Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 30: Thời khắc phụ tử sung sướng




Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ giấc mộng kia là thật sao???

Mình thật bắt một tên tội phạm truy nã?

Sau đó liền đổi cho mình một thân thể tốt?

Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, cái này cho tốt, không phải đại bảo bối gì, nếu như cho vũ khí trâu bò hoặc là kiếm kỹ gì gì đó, Côn ca ta hiện tại liền sẽ đốt đi, nói được thì làm được.

Không đúng! Đây không phải lại đang xui khiến Côn ca ta không cần nỗ lực sao?

Vóc người này phải nỗ lực mới có thể có được, thế nhưng hiện tại thế nào, không cần tốn nhiều sức liền đến rồi!

Dạ Côn ta chỉ muốn nỗ lực mà thôi, vì sao lại không nguyện ý để cho ta nỗ lực, vẫn luôn dùng loại phương thức này khiến cho Côn ca ta sa đọa, nhưng mà vô dụng, Côn ca ta sẽ một mực nỗ lực đi xuống.

Nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác không tệ, bất quá tuyệt đối không nên cho đệ đệ nhìn thấy, bằng không thì tiểu tử kia lại bắt đầu ghen ghét.

Mặc áo dài vào, Dạ Côn uống một hớp nước liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chờ lúc nữa xem có thể thuyết phục phụ mẫu để mình tu luyện hay không, mẫu thân thật sự có chút nhỏ nói thành to.

Bất quá trong lòng vẫn rất ấm áp, mẫu thân và phụ thân qua nhiều năm như vậy, cực kì chiếu cố mình, đủ kiểu yêu thương, đều muốn thắng qua con ruột.

Mình là được bọn họ nhặt, chuyện này cũng không có nói cho Dạ Tần, Dạ Tần đến bây giờ còn không biết, mình kỳ thật không phải thân đại ca.

Nếu như đệ đệ biết, cũng không biết sẽ có ý nghĩ gì.

Dạ Côn nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, lúc này cửa bị đẩy ra, Dạ Tần một mặt ủy khuất đi đến, còn gọi một tiếng:

- Đại ca...

Phảng phất đang nói, đại ca ngươi phải làm chủ cho ta, chúng ta là cùng phạm tội, vì sao cõng nồi luôn là đệ đệ ta đây.

Xem đệ đệ bước đi không ổn định, Dạ Côn liền biết hẳn bị đánh đòn, thật là một hài tử đáng thương, từ khi sinh ra đến bây giờ, không ít lần bị mẫu thân đánh đòn.

- Đệ đệ, mẫu thân chúng ta không thể trêu vào a.

Dạ Côn cười một tiếng, bên trong cái nhà này, mẫu thân liền là trời, tất cả mọi người đêều phải nghe.

- Đại ca, ngươi còn cười, cái mông đều bị mẫu thân đánh sưng lên, cha đứng ở bên cạnh cười ta, hiện tại đại ca ngươi cũng cười, chúng ta còn có phải là huynh đệ hay không.

Dạ Tần mặt mũi tràn đầy ủy khuất, không phải chỉ tiết kiệm một chút kim tệ thôi sao, làm như mình phạm tội ác tày trời vậy.

- Được rồi, tính tình mẫu thân ngươi còn không biết sao, chủ yếu vẫn là cha dẫn đầu, bằng không thì cũng sẽ không như vậy.

- Cha còn ở bên cạnh cười ta đây, ta cũng phải để cha bị mẫu thân đánh, lần trước ta phát hiện cha lén lén lút lút, khẳng định là đang giấu tiền riêng, ta muốn đi báo cáo.

Dạ Côn dựng thẳng ngón tay cái lên, cái tên hố cha này, chủ ý không tệ a.

- Há, đúng, mẫu thân bảo cho ta mang một ít dược cho đại ca ăn.

Dạ Tần từ trong túi quần lấy ra mấy cái hộp gấm nhỏ.

Thấy dược liệu này, khóe miệng Dạ Côn giật một cái, khi còn bé cắn thuốc không ít, đập đến độ không còn tác dụng.

Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là chút dược này không phải dược bình thường, tùy tiện đưa ra bên ngoài liền khiến người ta tranh vỡ đầu, đến nơi này, tùy tiện đập, đập đến độ không muốn đập nữa.

- Đại ca không sao cả, không cần ăn dược.

- Không được, mẫu thân nói, đệ phải nhìn đại ca ăn.

Dạ Tần mang theo nụ cười xấu nói, liền biết đại ca không thích cắn thuốc, vừa rồi còn chê cười đệ đệ đây.

Dạ Côn cười khổ nói:

- Chúng ta còn có phải là huynh đệ hay không.

- Đương nhiên, làm huynh đệ, càng muốn nhìn thấy đại ca khỏi hẳn, như thế đệ đệ mới có thể yên tâm, đại ca nghe lời, uống thuốc...bằng không thì ta nói cho mẫu thân biết.

Ngươi tiểu tử này, đủ hung ác, động một chút là nói cho mẫu thân biết.

