Tên Em Là Bệnh Của Anh!

Chương 41




Sáng nay Hoài Nguyệt tỉnh dậy muộn hơn bình thường một chút, hết Vân Nam lại đến trại hè, cô chạy suốt ngày như ngựa không dừng vó, cô thật sự quá mệt mỏi. Nhưng làm nàng còn mệt hơn là người đàn ông bây giờ vẫn đang ôm cô này.

Xem ra đối với chuyện giường chiếu đàn ông luôn có thể không học mà vẫn biết. Lần trước vẫn là thân thể cằng ngắc được mình khuyến khích, dẫn dắt và thậm chí là mê hoặc từng bước, nhưng lần này từ nô lệ đã hoàn toàn biến thành tướng quân. Hoài Nguyệt nhớ lại đêm qua mình thực sự không có sức chống đỡ, đành để mặc anh công thành chiếm đất, tự nhiên lại thấy mặt mình hơi nóng lên. Một trận hoan ái đến tận cùng làm thân thể cô trở nên cực kì mềm mại, sự đụng chạm và những nụ hôn quyến rũ đó làm mỗi một tấc nước da cô đều trở nên sinh động và mẫn cảm. Không ngờ sau khi li hôn cô lại có thể cảm nhận được cái gọi là thỏa mãn sâu sắc hơn trước. Cô nhớ tới lời nói của Viên Thanh khi làm nhục mình, không nhịn được cười khổ, xem ra giữa tình nhân với tình nhân thật sự có thể không kiêng nể gì.

Tình nhân? Cô bị cái từ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm giật nảy, cô chuẩn bị làm tình nhân của Cơ Quân Đào sao? Cái từ trước kia cô vẫn xem thường này bây giờ lại làm cô phải suy nghĩ nghiêm túc.

Anh và cô đều độc thân, từ góc độ đạo đức và pháp luật đều không tồn tại bất cứ vấn đề nào, nếu có vấn đề thì cũng chỉ là vì nguyên nhân tâm lý của cô. Bởi vì Thương Hoài Nguyệt trước kia thật sự quá ngoan nên không thể giải quyết được vấn đề cô đang gặp phải bây giờ.

Hoài Nguyệt thở dài, quả nhiên trên đời này mọi chuyện không thể đều như ý được. Nếu Cơ Quân Đào không bị bệnh trầm cảm thì đây sẽ là một việc hoàn mỹ biết bao, anh ấy thích mình, cũng nhất định sẽ không bạc đãi Đậu Đậu, một nhà ba người, hoặc tương lai còn có thể là bốn người, đó sẽ là một gia đình thật tuyệt vời. Có điều nếu như anh ấy không bị bệnh này thì có lẽ cũng sẽ không cố chấp với mình như vậy, một người đàn ông tốt như vậy đâu đến lượt một phụ nữ li hôn như cô nhận được. Cô nhẹ nhàng hôn lên cánh tay anh, nếu vậy thì tất cả những thứ này này là cô lấy trộm mà có được sao?

Cô từ từ rời khỏi vòng tay anh, ngồi dậy, đưa một chân ra khỏi chăn rồi mới đưa nốt chân kia chuẩn bị xuống giường. Trên người không có một mảnh vải, nhờ vài tia sáng le lói chiếu vào qua khe hẹp trên rèm cửa sổ, quả nhiên cô lại nhìn thấy chiếc váy dài đó của mình trên giá áo. Người đàn ông này bao giờ cũng nhớ thu dọn hết tất cả cho cô.

Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình mà giật nảy vì phát hiện Cơ Quân Đào đang nằm trên giường nhìn mình chằm chằm không nháy mắt. "Em lại định bỏ trốn đấy à?" Giọng nói của anh khàn khàn, có vẻ cực kì mệt mỏi.

Hoài Nguyệt vội kéo chăn che trước ngực mình, thẹn thùng hỏi: "Anh dậy rồi à?"

