Tên Tôi Là Romanov

Chương 1




3 năm trước.

Sân vận động Anfield. Liverpool. Nước Anh.

- Các em xếp thành 2 hàng ngang!

"Có lẽ chuyến đi lần này không vô bổ chút nào!" - Tôi nghĩ. Hai mắt của tôi đang mải trầm trồ trước vẻ đẹp hoành tráng của sân vận động Anfield. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể dễ dàng bước chân vào nước Anh như vậy, có lẽ tôi sẽ thích cuộc sống này hơn tôi nghĩ đó, dù nó có hơi cô đơn một chút. Đây chính là một khởi đầu mới!

- Khánh! ... Khánh! - thầy Minh gọi "tôi".

Tôi vẫn chưa quen với việc có người gọi mình là Khánh nên đã không nhận ra thầy đang gọi ai cho tới khi cô bạn tên Hoa huých tay tôi một cái. Tôi lơ ngơ bước lên phía trước.

- Dạ thầy gọi em!

- Em sẽ làm đội trưởng đội A! - dứt lời thầy đưa tôi cái áo đội trưởng.

Tôi đưa 2 tay đón lấy cái cái phông màu đỏ tươi rồi quay lại chỗ của mình.

- Được rồi tiếp theo là đội B...

Tôi không hợp làm đội trưởng, thầy biết điều đó. Tôi không biết chỉ huy, thầy biết điều đó. Tôi không phối hợp được với các đồng đội, thầy cũng biết. Thế thì tại sao lần này lại chọn tôi làm đội trưởng? Bóng đá vốn không chỉ giỏi cá nhân là được mà phải biết phối hợp tốt. Nếu là đá one-on-one thì tôi không ngại vì tôi chưa từng thua bao giờ. Còn nếu đá theo đội, thầy Minh chưa một lần cho tôi ra sân đá mà sao hôm nay lại kêu tôi làm đội trưởng? Thật vô lý hết sức.

- Dừng lại - thầy Minh tuýt còi dừng trận đấu - Khánh! Lại đây! - thầy chỉ tay kêu tôi lại.

- Dạ thầy!

- Em đá tốt. Nhưng mình em không đủ sức đấu lại cả một đội 11 người đâu! - thầy đặt tay lên vai tôi.

Tôi suy nghĩ một lát mới dám lên tiếng.

- Thầy cho em vào đội dự bị đi như vậy các bạn sẽ có một người chỉ huy đúng nghĩa! Việc này em không làm được - dù biết thầy đặt nhiều hi vọng vào tôi nhưng nếu tôi không nói thật với thầy, tôi sẽ chỉ làm thầy thất vọng hơn mà thôi.

Thầy nhìn tôi thở dài, ánh mắt lướt dọc ghế cầu thủ dự bị trước khi chọn Quế thay thế tôi. Thay vì ở lại và theo dõi buổi tập trên ghế dự bị như mọi khi tôi xin phép thầy về trước lấy lý do không khỏe. Thầy nhanh chóng đồng ý mà không cần suy nghĩ gì nhiều.Những tiếng xì xầm tôi bỏ lại sau lưng như tôi vẫn thường làm trước đó.

Tôi tính tắm rửa qua loa trước khi đi nhưng kết quả lại bị lạc trong mê cung rộng lớn của sân vận động Anfield. Những hành lang thông nhau không một bóng người, không biển chỉ dẫn thật là khó mà tôi tìm được lối đi. Nếu biết trước thế này tôi sẽ để mặc việc người mình nhớp nháp mồ hôi mà về thẳng khách sạn luôn nhưng biết trước đã giàu. Thật là phiền phức!

- Lạc hả cô bé? - Khi tôi tưởng mình chắc sẽ sống nốt phần đời còn lại ở đây thì có một giọng nói nói vọng lại từ phía cuối hành lang.

Bóng người đó chạy lại gần hơn về phía tôi. Tôi sớm nhận ra người đó trước khi anh ta dừng lại.

- Đây là khu vực cấm du khách đó! - anh ta nói đùa không một cách nhạt nhẽo.

Tôi gần như chết lặng khi biết người đứng trước mặt mình là Chris Albot, ngôi sao bóng đá trẻ của Liverpool. F.C. Dù mới 20 tuổi nhưng đã lên đến đỉnh cao sự nghiệp từ sau giải Ngoại hạng Anh vừa rồi. Từ một kẻ vô danh tới trở thành ngôi sao bóng đá sáng giá tôi chắc anh cũng gặp nhiều khó khăn. Tôi phải mất một lát mới định thần lại và nhận ra mình thật thô lỗ khi nhìn chằm chằm vào mặt người khác như vậy.

- Tôi không phải du khách cũng không phải là "cô bé". Tôi ở trong nhóm học sinh tới đây tập luyện. Tôi đang tìm lối ra nhưng bị lạc nên...đã ở đây.

- Nếu là tìm lối ra thì có lẽ cô bé nên chú ý tới những cái dấu hiệu chỉ dẫn.

Nói rồi anh ta dùng tay chỉ lên phía trần nhà, theo phản xạ tôi ngẩng đầu lên nhìn. Ngay trên đầu tôi là cái biển với chữ EXIT to đùng, và những mũi tên chỉ đường. Khi cúi đầu xuống tôi tự cảm thấy mình là một con ngốc, thật xấu mặt quá đi. Tôi cười gượng gạo cám ơn Chris Albot. Anh ta cười tạm biệt tôi rồi quay lưng đi về phía cuối hành lang, ngược hướng đi với tôi. Dù là có hơi mất mặt một chút nhưng tôi cũng thấy rất vui vì gặp được một người nổi tiếng.

