Tay Súng Cuối Cùng

Chương 12




Web biết là mẹ của Kevin Westbrook đã chết rồi, mặc dù không ai có thể dám chắc với anh điều đó. Bà ta đã biến mất từ nhiều năm trước. Vốn là dân nghiện ngập, cả rượu và ma túy, rất có thể bà ta đã tự kết liễu cuộc đời bằng một mũi chích bẩn hoặc chút thuốc kém chất lượng nào đó. Danh tính của bố Kevin cũng là điều bí ẩn. Rõ ràng những khoảng trống bí ẩn về bản thân và cuộc đời mỗi người như thế chẳng phải là điều gì khác thường ở khu mà Kevin Westbrook đang sống. Web lái xe dọc khu phố dành cho người da đen Anacostia, nơi mà kể cả những cảnh sát cũng lảng tránh, anh dừng lại trước một căn hộ đôi đổ nát và nhếch nhác giữa những ngôi nhà khác giống hệt xung quanh. Theo người ta nói thì Kevin Westbrook sống ở đây cùng với một mớ họ hàng hỗn độn là anh chị em họ xa, bà cô, những ông cậu hay chú rể xa lắc xa lơ nào đó. Web cũng hoàn toàn mơ hồ về hoàn cảnh gia đình hiện tại của thằng bé và tất nhiên là bất kỳ ai khác cũng chẳng biết gì hơn. Có lẽ phải gọi đó là một kiểu gia đình hạt nhân phiên bản mới của nước Mỹ. Trông khu vực này như thể bị phủ bụi phóng xạ từ một lò phản ứng hạt nhân bị rò rỉ gần đó từ nhiều thập kỷ nay. Chẳng hiểu sao không có bất kỳ loại hoa hay cây to nào mọc ở quanh đây; ngay cả cỏ trong những mảnh sân nhỏ cũng héo úa, vàng vọt; thậm chí những con mèo và chó trên đường phố trông cũng ốm yếu dặt dẹo như sắp chết đến nơi. Tất cả con người, phong cảnh và sự vật đều cũ kỹ, không còn sinh khí.

Bên trong căn hộ kép là một bãi rác rưởi hôi thối. Ngay từ ngoài cửa mùi bắp cải thối đã bốc lên nồng nặc, vào đến bên trong chật chội và tù túng thì cái mùi kinh khủng đó còn không sao chịu nổi. Thứ hỗn hợp chết người đó bốc thẳng lên óc của Web ngay khi anh vừa đặt chân vào nhà. Anh tưởng mình sắp ngã sấp mặt, hôn sàn nhà đến nơi. Lạy Chúa, anh thà ngửi lựu đạn cay còn hơn là thứ chất độc cây nhà lá vườn như thế này.

Những người ngồi trước mặt anh lúc này trông chẳng có vẻ gì là quá lo lắng trước việc Kevin đã mất tích. Rất có thể sau một vụ bắn nhau khủng khiếp như vậy thằng bé đã sợ vãi đái và trốn vào đâu đó. Một gã choai choai mặt câng câng ngồi trên đi văng. "Chúng tôi đã kể hết với cảnh sát rồi," gã lầm bầm, xịt những từ đó qua kẽ răng hơn là nói với Web một cách tử tế.

"Tôi chỉ kiểm tra lại thôi mà," Web nhã nhặn nói. Anh không muốn nghĩ tới việc Bates sẽ làm gì nếu biết anh đang thò mũi vào công việc của anh ta. Mẹ kiếp, anh nợ Riner và những đồng đội khác. Mặc xác những quy định chết tiệt của Cục. Mặc dù vậy, anh vẫn cảm thấy hơi bồn chồn và lo lắng.