"Ờ", Cơ Quân Đào ngồi dậy chỉnh lại cái chăn cho cô, ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hỏi: "Em định đi đâu?"

"Về nhà tắm rửa", Hoài Nguyệt đỏ bừng mặt, trong phòng rất tối nên anh cũng không nhìn thấy được vẻ xấu hổ của cô.

Cơ Quân Đào không lên tiếng, chỉ đặt cằm lên hõm vai cô, hơi thở hơi nặng nề.

Hoài Nguyệt nhớ ra anh còn đang cảm lạnh, cô đưa tay sờ trán anh thấy hơi nóng, hốt hoảng nói: "Anh sốt à? Thế nào? Có khó chịu không? Có cần uống thuốc không?"

Cơ Quân Đào không nhúc nhích: "Không sao, chẳng qua là vì anh không ngủ được thôi".

Hoài Nguyệt thầm giật mình, sau một trận vận động tốn thời gian hao sức lực như vậy không phải đàn ông đều ngủ rất say hay sao? Ngay cả như vậy cũng không thể ngủ một giấc tử tế, có thể tưởng tượng bình thường chất lượng giấc ngủ của anh ấy tồi đến mức nào. Cô bật đèn bàn, phát hiện quả nhiên hai mắt Cơ Quân Đào đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi, không khỏi cảm thấy xót xa: "Ngủ không tốt có thể uống thuốc mà, hoặc nói chuyện với em cũng được, sao lại thức mọt mình thế, mệt lắm".

"Anh không muốn ngủ quá say, may là anh không ngủ mất". Cơ Quân Đào ôm chặt cô, "Lần trước anh ngủ say quá, sau khi tỉnh lại đã vô cùng hối hận. Hôm nay nếu anh không tỉnh dậy thì lại có rất nhiều ngày không được nhìn thấy em đúng không?"

Giọng nói của anh có quá nhiều khát vọng và bất đắc dĩ, Hoài Nguyệt nghe rồi nước mắt lập tức trào lên. Người đàn ông đơn thuần và bướng bỉnh như trẻ con này lại suốt một đêm không dám ngủ vì cô, trong lòng cô như bị thứ gì đó đập thật mạnh, chỉ cảm thấy đau, đau đến mức không dám hô hấp bình thường.

Qua một hồi lâu, Hoài Nguyệt cảm thấy đã bình tĩnh hơn mới hơi quay mặt sang nhẹ nhàng cọ vào má Cơ Quân Đào dịu dàng nói: "Hôm nay không phải em muốn chạy, em chỉ muốn về nhà tắm rửa thôi, ở đây không có quần áo thay".

Cơ Quân Đào ôm cô: "Hoài Nguyệt, ngoan nào, không được chạy nữa nhé! Mỗi lần em chạy đều biến mất hơn mười ngày, anh ở đây chờ đến lúc gần như không chờ được nữa. Có thể em chưa bao giờ chờ một người nào như vậy, không biết bao giờ cô ấy về, không biết cô ấy có về không, vừa khát vọng lại vừa tuyệt vọng".

Hoài Nguyệt lặng lẽ lau nước mắt, "Đương nhiên cô ấy sẽ về, nơi này cũng là nhà cô ấy mà. Anh bị ốm nến mê sảng rồi, mau ngủ đi, em về nhà tắm một cái rồi quay lại nấu cơm, làm mấy món thật ngon, đợi anh tỉnh rồi chúng ta ăn cơm".

Cô đứng dậy mặc quần áo rất nhanh, cho anh uống chút nước, nhìn anh chui vào chăn rồi vội vàng về nhà. Nếu như không về ngay cô sợ mình sẽ buột miệng nói mình cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.