Lúc ở sân vận động tôi có đôi chút khó khăn về việc tìm người chỉ đường nhưng một khi đã ra tới ngoài phố xá tấp nập thì chuyện đó quá dễ dàng. Những chiếc xe bus là một trong những điều tôi thích nhất khi tới Anh Quốc. Ngồi trên tầng 2 của chiếc xe bus vừa hóng gió vừa ngắm đường phố tấp nập người qua lại là " món đặc sản" mà tôi luôn muốn thử một lần. Tôi nhanh chóng tìm được bến xe bus. Khi đã lên được chuyến xe mình muốn việc kiếm chỗ ngồi trên xe thì quá là dễ dàng vì xe bus hôm nay rất vắng. Mọi ưa phiền của tôi ban nãy lúc còn ở sân vận động tôi đã gửi lại chúng cho Liverpool rồi, giờ đây tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng, không chút suy tư, ưu phiền. Hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Và tôi thích nó như vậy. Mọi việc thật đơn giản với một tờ giấy trắng, bạn tô vẽ gì với nó cũng được.

Dù hồi nãy tôi nói với thầy Minh là sẽ về khách sạn nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Đã tới Liverpool mà không đi thăm thú thành phố thì quả là lãng phí. Nhưng biết làm sao được một ngày là khoảng thời gian quá ngắn để tôi có thể thăm thú hết thành phố, vậy nên tôi quyết định hôm nay sẽ chỉ đi xe bus một vòng ngắm thành phố. Còn chuyện đi thăm quan thì có lẽ tôi sẽ lên kế hoạch trước đã rồi tính. Tôi còn ở đây 3 tuần nữa nên không vội vàng gì hết.

Khi tôi về tới khách sạn vừa đúng giờ ăn trưa. Bữa trưa buffet theo phong cách phương tây thật sự rất thú vị. Nhưng so với việc ăn ở Việt Nam thì mọi người ăn ít hẳn vì khẩu vị không hợp. Thật sự thì tôi cũng không lạ lẫm với những món ăn này, dĩ nhiên rồi, vì tôi lớn lên với chúng mà. Mọi người ngồi theo nhóm và tôi, dĩ nhiên ngồi đơn độc một mình. Tôi không lấy làm khó chịu với việc này, mặt khác tôi thấy vui vì không ai quấy rầy mình bằng những câu hỏi không đâu.

Khi tôi đang loay hoay với món bít tết thầy Minh tới đưa cho tôi thời khóa biểu cho tuần này. Chúng tôi mới tới Anh có chưa đầy 2 ngày mà thầy nỡ bắt chúng tôi luyện tập trong suốt sáu ngày tới. Thế là coi như kế hoạch đi khám phá Liverpool của tôi coi như phá sản. Xem qua loa thời gian biểu, tôi cố giải quyết nhanh món bò bít tết rồi lên phòng nghỉ. Tôi ở một phòng riêng. Không phải là tôi được đặt cách hay gì hết. Tôi đã phải bỏ tiền túi ra để được ở căn phòng này và cái giá của sự tự do quả thật không rẻ chút nào.

Cả ngày hôm nay tôi không thèm ngó ngàng tới cái điện thoại và khi đã ngó rồi thì hàng loạt những tin nhắn với cuộc gọi nhỡ. Tôi không quan tâm nhiều tới những tin nhắn hay cuộc gọi nào khác ngoài hai người đặc biệt. Bộ não của tôi ra lệnh cho ngón tay cái nhanh chóng bấm vô nút gọi lại. Chỉ sau 2 tiếng tút đã có người trả lời bên đầu dây bên kia.

- Alô. Sao cô không nghe điện thoại? - giọng nam cao từ đầu dây bên kia vang lên đầy trách cứ.

- Đâu phải lúc nào tôi cũng được đi nghỉ đâu. Cho tôi làm một cô bé 16 tuổi trong một ngày thì có người chết chắc?! - tôi thản nhiên đáp.

- Không có...nhưng sắp đó - anh ta dừng lại hình như đang suy nghĩ xem có nên nói tiếp với tôi hay không - vụ của Joseph. Carlos đã...

- Tôi đã giao toàn quyền cho anh và em gái anh rồi nên cứ xử lý theo cách anh muốn. Tôi không muốn nhúng tay vào vụ này! - tôi không để cho anh ta nói hết câu mà cứ thế đưa ra câu trả lời - Nếu mọi chuyện chỉ có thế thì tạm biệt. Hẹn gặp cậu sau 3 tuần nữa!

- Khoan đ...ã...

Tôi nhanh chóng cúp máy trước khi phải nghe thêm bất cứ vụ lùm xùm gì nữa. Nếu cứ phải lo lắng về mấy vụ việc đó chắc kỳ-huấn-luyện này của tôi sẽ không đạt được bất cứ cái gì cả. Sau khi lăn vài vòng trên cái giường đơn cỡ S này, tôi đã hoàn toàn gạt bỏ được những lo âu về những việc tôi đã bỏ lại ở "nhà" và cố gắng thư giãn hết mức có thể. Cầu mong là mai tôi sẽ lại trốn được buổi tập như ngày hôm nay thì tốt biết mấy. Bây giờ thì tôi chỉ có thể đặt niềm tin vào ngôi sao may mắn của mình mà thôi...Chán nản với chính những suy nghĩ không đâu của mình, tôi với tay lấy điều khiển tv, xem phim để giải tỏa.