Tây Song Trúc

Chương 32: Ảo giác




Lúc này Hoàn Thúy mang ấm sắc thuốc từ trong nhà đi ra, thấy hai vị thiếu gia đều đứng bên ngoài, nhanh chóng bẩm báo nói phu nhân đã uống hết thuốc, đang ở trong phòng yên giấc. Sau đó cẩn thận né bọn họ, định đi ra góc sân rửa bình.

A Huyền gọi nàng lại, nói với Lục Hoàn Khang: “Nhị thiếu gia thỉnh ngươi nhắc lại những gì ta nói một lần, là do ca ca ngươi không nghe thấy, hay là tất cả mọi người không nghe thấy.”

Hoàn Thúy ôm ấm sắc thuốc đứng trên bậc thang, mặt mũi mờ mịt.

Lục Hoàn Thành không lộ ra vẻ gì, mắt lạnh quan sát họ còn có thể làm cái gì, khoảng chừng ba bốn hơi thở yên tĩnh qua đi, Hoàn Thúy bỗng nhiên liên tiếp gật đầu, hai bông khuyên tai hình giọt nước lay động, phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy! Nhị thiếu gia cũng cảm thấy kỳ quái đúng không? Chúng ta kỳ thực.....nghị luận sau lưng, Yến công tử lớn lên xinh đẹp, nhìn thế nào cũng là nam, làm sao có thể...... Làm sao có thể......”

Nói đến chỗ mấu chốt, âm thanh bỗng thấp xuống, một chữ cũng không nghe rõ.

Lục Hoàn Thành cảm thấy ba người này tựa như đang nói mật ngữ, hai bên đều rõ trong lòng, nhưng lại xem mình như cái bóng mà trêu đùa, nộ khí phát ra, xốc áo Hoàn Thúy lớn tiếng nói: “Các ngươi đến cùng đang nói cái gì?!”

Hoàn Thúy hoa dung thất sắc, đôi mắt đẹp đong đầy nước, sợ hãi vô cùng  nhìn y.

“Đừng nói nữa, y không nghe thấy!”

Lục Hoàn Khang thấy Hoàn Thúy nói nửa ngày, Lục Hoàn Thành vẫn không buông tay, vội vã tiến lên tách hai người ra, bảo vệ Hoàn Thúy ở phía sau, thúc giục: “Đừng nói nữa, nhanh ra phía sau làm việc.”

Hoàn Thúy gật đầu, ôm ấm sắc thuốc cúi người, nơm nớp chạy trốn sau lưng Lục Hoàn Khang.

A Huyền dùng đầu ngón tay vuốt lông tơ phất trần, chậm rãi nói: “Nhị thiếu gia, ngươi từng nói huynh trưởng ngươi không nghe khuyên bảo, không phân biệt thị phi, dựa theo tình hình này, y cũng không không phải nghe không vào, mà là...... Căn bản không nghe thấy.”

Lục Hoàn Thành nộ khí càng tăng lên, vì mẫu thân đang tĩnh dưỡng trong phòng, không thích hợp nói to, đè giọng quát: “Các ngươi đến tột cùng đang diễn kịch gì!”

“Không phải chúng ta đang diễn kịch!”

Liền nghe thấy một tiếng roi quất lạnh gáy vang lên, A Huyền cầm cây phất trần, đứng trong viện, roi dài phất lên, tro bụi tựa như một trận mưa phùn, bay lả tả xuống bên cạnh hắn: “Yêu vật ngươi nuôi thủ đoạn cao minh, tâm tư độc ác, dựng lên một trò lừa bịp quá cao tay!”

Cửa phòng đông sương khép lại, trên bàn một đống giấy tờ hỗn độn, phất trần, bình đồng, đặt tạm một bên.

Tai không thể nghe, thì dùng chữ viết thay thế.

A Huyền chọn mấy tờ giấy bày ra, chấm bút, viết tám chữ “Âm dương kết hợp, không thể đảo lộn”. Bút tích rõ ràng, chữ viết ngay ngắn, không có chỗ nào khác thường.

Lục Hoàn Thành hỏi: “Chính là câu này?”

“Không.”

A Huyền bỏ cái đó đi, lột ra một tờ giấy mới tinh bên dưới, một ngón tay gõ nhẹ lên mặt giấy, ra hiệu Lục Hoàn Thành nhìn thật kĩ.

Nét thứ nhất chính là nét sổ, mực đậm mà đều, đủ để thấm qua trang giấy. Nét thứ hai là nét chiết, bút mới đưa được một nửa, Lục Hoàn Thành lúc này mới lộ ra vẻ kinh ngạc – tình huống lạ thường trên giấy liên tiếp biến đổi, mực trên giấy bỗng tản ra bốn phía rồi nhạt dần, tựa như viết trên mặt nước, từng gợn rơi xuống đáy nước, biết mất không còn tung tích.

Tiểu đạo sĩ lại đưa ngang một nét, nét chiết liền nhạt đi, tiếp tục hất lên, nét sổ liền nhạt đi, đợi viết xong sáu chữ cái, trên trang giấy chỉ còn những vạch ngang ngay ngắn, còn lại đều biến mất, trắng đến không nhiễm một giọt mực.

Viết chữ một hồi lâu, sau lưng Lục Hoàn Thành đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Y chất vấn: “Chuyện gì thế này?”

A Huyền không trả lời, liên tục trải ra mười tờ giấy, tốc kí thật nhanh. Chẳng bao lâu sau, căn phòng từ án thư lên đến ghế, từ bệ cửa sổ đến mặt đất, bay đầy từng tờ giấy trắng. Mỗi tờ đều viết cùng một dòng chữ, mỗi tờ đều trắng phau không một nét mực. Tựa như từng bị tẩy sạch, mực thấm bị xóa nhòe, manh mối bị giấu kín, ghi chép ngay trước mắt, lại không thể lần ra.