Về đến nhà, Hoài Nguyệt nằm trong bồn tắm, trong lòng rối bời không thể bình tĩnh lại, trong đầu luôn nghĩ tới câu nói đáng thương của Cơ Quân Đào kia, "Có thể em chưa bao giờ chờ một người nào như vậy, không biết bao giờ cô ấy về, không biết cô ấy có về không, vừa khát vọng lại vừa tuyệt vọng". Càng nghĩ nước mắt lại càng trào ra, rơi xuống nước, tạo thành từng vòng rừng vòng nước gợn.

Đậu Đậu là con cô, cô không thể bỏ đứa con đã không nhận được bao nhiêu tình thương của cha này, cho nên cô lựa chọn Đậu Đậu và từ bỏ anh. Nhưng nhìn đôi mắt đầy tơ máu của anh, nghe anh bất lực nói "Vừa khát vọng lại vừa tuyệt vọng", cô cảm thấy mình cũng không có cách bỏ anh được. Anh giống như một đứa con khác của cô, cũng thiếu tình yêu thương, cũng khát vọng được yêu thương, cũng cần được quan tâm và chăm sóc, cô không đành lòng từ chối anh được.

Hoài Nguyệt khóc hồi lâu hồi lâu, cảm thấy sự ứ đọng trong lòng đã vơi đi một chút mới đi lên nóc nhà hái mấy quả mướp, lại tìm được một quả bí đỏ đã già trong vườn, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy quá ít đồ ăn lại xách túi ra khỏi nhà định đến siêu thị mua một ít thức ăn nữa.

Vừa mở cổng ra Hoài Nguyệt đã thấy Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhà anh gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, Cơ Quân Đào đã mở cửa vội vàng chạy ra, vừa thấy chiếc túi xách trên tay cô sắc mặt anh lại trở nên khó coi, anh sầm mặt không nói gì.

Hoài Nguyệt biết nhất định là anh thấy mình về nhà quá lâu, bây giờ thấy mình mặc quần áo chỉnh tề tay cầm túi xách nên hiểu lầm là mình lại định chạy, vì vậy cô vội giải thích: "Em chỉ muốn đến siêu thị một lát, tối qua anh cũng không ăn cơm, để em nấu mấy móng ngon cho anh, dạo này anh gầy hơn trước nhiều". Đêm qua lúc ôm anh cô có thể rõ ràng nhận thấy anh đã gầy hơn trước nhiều, biết rõ nguyên nhân quá nửa là do mình nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Nghe vậy sắc mặt Cơ Quân Đào mới đỡ hơn: "Anh cảm lạnh không ăn được mấy đâu, em nấu cháo cho anh là được, trời nóng như vậy đừng đi ra ngoài đường".

Hoài Nguyệt biết anh vẫn không yên tâm để mình đi nên ngoan ngoãn gật đầu chạy về nhà lấy những thứ vừa hái, lại tìm được ít táo đỏ đậu xanh trong tủ lạnh rồi theo Cơ Quân Đào đi sang nhà anh.

Cơ Quân Đào hơi sốt nhẹ nhưng nhất định không chịu về phòng ngủ, Hoài Nguyệt không làm gì được nên đành phải bắt anh nằm xuống sofa còn mình thì vào bếp nấu nướng. Nhìn bóng dáng cô bận rộn trong phòng bếp, rốt cục Cơ Quân Đào cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trong phòng bếp, Hoài Nguyệt rửa sạch đậu xanh rồi cho vào ngâm, lại cắt non nửa quả bí đỏ, một nửa hấp chín rồi ngâm mật ong bỏ vào tủ lạnh, một nửa gọt vỏ cắt thành miếng rồi cho vào nồi cơm điện cùng với đậu xanh để nấu cháo, lại phát hiện trong tủ lạnh có mộc nhĩ, cô suy nghĩ một lát rồi bỏ vào xào với mướp. Cô không khỏi thở dài, không ngờ lúc ốm người đàn ông lại cũng bám người không khác gì Đậu Đậu.

