Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?

Chương 33: Loạn !!!




Chương này hơi rối nên đặt đại cái tên cũng rối luônJmọi người đọc truyện zui zẻ

-Đừng nghĩ mình giàu thì làm gì cũng được. – Hắn nhếch môi.

-Câu này đúng ra phải dành cho anh đấy chứ, Du thiếu gia, con trai Du Mộc. – Triệu lương dù tức giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

-HỪ! Đừng nói nhảm ở đây nữa. – Hắn có chút bực mình, vậy coi như mọi chuyện đã bại lộ.

-Sao thế, sao tôi có thể im lặng được, trả Thiên Tố cho tôi.

Hắn giận đến nóng mặt, gạt tay nó sang một bên, hắn tiến đến nắm lấy cổ áo Triệu Lương, định đấm cho tên này thì Lục Khương và Ngọc Tú đến can ngăn.

-Thôi đi! Hai người đang làm trò hề đấy à !- Lục Khương kéo hắn sang một bên.

-Hai người không thấy Thiên Tố đang hoảng hay sao mà còn gây lộn với nhau nữa. Còn mọi người, giải tán đi, không có chuyện gì hết !!!- Ngọc Tú xả một tràn.

Cả sân trường bắt đầu tản ra nhưng mọi người vẫn bàn tán xôn xao vang rộng cả lên. Nó vẫn nép đằng sau lưng Tú nghe những lời vô cùng khó nghe, có thể nói là không thể nào nghe được. Mà sao hắn nói cái gì vậy nhỉ, nó chỉ nghĩ đơn thuần là hắn nói để giải thoát nó ra khỏi cái đống hỗn độn này. Nhưng sao mọi chuyện rối tung lên vầy nè, thật bực mình.

“Thì ra Lạc Hy là con trai của chủ tịch tập đoàn lớn nhất P&H…”

“ Nhìn lúc đầu đã nghi là người giàu có rồi mà”…

“ Xem kìa, cô gái đó không ngờ lại lọt vào mắt xanh của hai đại thiếu gia đẹp trai lại giàu có..”

“…”



-Hai người thấy cái gì chưa hả ?!! Để tôi yên bộ khó lắm sao, hai người muốn chém muốn giết thì cứ làm tự nhiên, sao còn lôi tôi vào nữa chứ. HỪ!!!

-Này này….

Thiên Tố tức giận xả một tràn vào mặt hắn và Triệu Lương rồi lôi Ngọc Tú đi thẳng vào lớp. Hắn dù không hiểu gì nhưng ánh mắt sắt bén như dao vẫn quét qua người Triệu Lương mới chịu rời khỏi. Còn Triệu Lương chỉ nhếch môi hừ một tiếng rõ lạnh, đút tay vào túi quần lên lớp

Nó vừa vào tới cửa lớpthì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào nó không mấy thiện cảm.

-Ông trời ơi !!! Sao số con đen đủi vậy nè !!!! ( em thấy tươi ẹp lém cơ ^^). – Nó ngước mặt lên trời than thầm.

-Mày sướng thế cơ mà, được hai chàng ẹp troai giàu có thương iu, sướng biết mấy.

-Sướng! sướng cái con khỉ !!! – Nó bực dọc. – Mày thấy cái trường này nhìn tao bằng ánh mắt như thế nào? Nhìn đi.

Ngọc Tú bây giờ mới để ý đến xung quanh và phát hiện ra những ánh mắt không được tốt cho lắm. Cô khẽ rùng mình rồi chạy theo nó đã đi nhanh vào chỗ.

Chiều, nó lôi hắn về phía văn phòng.

-Gì vậy? Sao lôi tôi đi nhanh thế… Chẳng phải lúc sáng mắng tôi,giận tôi ghê lắm cơ mà.

-Giận thì còn giận đấy nhưng do công của anh nên tôi bỏ qua. Cô giáo ở CLB kêu tôi xuống không biết có chuyện gì. Hichic.

Nó bước vào, cô giáo đã ngồi đợi sẳn trong phòng, hắn đành đợi ở cửa vì “Không phận sự miễn vào”.

-Thiên Tố, em ngồi đây đi! – Cô giáo nhẹ nhàng.

-Vâng ạ, có chuyện gì mà cô keu em gấp thế ạ? – Nó có chút rung.

-À, có chuyện quan trong đây… Bức vẽ của em, cô đã xem qua và…. Nó đã được chấp nhận đi thi rồi.

-Thật hả cô !!! – Nó vui sướng.

-Chưa hết… Hai bức tranh đó của em… Đã đoạt giải, không chỉ như vậy nó còn đoạt giải Nhất của cuộc thi nữa.

-Sao…sao… ạ ?!!! Hai bức tranh đoạt giải nhất hả cô! GIẢI NHẤT !!!! YEAH!!

Nóvui sướng quá đi mất, vậy là có quà để ba khen thưởng rồi. Cô giáo cười tươi đưa cho nó một tấm phiếu dày nhỏ nhắn.

-Đây là địa điểm phát quà, em nhớ đến đó đấy. Cỏn đây là quà chút mừng em.