Nghe viên đan dược kia tản mát ra dị hương, Dạ Côn cắn răn nuốt vào, không biết còn tưởng rằng đang ăn độc dược, bộ dáng muốn chết.

Nhìn đại ca uống thuốc, Dạ Tần hài lòng nói:

- Đại ca, ngươi nghĩ ngơi thật tốt, đệ đệ mang đồ ăn tới cho ngươi.

Nhìn bóng lưng đệ đệ ra cửa, Dạ Côn lộ ra nụ cười ấm lòng.

Đây mới là đệ đệ a, so với tên thân đệ đệ kia, khác biệt trời vực, đừng để cho mình đụng phải tiểu tử kia.

Thời gian kế tiếp, Dạ Tần đi tu luyện bình thường, mà Dạ Côn liền trong nhà "dưỡng thương".

Vô luận Dạ Côn giải thích mình không có bệnh thế nào, Đông Môn Mộng cũng không cho đi, mãi đến nửa tháng sau mới yên tâm.

Dạ phủ.

- Đại ca, nói cho ngươi một tin tức.

Mới vừa từ Tu Luyện Viện về nhà, Dạ Tần lập tức chạy đến chỗ ghế đá Dạ Côn đang ngồi, lúc này Dạ Côn đang đánh cờ với Dạ Minh.

Dạ Minh nghiêm sắc mặt:

- Tần Tần, cha dạy con thế nào, nam hài tử phải ổn trọng chút, về sau không được cưới lão bà giống như mẫu thân con.

Dạ Côn:...

Dạ Tần:...

Được a, cha cũng chỉ có lúc mẫu thân không có ở đây mạnh miệng mà thôi.

- Hừ, con sẽ chuyển cáo toàn bộ câu nói này cho mẫu thân.

Dạ Tần hiện tại không sợ cha ruột, hoàn toàn là tiết tấu đâm chọc.

Khóe miệng Dạ Minh giật một cái, vài ngày trước, lão bà liền gõ tiểu kim khố của mình, khẳng định là tên tiểu tử thúi này hố cha.

- Tần Tần, xem ra con ngứa da rồi, cha phải giáo dục con thật tốt.

- Cha còn có một cái tiểu kim khố đi.

Dạ Tần một mặt đắc ý, phảng phất y mới là lão tử, Dạ Minh mới là nhi tử.

Quả nhiên nghe thấy câu này, Dạ Minh mộng bức, quả nhiên là con ruột a!

Hố cha không chút do dự.

- Tiểu tử ngươi đừng chạy, để cho ta đánh!

- Hí hí hí, không chạy mới là lạ.

Dạ Tần còn làm một cái mặt quỷ, lập tức chạy.

Bất quá lập tức bị bắt.

- Cha! Người khi dễ tiểu hài tử!

Dạ Tần không phục, truy một đứa bé còn vận dụng công pháp.

- Ta chính khi dễ ngươi, thế nào, ai bảo ngươi là con trai của ta! Có bản lĩnh ngươi làm cha.

- Con mới không muốn làm cha.

Dạ Tần mấp máy môi một cái, Dạ Côn đều muốn cười tê liệt.

- Phu quân, Tần Tần, các người đang làm gì đó?

Đông Môn Mộng lúc này từ bên cạnh đi ra, đằng sau có Tiểu Lăng đi theo.

- Mẫu thân, con...

Dạ Tần dự định hố cha tới cùng.

Chẳng qua là Dạ Minh một tay bịt miệng nhi tử:

- Không có gì, chúng ta đang tiến hành phụ tử khoảnh khắc sung sướng.

Dạ Côn đều quay mặt qua chỗ khác, không sớm thì muộn sẽ cười chết trong cái nhà này.

- Ngươi muốn che chết Tần Tần sao?!

Đôi mắt đẹp của Đông Môn Mộng trừng một cái.

Dạ Minh xem xét, rất xấu hổ a, lập tức buông tay:

- Tần Tần, cha nói bao nhiêu lần, làm sai sự tình liền phải thừa nhận, thật khiến cha quá thất vọng.

- Cha...người...

Dạ Tần một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn cha, đây là cha ruột sao...

Dạ Minh mãnh liệt nháy mắt với nhi tử, phối hợp với cha một chút, cha cho ngươi ăn ngon uống sướng.

Dạ Tần tựa hồ có thể đọc hiểu, thấp giọng nói ra:

- Cha, con sai rồi.

- Đây mới là hảo hài tử nha, tốt, không sao.

Dạ Minh phủi tay, vẫn không quên làm dáng với lão bà, Tiểu Lăng phía sau tê cả da đầu.

Hi vọng sau khi hai vị thiếu gia lớn lên, tuyệt đối đừng giống như, nếu không sẽ không tìm được lão bà mất.

- Cơm đã làm xong, đi vào ăn cơm thôi, đều rửa sạch tay trước đi.

Ba nam nhân nhẫn nhịn nghẹn miệng, thành thành thật thật đi rửa tay.

Lúc ăn cơm, Dạ Minh tò mò hỏi:

- Tần Tần, vừa rồi con chạy vào muốn nói gì?