Dọn dẹp phòng bếp cong, Hoài Nguyệt đi tới phòng khách lấy một chiếc ghế nhỏ ra ngồi xuống cạnh sofa chăm chú quan sát người đàn ông đang ngủ. Quầng mắt hơi đen, rõ ràng là thiếu ngủ, hai má lõm vào, gầy hơn trước quá nhiều. Sắc mặt hơi đỏ, hô hấp cũng hơi nhanh, hình như là lại sốt rồi. Cô sờ trán anh rồi lại sờ trán mình, cau mày, chắc là mình vừa làm bếp bận rộn nên hơi nóng, không nhận ra được ai nóng hơn ai. Nghĩ vậy cô liền cúi đầu chạm trán mình vào trán anh, hình như trán anh ấy nóng hơn, cô lại cúi xuống thử lần nữa. Đột nhiên cô thấy một cánh tay vòng ra sau lưng, cả người liền đổ xuống người Cơ Quân Đào, Cơ Quân Đào ôm cô mở mắt mỉm cười nói: "Đồ ngốc, thử nhiều lần như vậy mà còn không biết, đi lấy cặp nhiệt độ đến đo một chút chẳng phải là sẽ biết ngay sao?"

Hoài Nguyệt giãy giụa thoát ra, sốt ruột nói: "Sao anh còn không ngủ? Cảm lạnh phải nghỉ ngơi thật tốt mới khỏi được".

Cơ Quân Đào kéo tay cô ngồi dậy nói: "Đừng giận, anh đã ngủ rồi, có điều em vừa đến gần là anh lại tỉnh, thấy chưa, em không thể lén chạy trốn được đâu, anh cảm nhận được hết đấy".

Thấy anh ngủ chập chờn như thế, Hoài Nguyệt bất đắc dĩ hỏi: "Rốt cục anh muốn em thế nào mới chịu ngủ cho đàng hoàng?"

Cơ Quân Đào nhìn vào mắt cô hỏi: "Em bảo đảm sẽ không chạy chứ?"

Hoài Nguyệt gật đầu, "Em bảo đảm, sau này đến cuối tuần hết giờ làm là em lại về bên này". Chỉ có thể làm như vậy, nghĩ đến bóng người cô đơn đứng chờ bên cửa sổ, cô có ở trong thành phố cũng nhất định sẽ không an tâm.

Khóe môi Cơ Quân Đào khẽ cong lên, "Anh cũng không có việc gì làm nên đang thấy chán đây, thôi ngày nào anh cũng làm lái xe cho em được không?"

Hoài Nguyệt vội vàng từ chối: "Đừng đừng đừng, nếu ngày nào một danh nhân như anh cũng đỗ xe trước cửa đơn vị em thì bên đài truyền hình chỗ Duyên Duyên sẽ kéo đến quay phim đấy. Đằng nào trời nóng cũng dậy sớm, em bắt xe buýt đi là được rồi mà".

Cơ Quân Đào lắc đầu nói: "Vất vả quá. Chúng ta chuyển vào trong thành phố đi. Anh có một căn hộ ở khu Lục Viên, nguyên một tầng, không có ai quấy rầy cả".

Hoài Nguyệt từng nghe nói về Lục Viên, đó là khu chung cư đắt tiền nhất thành phố này, một mét vuông có giá gần trăm triệu, nghĩ thầm mình sao có thể đến đó ở được, có điều lúc này nhất định phải dỗ anh ngủ nên cô cũng không nói gì, chuyển đề tài hỏi: "Còn có điều kiện gì nữa?"

Cơ Quân Đào nói: "Lúc đi công tác không được tắt máy".

Hoài Nguyệt nói: "Lần này thật sự không phải em cố ý, điện thoại của em bị lỏng một chỗ, sạc không vào điện, em vừa sửa được rồi".

Cơ Quân Đào cau mày nói: "Lát nữa đi mua một cái mới, nếu không lần sau nếu lại không sạc được thì làm thế nào?"

Hoài Nguyệt nói: "Nhiều số điện thoại như vậy, nếu phải lưu lại một lần nữa thì phiền phức quá, thôi cứ kệ vậy đi".

