Tên Tôi Là Romanov

Chương 27




Hansel cứ ngỡ anh đã vào nhầm nhà. Nhạc vang lên từ loa, lửa lập lòe ở lò sưởi, và còn có cả mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ bếp. Mà không thể nói là nấu được phải nói là đốt. Mùi nhựa cháy không lẫn vào đâu được lan tỏa khắp các phòng. Anh biết hôm này là một ngày trọng đại nhưng nào cần phải “phô trương” đến vậy.

Trong bếp, Venus đang lau dọn cái lò nướng. Cô mặc một bộ đồ đơn giản, áo phông xanh rộng thùng thình, quần jeans đen ôm chặt lấy hông, tạo ra một cảnh tượng hấp dẫn nhất anh nhìn thấy trong cả ngày hôm nay.

- Chào!

Venus quay lại, bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của Hansel, lúm đồng tiền của cô lộ ra cùng nụ cười tươi rói.

- Em nấu cơm đó hả? – Hansel đi tới kệ bếp, anh đặt chùm chìa khóa lên kệ.

- Nấu ăn gì chứ - Venus thở dài – Em vừa nung chảy cả một cái khay kìa – Cô đi tới chỗ tủ lạnh, lấy một lon Coke đẩy nó về phía anh, một lon cô đưa lên miệng tu ừng ừng.

- Em định nấu gì thế? – anh hỏi.

- Điều đó quan trọng lắm sao khi cái đó đã thành tro trộn nhựa rồi! – mặt cô ỉu xìu – chỉ có sandwich thôi.

- Không quan trọng – anh nói – anh đi thay đồ, sau đó sẽ xuống dùng bữa.

Venus chăm chú nhìn theo anh, cô tự hỏi liệu mình rất nhiều điều, trong đó có…



Sau vụ việc hôm đó, tôi đã thử vào bếp thêm “một vài” lần nữa nhưng kết quả chẳng mấy khả quan nếu không muốn nói là thảm bại. Hansel đã phải đứng ra ngăn cản tôi tiếp tục thử nghiệm trước khi tất cả đồ dùng trong bếp bay hết vào sọt rác. Tôi tự biết mình là một thảm họa phòng bếp nhưng đã là con gái chả nhẽ tôi lại bất tới mức không nấu nổi cho bạn trai một bữa. Nghĩ tới đây tôi chuyển sang kỹ thuật may và để bù cho sự vô dụng của mình trong vai trò của một đầu bếp. Nhưng sự thật lại trớ trêu hết mức, Hansel cũng đã phải ban lệnh cấm không cho tôi động vào đống quần áo của anh khi tôi liên tục làm hỏng chúng. Giờ đây Hazel đi rồi tôi mới phát hiện ra rằng mình dở môn “nữ công gia chánh” tới vậy.

Dù đã quá “già” để viết thư cho ông già Nô-en nhưng năm nay tôi vẫn viết thư cho ông, không phải để xin món quà gì to tát, đắt tiền mà là để xin ông một chút phép màu giúp tôi khéo tay hơn chút đỉnh. Thư đã viết, phong bao đã dán và gửi tới địa chỉ Bắc Cực qua bưu điện Magic Post.

Những đứa trẻ khi lớn lên đều mất đi niềm tin về sự tồn tại của ông già Nô-en nhưng chúng nào có biết rằng, ông thực sự có tồn tại trên đời. Tôi sẽ chẳng viết thư nếu như ông chỉ là hư ảo. Nói thật ra thì dù ông có nhận được thư của tôi thì món quà của tôi cũng sẽ chẳng được đáp ứng đâu, vì tôi không nằm trong danh sách những người có thể xin quà ông. Đây là một sự thiệt thòi khi bạn là một trong những thành viên của gia đình “Sinh vật huyền bí”.

Tôi hôm nay Hansel lại đi công chuyện, Hazel thì không chịu về đón Giáng Sinh dù tôi đã cố gắng thuyết phục cô bạn hết lời, giờ đây chỉ có mình tôi trong căn nhà trống vắng. Từ cửa sổ phòng khách, tôi sung sướng nhìn những ngọn đèn lấp lánh người ta treo quanh nhà để đón Giáng Sinh. Hiệu ứng kỳ diệu của linh hồn ngày Giáng Sinh qua những ngọn đèn thật kỳ diệu, tôi sẽ chẳng thể quên được nó dù năm nào cũng có, nhưng mỗi năm đều có một cái “mới” cái “riêng” mà tôi sẽ chẳng thể quên được.