"Câm miệng đi, Jerome," bà già nghiêm nghị ngồi cạnh Jerome nạt gã. Bà ta có mái tóc trắng xóa, đeo kính lão to bự, một bộ ngực khổng lồ và vẻ đạo mạo trang nghiêm. Bà ta nhất định không chịu nói tên khi Web hỏi, và anh cũng không ép thêm; chắc chắn là tên bà ta đã có trong hồ sơ của FBI, nhưng anh đã truy lùng theo những nguồn khác. Trông bà già này hoành tráng như một chiếc xe hơi loại nhỏ và có vẻ như bà ta hoàn toàn có thể xách cổ Jerome lên, không vấn đề gì. Mẹ kiếp. ngay cả Web có lẽ bà ta cũng xách cổ như chơi, không vấn đề gì. Bà già đã yêu cầu được xem phù hiệu và giấy tờ của Web đến hai lần rồi mới chịu mở xích cửa. "Tôi không thích để người lạ vào trong nhà" bà ta giải thích, "cảnh sát hay ai cũng thế thôi. Như tôi biết thì khu vực này chẳng có gì là an toàn, mà nguyên nhân là do cả hai bên gây ra." Bà ta vừa nói vừa nhướng mày lên với vẻ mặt ra điều ta biết tuốt, ánh mắt kẻ cả xoáy thẳng vào trong đầu của một nhân viên an ninh liên bang như Web.

Tôi đếch muốn đến đây làm gì, Web chỉ muốn quát thẳng vào mặt bà ta, nhất là khi tôi phải nín thở để không lộn mửa. Khi đã ngồi xuống, Web có thể nhìn thấy những vết nứt toác sâu hoắm trên sàn nhà ăn thẳng xuống tận tầng đất sét cứng bên dưới móng nhà. Chỗ này vào mùa đông chắc phải ấm chảy mỡ đây. Anh châm biếm nghĩ bụng. Ngoài trời lúc này là mười tám độ C, nhưng trong nhà cứ như là chỉ có 0 độ vậy. Không hề có tiếng tí tách vui tai của củi cháy trong lò và không hề có chút mùi thức ăn ngon lành nào đang sôi sục trong căn bếp "xinh xắn" của bà già. Trong một góc phòng là một đống những lon Pepsi dành cho người ăn kiêng. Chắc có ai đó đang quan tâm đến vấn đề cân nặng. Nhưng ngay bên cạnh lại là một đống đồ thức ăn nhanh McDonald vứt lăn lóc. Có lẽ là của Jerome. Web nghĩ bụng. Trông hắn béo như một con lợn. "Tôi có thể hiểu điều lo lắng của bà," Web nói. "Gia đình ta sống ở đây đã lâu chưa?" Jerome chỉ khịt mũi, còn bà già thì cúi xuống nhìn hai bàn tay đang xoắn chặt của mình. Bà ta nói, "Ba tháng. Trước kia chúng tôi sống ở nơi khác, chúng tôi đã sống ở đó rất lâu. Chúng tôi đã sửa sang chỗ đó đâu ra đấy".

"Nhưng rồi họ cho là chúng tôi kiếm được quá nhiều tiền để có thể ở lại một nơi dễ chịu như thế, và chúng đá chúng tôi ra đường", Jerome giận dữ nói thêm. "Chúng thản nhiên đá chúng tôi ra đường."

"Có ai bảo cuộc sống là phải công bằng đâu, Jerome," bà già bảo hắn.

Bà ta nhìn quanh ngôi nhà bẩn thỉu và hôi thối của mình rồi hít một hơi rất sâu khiến bao nhiêu hy vọng của Web cũng dường như bị rút sạch. "Chúng tôi cũng sẽ sớm sửa sang lại chỗ này thôi. Sẽ ổn thôi mà." Giọng bà ta không có vẻ gì là tự tin cho lắm, Web có thể cảm nhận rõ điều đó.

"Cảnh sát đã có tiến triển gì xung quanh việc mất tích của Kevin chưa?"

"Sao anh không đi mà hỏi họ?" bà già làu bàu. "Họ chẳng nói gì với chúng tôi về thằng Kevin tội nghiệp cả."