Cô lấy từ trong túi xách một hộp quà rất đáng yêu. Nó mừng rỡ nhận lấy rồi cảm ơn rối rít.

Hắn ở bên ngoài đứng ngồi đủ kiểu, không biết sao mà lâu quá. Bỗng nó ra tới, hắn chưa kịp hỏi gì thì nó đã nhảy lên ôm chầm lấy hắn cực kì vui vẻ làm hắn có chút ngượng.

-HAHA!!! Tôi đoạt giải nhất rồi, là giải nhất đó. – Nó nhảy lên, buông hắn ra ( ôm chưa đã cơ mà )

-Chúc mừng cô nhé, vậy có quà không ( mở miệng ra là quà =.=)

-Tất nhiên là có rồi, để tôi mở ra xem là gì hihi…

Nó nhẹ nhành xé lớp bìa mỏng, mở hộp quà ra, bên trong là một cặp đồng hồ màu trắng rất xinh.

-Chà, đồng hồ đẹp quá nhỉ ? Mà sao cái to cái nhỏ vậy? – Nó hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.

-Nè ! có cần ngu đến vậy không, đồng hồ cặp thì phải cái to cái nhỏ chứ.

-À ừ, mừng quá quên mất, này *nó đưa chiếc đồng hồ mặt to cho hắn* như đã hứa, tặng anh đấy. Giữ cẩn thận.

Hắn ngơ ngơ không biết nên lấy hay không, mặt bỗng nóng ran lên.

-Sao vậy ? Mặt anh làm gì đỏ bừng lên vậy, bệnh hả ? – Nó ngây ngô hỏi.

-Đâu …Không sao. Đây, thank you.

Nó cười loay hoay đeo chiếc đồng hồ hoài mà không được, nó cứ tuột ra khiến nó bực tức nhăn mặt còn hắn thì đã đeo xong từ lúc nào, nhìn nó phì cười.

-Haizzzz, sao đeo hoài không được vậy trời!!!

-Ngốc!*cốc đầu nó* Không đeo được thì nói tôi giúp, xem cái mặt kìa, như bà già ấy nhỉ.

-Già kệ tôi.

Hắn cười nhìn cái mặt phùng má của nó, tay đeo lại chiếc đồng hồ, nó nhìn hắn chăm chú đến lạ, tim bỗng đập nhanh thật nhanh, mặt đỏ bừng mà chẳng hiểu lí do, nó lắc đầu nguầy nguậy.

“- Mình sao thế nhỉ, mỗi lần nhìn hắn là mặt đỏ tim đập nhanh là sao >.< Không lẽ mình bị bệnh” – Nó suy nghĩ vô cùng tiêu cực ( bệnh thích người ta)

-Về thôi, về nhà còn phải học bài và dọn dẹp cái đống đồ ăn của cô nữa đó. – Hắn cười ranh.

-Biết rồi! Không cần anh nhắc, chỉ cần mẹ tôi về đây thì mọi chuyện coi như hết, anh không còn bảo vệ tôi nữa và tôi cũng không cần làm ô-sin cho anh, dù sao thì tới đó cũng đủ ngày. Tôi sẽ được tự do!!!

Bỗng hắn có chút trầm xuống, tay đút vào túi quần không nói gì. Nghĩ tới đó hắn có một chút gì đó không muốn, thậtsự không muốn.

“- nhưng thật sự tôi không muốn xa…” – Hắn nói thầm trong tim.

***************************************************************************

Sau cái bữa làm việc trong WC vô cùng nhục nhã ( Au thấy công việc này rất hợp với cô đấy :V), Thục Nhi lúc nào cũng ôm hận trong lòng dù từ bữa đó đến nay cô chưa có cách giải quyết nào thỏa đáng, lại thêm lúc nãy cô thấy được toàn bộ câu chuyện ở giữa sân trường của nó với hắn, nhất là câu “đánh dấu chủ quyền” của hắn làm cô phát tức. Còn lúc cô vừa từ căn tin đi ra thì phát hiện nó “tình tứ” với hắn trước cửa văn phòng.

-Tại sao lúc nào cô ta cũng luôn thắng chứ? Tại sao anh lại không lựa chọn em mà lại là con nhỏ đó? Tại sao???? – Thục Nhi tức giận gào lên, ánh mắt không ngừng hiện lên những kế hoạch đáng sợ.

***

-Được rồi, nói với ông ta nếu như tuần sao không khiến con gái ông ta tự chấp nhận làm vị hôn thê của Triệu Thiếu gia này thì công ty của ông ta sẽ mau chóng phá sản thôi.

-Vâng ạ.

Triệu Lương nhếch môi, với kế hoạch này, anh không tin Thiên Tố không tự nguyện làm vị hôn thê của anh.

***************************************************************************

Cuối cùng hắn cũng đã nhận ra tình củm của mình rùi :))) vậy thì sắp tới nó sẽ làm sao khi bị ép buộc phải đính hôn với tên biến thái lever max – Triệu Lương bây giờ nhỉ ????

Mời đón xem chap sau ạ :]