cắn răng gắng gượng chịu đựng hết thảy, không thể đi đường tắt.

Khác biệt duy nhất, chính là ở Lục Hoàn Thành.

Lục Hoàn Thành là một đòn cân.

Có, không có, đau khổ dài lâu mà mãnh liệt thuộc về bên nào, quyết định vừa vặn do Lục Hoàn Thành ở hay không ở, yêu hay không yêu.

Công việc cần mười mấy ngày trong một hôm xử lý hết, huyên náo ồn ào tụ lại thành một đống hỗn loạn. Lục Hoàn Thành  cũng biết không phải chuyện đơn giản, cả đêm không chợp mắt, một bên chú ý Yến Sâm ngủ có an ổn hay không, một bên chu đáo suy tính kế hoạch lộ trình. Cao thì là thương lượng, thấp thì là điều khoản, từng chương từng mục đều phải tính toán lo liệu, giấy tờ nhất định phải tự mình viết ra đều nghĩ sẵn trong đầu.

Ngày hôm sau vừa nghe tiếng gà gáy, Lục Hoàn Thành đã rời giường xuất môn. Yến Sâm đang ngủ mơ mơ màng màng bị y hôn môi, lười biếng mấy hơi thở mới nhớ ra phản ứng, đưa tay ra ôm, nhưng lại vồ hụt.

Mở hai mắt, trong phòng đã sáng bừng, hơi ấm còn dư lại trên giường đã sớm tan đi.

Sau khi Duẩn Nhi vào bồn, bụng dưới của hắn vẫn đỉnh lên khó chịu. Yến Sâm không tìm được tư thế ngủ thoải mái, ôm gối nằm nghiêng một bên, lúc đứng dậy vai đã tê cứng, duỗi tay cũng khó khăn, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lúc lâu mới giảm bớt, miễn cưỡng mới có thể rời giường đi lại.

Hôm nay.... hay là đi tới trúc đình một chuyến.

Bắt đầu từ mai, Lục Hoàn Thành sẽ ở nhà cùng hắn chờ sinh, chờ đến lần sau có cơ hội đi trúc đình, chỉ sợ hài tử đã đầy tháng. Mà so với ấu trúc, Yến Sâm càng thích Tiểu Duẩn mập mạp đáng yêu, luôn muốn thừa dịp nó còn chưa biến hình, xem thêm vài lần.

Liền thay một bộ áo lụa mỏng, tiện tay xé một dải gấm buộc mái tóc dài lên, từng bước từng bước đi tới Ngẫu Hoa tiểu uyển.

Hắn chầm chậm men theo dọc hành lang ước chừng mấy chục bước, quẹo qua một khúc ngoặt, bỗng dưng nhíu mày, đỡ trụ hành lang dừng bước chân, tâm lý muốn rút lui.

Hôm qua Duẩn Nhi vào bồn, đi lại không dễ dàng, hôm nay bụng dưới nặng nề xệ xuống, eo hông nặng đến mức vừa đau vừa trướng, không nghe theo sai khiến. Bất thình lình đau đớn kịch liệt dội lên, tựa như mài xương, cũng giống đốt gân, đột nhiên đến như vậy, xương sống đau mỏi, hại hắn bước đi cũng không dám bước dài.

Yến Sâm tựa trên hành lang, không biết nên đi thẳng hay đi đường vòng, giữa lúc còn đang do dự không quyết, bên tai vang lên một tiếng thì thầm nho nhỏ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đứng đối diện hành lang là hai thị nữ, kéo kéo áo nhau, chụm đầu ghé tai giống như bị dán keo, chỉ chỉ trỏ trỏ vào phần bụng hắn, ánh mắt ghét bỏ liếc liếc. Nha đầu áo xanh phát hiện ánh mắt Yến Sâm trước, lúc này kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vã lui về phía sau hai bước, níu tay nha đầu áo vàng, tựa như chạy thoát thân.

Yến Sâm ngơ ngác đứng đó, có chút không biết phải làm sao.

Ánh mắt hai nha đầu kia toát ra không phải ngạc nhiên, rõ ràng là vô cùng hoảng sợ – các nàng đang sợ hãi.

Nhưng hắn.... có điểm nào giống như sài lang hổ báo sao?

.