Lục Hoàn Thành nỗ lực nhớ lại trình tự chữ viết, kết quả phát hiện..... y căn bản không nhớ được.

Buôn bán tám năm, y nhớ được hàng ngàn con số, vạn ngàn họ tên, sáu chữ cái viết trước mắt đây lại một mực bồng bềnh như gần như xa, y dùng toàn lực lại không nhận ra một chữ!

“Không thể! Này tất cả đều là ảo giác!”

Lưng nện lên mặt tường, đầu đau muốn vỡ tung.  Y cúi thấp đầu, xoa thái dương, hô hấp ngày càng khó khăn: “Không thể nào, không thể có chuyện này! Ta đây mấy năm buôn bán thuận lợi, mỗi ngày đều đàm luận với thương nhân, bàn bạc với quản sự, ban ngày kiểm toán, buổi tối soạn thư, nếu như tai điếc mắt mù, không nghe thấy người nói chuyện, cũng không thấy người viết chữ. Lục gia làm sao có thể chống đỡ được tới ngày hôm nay?!”

A Huyền cười nói: “Không phải tai điếc, lại càng không phải mắt mù, chỉ là không nghe ra một câu nói, một hàng chữ, một sự kiện.”

Hắn hạ bút, hài lòng dựa bên bàn: “Yêu vật ngươi nuôi có một bí mật, bí mật này cực kì rõ ràng, chỉ cần phẩy tay một cái là có thể nhận ra. Hắn sợ ngươi vì thế mà nhìn rõ bản chất yêu thân, liền hạ một bình chướng trên thân thể ngươi, một là che mắt, một là bịt tai. Vì thế bí mật này, mọi người trong phủ đều biết, chỉ có ngươi không biết.”

Lục Hoàn Thành bỗng nhiên ngẩng đầu: “Bí mật gì?”

Hỏi xong y liền sửng sốt, ý thức được chính mình vĩnh viễn sẽ không được đáp án.

Sáu chữ này, thốt ra là lập tức tiêu tan vào không khí, viết ra liền trốn sau mặt giấy. Nó như một cái bóng giảo hoạt vô hình sờ không được, chạm vào ánh sáng liền lẩn đi, giống như dã quỷ lẩn trốn trong rừng sâu núi thẳm, không có phương hướng và lối ra. Ai cũng không thể đánh thức y, ai cũng không thể cứu vớt y.

Phải làm sao?

Làm sao để biết?

A Sâm của y, có bí mật gì không thể cho người khác biết?

Lục Hoàn Thành chống tay trên bàn, nhìn chằm chằm tờ giấy trống rỗng, trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến đầu óc trướng đau. Mồ hôi nóng rẫy chảy xuống gò má cùng tóc mai, từng giọt từng giọt nhỏ trên trang giấy.

Chấm nước tròn tan ra, mực đen biến mất mơ hồ hiện ra, một hai khối to bằng ngón tay, không liên tục, chờ mồ hôi khô lại, ngay cả chấm mực cũng biết mất theo, tấm giấy trước mặt lại khôi phục thành tờ giấy trắng sạch sẽ, khóa lại bí mật của Yến Sâm, không cho y nhìn thấy.

Lục Hoàn Thành cảm thấy đau đầu khó nhịn, nhắm mắt lại, bên tai đều là tiếng ruồi muỗi đập cánh nhẹ nhàng mà ong ong hỗn tạp.

Bên ngoài rất nhiều người vây quanh, bọn họ đều bàn tán.

Y nhớ lại sáng sớm hôm qua, trong phòng A Tú. Y chất vấn những hạ nhân đã xác nhận Yến Sâm là yêu nghiệt, yêu cầu bọn họ bày ra chứng cứ. Lúc đó, y nhận được một hồi trầm mặc gần như quỷ dị, mỗi người đều cấm khẩu không nói. Y cho rằng điều này chứng minh bọn họ chột dạ, nhưng mà..... Không phải. Mọi người kỳ thực đều trả lời, bọn họ tranh nhau muốn nói cho y chân tướng, chỉ là y bị ngăn cách khỏi tiếng la hét bên ngoài, đứng im trong lặng thing, không hề hay biết gì cả.

Bây giờ những giọng nói đến khản tiếng một lần nữa lại tràn vào lỗ tai y, muốn thức tỉnh y, nhưng vẫn không đâm phá được tầng bình phong cách âm kia.

Y không nghe thấy!

“A Huyền, A Huyền.” Lục Hoàn Khang nhìn Lục Hoàn Thành dáng vẻ thống khổ, không đành lòng, kéo A Huyền nhỏ giọng hỏi, “Hoa yêu kia đạo hạnh cao thâm, nếu bùa chú trên người ca ca không phá được, Lục gia liền không chống được, ngươi có biện pháp gì phá giải không?”

“Đúng là còn một cách, cũng không biết có dùng được không.”

A Huyền chỉ một ngón tay vòng quanh phất trần coi như lấy lệ, vừa lượn quanh vừa nhàn nhã nhắc nhở: “Người có ngũ giác, chính là mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm vị, thân cảm giác, Tai mắt cũng không thông, mũi lưỡi cũng vô vọng, chỉ còn lại một cách sờ chữ để thử xem. Ta không biết yêu tinh kia hạ mấy tầng chướng. Nếu không nhiều, miễn cưỡng có thể phá vỡ.”

Hắn nâng lên khóe mắt, mỉm cười nhìn Lục Hoàn Khang: “Ngươi có thể tình nguyện đi tìm một khối gỗ và một dao khắc cho ta không?”