Đèn ô tô của Hansel chiếu qua cửa sổ khi anh rẽ vào nhà. Tôi đứng trong bóng tối, chờ đợi.

- Em làm gì vậy? – anh hỏi – Sao không bật đèn lên?

Nghe anh nói vậy, tôi liền vẩy cổ tay để đốt một ngọn lửa nơi lò sưởi.

- Những ngọn đèn kia đẹp quá – tôi nói – sẽ thật không hay khi làm lu mờ chúng.

- Giáng Sinh năm nào em chả thấy chúng – Hansel tặc lưỡi.

- Năm nay khác – tôi đáp – Giáng Sinh lần này không có Hazel.

Hansel thở dài, anh tiến về phía tôi, cẩn trọng.

- Ngoài phố còn nhiều lắm, hay là anh đưa em đi ngắm chúng – Hansel cười – đi coi xem Giáng Sinh năm nay khác thế nào.

- Ok!

Ban đêm hơi gió nhưng không tới mức lạnh thấu xương. Thật đối lập với thời điểm này trong năm khi tôi còn ở Nga.

Đèn sáng tràn ngập khắp những căn nhà, khiến tôi tràn đầy niềm vui sướng. Hansel thì đưa mắt nhìn ông-già-tuyết-trẻ đang ngồi trên chồng vải cotton được sắp xếp cho giống tuyết. Và nếu tôi không nhìn lầm thì anh ta cũng đang nhìn chúng tôi. Hansel chẳng có vẻ gì là hài lòng với tên kia.

- Ê – tôi gọi anh.

- Sao? – anh đáp nhưng vẫn không rời mắt khỏi ông-già-tuyết-trẻ kia.

- Anh sao vậy? Nhìn người khác thế là bất lịch sự đó.

- Anh không thích hắn.

- Chẳng có gì để không thích hắn cả!

- Hắn nhìn em…lạ lắm.

- Trời ơi – tôi đảo mắt – ra đường chuyện đó khó tránh. Anh định lườm tất cả những người nhìn em sao. Nực cười.

Tôi mỉm cười nhìn anh, nắm lấy tay anh. Chúng tôi tiếp tục đi dạo, nhưng trên suốt quãng đường sau đó, tôi không thể tập trung ngắm nghía những con phố, những của hiệu, căn nhà được trang hoàng đẹp đẽ nữa mà tôi hoàn toàn tập trung vào cái cách anh nắm tay tôi, các ngón tay anh vuốt ve bàn tay tôi. Những đợt sóng điện nho nhỏ như đang chạy dọc cánh tay tôi, khiến tôi cảm thấy râm ran.



Đèn chăng từ nhà này sang nhà kia vài cái nhấp nháy, vài cái thì bình thường. Hai người đi bộ trong im lặng, thỉnh thoảng mới nói vài câu bình luận về cảnh trí hoặc những người qua đường mà họ nhìn thấy.

Hansel đi lên phía trước và nhìn thấy một cặp tình nhân đang hôn nhau dưới cành tầm gửi treo dưới chùm đèn, trên hiên nhà của một cửa hiệu nhỏ. Anh cố tình dừng lại ở đúng chỗ đó và quay về phía Venus.

- Sao vậy? – Vee hỏi.

- Tầm gửi!

Mặt cô đỏ ửng lên sau khi nghe được câu trả lời của anh.

Hansel vòng tay ôm lấy eo Vee. Anh có vẻ thích thú với làn sóng hồng trên khuôn mặt xinh xắn của cô.

- Ý…ý anh…là sao? – Vee lắp bắp tìm từ.

Mắt cô mở to khi môi anh chạm môi cô. Thật dịu dàng, anh nắm giữ nó, tận hưởng từng giây từng phút của nụ hôn đó. Khi mi mắt cô chớp chớp khép lại, anh nhích lại gần hơn, anh ôm trọn cô vào lòng. Tay cô đưa lên luồn vào mái tóc của anh, ôm chặt anh hơn. Họ đứng giữa vỉa hè, xung quanh là nhà của và mọi người, lãng quên tất cả, thế giới lúc này chỉ có hai người.

- Anh hai! Vee!

Tiếng gọi Hazel kéo hai người họ khỏi sự mê muội. Cả hai quay lại nhìn Hazel đang đứng chết chân, mắt chữ A mồm chữ O, gần đó. Hansel và Venus hết nhìn Hazel lại nhìn nhau, nghĩ “Chết rồi!”.