"Họ để lạc nó rồi," Jerome vừa nói vừa thả hẳn mình xuống đống gối bẩn thỉu và méo mó trên đi văng. Web cũng không biết là chiếc đi văng già cỗi ấy có còn khung bên trong không nữa. Trần nhà hở toác ở ba chỗ khác nhau và Web có thể thấy là trần nhà bị võng xuống đến nỗi nếu muốn lên tầng hai, chẳng việc gì phải dùng đến cầu thang, bạn chỉ cần với tay bám vào trần và đu người lên là xong. Những bức tường lỗ chỗ vết mốc đen sì, không loại trừ khả năng trên đó còn toàn sơn pha chì cũng nên. Và cam đoan một điều là các ống nước đã bám đầy chất amiăng cực độc. Cứt chuột rải rác khắp nơi và Web sẵn sàng cá một nghìn đô là lũ mối đã xơi hầu hết đồ gỗ trong nhà, có lẽ đó là lý do tại sao ngay khi đứng ngoài đường Web đã nhận thấy là ngôi nhà hơi bị nghiêng sang trái. Chắc hẳn các thanh tra nhà ở của thành phố đã xóa sổ cả khu vực này trên bản đồ dân cư từ lâu, hoặc nếu không thì họ đang ngồi uống cà phê đâu đó, cười nói đến sái quai hàm.

"Bà có bức ảnh nào của Kevin không?"

"Có chứ, đã đưa cho cảnh sát rồi mà." bà già nói.

"Bà còn bức nào không?"

"Này, chúng tôi chẳng việc đếch gì mà phải đưa cho ông nhé." Jerome nạt nộ.

Web chồm người tới để lộ báng súng trong nách áo ra một cách đe dọa. "Có đấy, Jerome, cậu sẽ phải đưa cho tôi xem. Và nếu cậu không bỏ cái thái độ hỗn xược ấy đi, tôi sẽ lôi đít cậu xuống dưới kia và chúng tôi sẽ xem lại hồ sơ của cậu xem có lý do nào để tống cậu vào nhà đá nghỉ ngơi một thời gian không, trừ phi cậu muốn thử chơi tôi và quả quyết rằng cậu chưa bị bắt bao giờ, hay đấy."

Jerome nhìn lảng đi chỗ khác và làu bàu. "Mẹ kiếp."

"Câm ngay, Jerome," bà già nói. "Mày có câm ngay không thì bảo."

Thế, phải thế chứ, bà ngoại, Web nghĩ bụng.

Bà già rút ra một chiếc ví, lấy từ trong đó ra một tấm ảnh nhỏ rồi chìa qua cho Web, những ngón tay thoáng chút run rẩy, lập bập, giọng nói hơi khản đi trong cổ họng, rồi lại đàng hoàng, bình tĩnh lại ngay. "Đây là bức ảnh cuối cùng của Kevin mà tôi có đấy. Xin đừng làm mất nó."

"Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận. Bà sẽ nhận lại mà." Web liếc qua tấm ảnh. Đó đúng là Kevin. Ít nhất thì cũng là thằng Kevin mà anh đã cứu trong con hẻm. Vậy là thằng nhóc mà Cortez và Romano đã hỏi chuyện là một đứa khác. Kẻ đã nói dối và tự nhận mình là Kevin Westbrook. Đây là việc làm có chủ đích và kế hoạch đây. Nhưng mà để làm gì chứ?

"Bà nói là bà đã đưa cho cảnh sát một bức ảnh của Kevin?"

Bà già gật đầu. "Nó là một thằng bé ngoan. Anh biết đấy, hầu như ngày nào nó cũng đến trường. Một trường học đặc biệt vì nó là một thằng bé đặc biệt mà," bà ta tự hào nói thêm.

Web biết là ở một nơi như thế này đến trường thường xuyên quả là một thành tích đáng tự hào, có lẽ chỉ đứng sau việc sống sót được qua một đêm.

"Tôi tin nó là một thằng bé ngoan." Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt dữ dằn, đỏ ngầu của Jerome. Mày cũng từng là một cậu bé ngoan, đúng không Jerome? "Họ là cảnh sát mặc sắc phục à?"

Jerome đứng bật dậy. "Cái gì, ông nghĩ chúng tôi là bọn ngu chắc? Họ cũng là dân FBI, giống như ông thôi."

"Ngồi xuống đi, Jerome," Web lạnh lùng nói.

"Ngồi xuống, Jerome," bà già cũng nói và Jerome hậm hực ngồi xuống.