Cơ Quân Đào cười nói: "Bảo em ngốc hóa ra em đúng là ngốc thật, kết nối hồng ngoại rồi gửi cả danh bạ sang không phải là xong à, làm sao phải nhập lại từng số chứ?"

Hoài Nguyệt trợn mắt nói: "Trước giờ em toàn làm như vậy mà, đúng là mua việc vào người".

Cơ Quân Đào vui vẻ cười, "Lại đây, đồ ngốc, ngủ với anh một lúc nào. Tỉnh dậy chúng ta đi mua điện thoại, để anh dạy em". Nói rồi ôm Hoài Nguyệt vào lòng rồi lập tức ngủ luôn.

Chiếc sofa này được nhập nguyên chiếc từ nước ngoài, rất rộng, rất dài. Cơ Quân Đào vốn đã gầy, Hoài Nguyệt lại càng mảnh dẻ, bỏ đệm dựa ra hai người ngủ không hề chật chội. Hoài Nguyệt nằm trong lòng Cơ Quân Đào, tiếng hít thở đều đều và nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai. Mùi cháo đậu xanh bí đỏ trong bếp thoang thoảng bay tới, cả gian phòng cực kì yên tĩnh. Hoài Nguyệt cảm thấy trái tim mình đập ngày càng ổn định.

Người đàn ông mắc bệnh trầm cảm này, lúc anh ôm cô như thế cô lại sinh ra một loại cảm giác được dựa vào mãnh liệt. Anh dựa dẫm vào cô như Đậu Đậu dựa dẫm vào cô, đó là một loại tin cậy toàn tâm toàn ý làm người ta khó mà kháng cự được. Trước kia cô một mực dựa vào Lỗ Phong, khi bức tường để dựa dẫm đó đột nhiên sụp đổ, cô bị mưa dây gió giật đổ ập vào người mà choáng váng quay cuồng, thiếu chút nữa đã ngã xuống không đứng dậy được. Có thể cả đời này cô cũng không thể quên được loại cảm giác bị người mình toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào tuyệt tình vứt bỏ đó. Bây giờ cô biết mọi việc trước hết phải dựa vào chính mình, chỉ có chính mình kiên cường thì mới có thể bảo vệ được người mình yêu, cô phải bảo vệ Đậu Đậu, lại cũng không muốn làm tổn thương anh.

Cô sớm đã không còn là Thương Hoài Nguyệt vẫn kiên quyết giữ lần đầu đến đếm tân hôn trước kia, cho nên bây giờ cô đang suy nghĩ nghiêm túc về việc làm tình nhân của một người đàn ông. Chỉ là tình nhân, cô tự nói với mình, cô thích người đàn ông này và người đàn ông này cũng thích cô. Mặc dù cô không thể kết hôn với người đàn ông này nhưng trước khi bạn gái chính thức hoặc vợ anh ấy xuất hiện thì cô bằng lòng an ủi anh ấy, cũng bằng lòng để anh ấy an ủi chính mình. Hai bên cùng vui vẻ, đây có thể là giới hạn cuối cùng hiện nay cô có khả năng tiếp nhận.

Vậy thì cứ duy trì quan hệ như bây giờ đi, hai bên cần nhau, không nói gì đến hứa hẹn. Không phải Tiểu Dã cũng đã nói ý ở ngoài lời như vậy sao? Giúp anh trai cô ấy vượt qua một cửa ải về tâm lý. Sau khi đã vượt qua thì hết thảy tùy duyên số, cái gọi là tùy duyên số cũng chính là có thể sẽ vô duyên.

Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ gặp một người đàn ông phù hợp để tình chuyện hôn nhân. Còn anh ấy, sự cố chấp của anh ấy rồi cũng sẽ nhạt đi, có thể anh ấy còn rời khỏi cô trước khi cô gặp được người đán ông đó.