Những ý nghĩ lướt nhanh trong đầu Web. Nếu Cục đã có ảnh của Kevin, thì có nghĩa là họ cũng đã biết rằng họ giữ một thằng bé giả mạo, dù chỉ là trong chốc lát. Mà chắc gì họ đã biết? Romano hoàn toàn không biết gì về việc có đến hai thằng bé. Anh ta chỉ miêu tả nó là một thằng nhóc da đen. Nếu toàn bộ bản báo cáo chính thức chỉ có thế thì sao? Nếu thằng nhóc Kevin Westbrook giả mạo đã biến mất trước khi Bates và những người khác đến hiện trường, thì tất cả những gì họ biết chỉ là có một thằng nhóc da đen khoảng mười tuổi tên là Kevin Westbrook, sống ờ địa chỉ đó, gần con hẻm, và giờ thì mất tích. Họ đến đây và nói chuyện với gia đình, lấy một tấm ảnh, như họ đã làm, và bắt tay vào điều tra. Không có vẻ gì chắc chắn là họ đã yêu cầu Romano và Cortez xem ảnh để xác nhận danh tính thằng bé, nhất là khi họ không có cơ sở nào để nghĩ tới khả năng đã có một vụ hoán đổi. Và Ken McCarthy đã nói rằng những xạ thủ bắn tỉa không kịp nhìn thấy thằng Kevin thực sự khi đội Charlie đi qua nó trên đường vào. Có lẽ chỉ mình Web biết có chuyện giả mạo ở đây.

Web nhìn quanh, và vì bà già, hay vì bất kỳ mối quan hệ nào của bà ta với Kevin, anh cố gắng không thể hiện sự ghê tởm của mình. "Kevin có thực sự sống ở đây không?" Bates đã nói cuộc sống gia đình của Kevin cực kỳ tồi tệ và nó luôn tìm cách lảng tránh về nhà mỗi khi có thể. Đó là lý do giải thích tại sao nó lại ở ngoài trời một mình lúc nửa đêm thay vì đang nằm trong giường. Khung cảnh quanh đây thật khủng khiếp, nhưng có lẽ cũng không làm gì tệ lắm so với nhiều gia đình khác ở đây. Đói nghèo và tội ác đầy rẫy khắp nơi, và dấu vết mà chúng để lại chẳng lấy gì làm đẹp đẽ.

Nhưng bà ngoại trông có vẻ chắc chắn như một hòn đá tảng. Một người tốt và dường như bà thực lòng quan tâm đến Kevin. Tại sao nó phải lảng tránh bà cơ chứ?

Bà ngoại và Jerome liếc mắt nhìn nhau. "Hầu hết mọi lúc là như thế." bà ta trả lời.

"Vậy thì lúc khác nó sống ở đâu?"

Cả hai người đều im lặng. Web chăm chú nhìn bà già cúi gục đầu xuống lòng với ánh mắt lảng tránh, còn Jerome nhắm mắt và lúc lắc đầu làm ra vẻ đang bận chú tâm vào thứ âm nhạc chết tiệt nào đó trong đầu hắn.

"Tôi biết là Kevin có một người anh trai. Thỉnh thoảng Kevin có sống cùng người anh đó không?"

Mắt Jerome bỗng trợn lên thao láo, bà già cũng không còn nhìn vào lòng mình nữa. Nét mặt hai người trông như thể Web đang chĩa một khẩu súng vào đầu họ và lạnh lùng bảo họ hôn nhau vĩnh biệt.

"Không biết anh ta, chưa bao giờ gặp anh ta." bà già nói nhanh người rung lên bần bật, cúi về trước rồi lại ngả về sau như thể có điều gì đó bất ngờ làm bà ta đau đớn. Giờ thì trông bà không còn cái vẻ có thế xách cổ bất kỳ ai nữa, mà chỉ còn là một bà già yếu đuối đang sợ hãi đến mụ mẫm người.

Web vừa quay sang nhìn Jerome thì hắn đã đứng bật dậy và vọt đi trước khi Web kịp nhổm người lên. Web nghe thấy tiếng cửa trước mở bung ra rồi sập lại đánh rầm, rồi sau đó là tiếng chân người chạy mỗi lúc một xa.

Web quay lại nhìn bà già.

"Jerome cũng không biết gì đâu," bà già nặng nề nói.