Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 32




Trong một căn phòng gần biển của khác sạn, một chàng trai đang mặc đồ ngủ đôt nhiên mở mắt mơ màng chuẩn bị đi nhà vệ sinh.

Lúc bước đến cửa sổ, cậu ta bất ngờ nhìn thấy một con sóng lớn cao khoảng ba tầng nhà trên mặt biển, cậu ta bị dọa cho kinh hãi vội vàng đánh thức cha mẹ mình dậy.

Cặp nam nữ trung niên bị đánh thức khỏi giấc mộng, nghe thấy lời con trai mình nói bọn họ không hề nghĩ nhiều.

Người chồng bất đắc dĩ bước xuống khỏi giường, thờ ơ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên tỉnh cả người.

“Vợ ơi, là thật đấy, em mau lại xem!” Người chồng một bộ hoài nghi cuộc sống, sợ hãi nói: “Trên bãi biển còn có một con rồng, ôi mẹ ơi, là một con rồng thật!”

Cùng lúc đó, ở một căn phòng của tầng dưới.

Cặp vợ chồng trẻ mới cưới đến Đảo Phỉ Thúy hưởng tuần trăng mật vừa mới ân ái xong.

Sau khi người vợ tắm xong, cô ta mở rèm cửa sổ ra để hít thở không khí thì nhìn thấy những con sóng đang dâng trào và một con rồng vàng lấp lánh khổng lồ.

Cô ta dụi mắt, tưởng đây chỉ là ảo giác, nhưng sau khi dụi mắt, mọi thứ trước mắt vẫn như vậy.

“Chồng ơi, mau! Mau lại đây xem? Có phải là em bị ảo giác rồi không? Sao có thể chân thực đến vậy!”

Ở phòng bên cạnh, hai thanh niên cũng đang kích động khi nhìn thấy cảnh này. Phản ứng đầu tiên của họ không phải là bỏ chạy mà là lấy điện thoại ra chụp ảnh.

“Có chụp được không? Có rõ không? Nếu cái này mà đăng lên chắc chắn chúng ta sẽ hot. Ôi mẹ ơi, kia là con rồng! Rồng thực sự tồn tại!”

Cô gái tóc nâu đang loay hoay với chiếc điện thoại, không giấu nổi sự phấn kích: “Chụp được rồi, rất rõ nét luôn. Tao sẽ đăng lên ngay.”

Sau khi nói xong, cô gái chỉnh sửa lại chuẩn bị đăng. Lúc chuẩn bị đăng lên thì điện thoại luôn thông báo mạng không ổn định, làm thế nào cũng không thể đăng được.

“Không đăng lên được.” Cô gái tóc nâu chán nản nói. Cũng chính tại lúc này hai người mới phát hiện ra ngay cả một chút tín hiệu cũng không có.

Trên bờ biển, Tiêu Chước chú ý tới nhóm khách du lịch, cậu hạ tay xuống, ngẩng đầu gật đầu với Trịnh Kình nói: “Được rồi.”

Lúc này, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên Đảo Phỉ Thúy đang được bao phủ bởi một lớp kết giới màu đỏ, không chỉ ngăn cách tầm nhìn mà còn cắt đứt liên lạc của du khách trên đảo với thế giới bên ngoài.

Trịnh Kình nghe vậy gật đầu, vỗ cánh bay lên mặt biển, đuôi rồng cứng cáp cuộn lên một cột nước, ầm ầm đánh vào con sóng đang xô đến.

Sóng lớn và cột nước va vào nhau, một lúc sau, con sóng vẫn tiếp tục lao về phía bờ biển, nhưng sức mạnh của chúng đã yếu hơn trước rất nhiều, lại bị ngăn chặn bởi bức tường trong suốt do Tiêu Chước làm nên.

Thấy tình hình này, Trịnh Kình chuẩn bị trở về bên cạnh Tiêu Chước. Không ngờ ngay lúc này, một con cá khổng lồ đột nhiên ngoi lên từ dưới đáy biển.

Con cá lớn màu đen xám, sau khi ngoi lên khỏi mặt biển, nó lập tức biến thành một con chim khổng lồ, lúc nó xòe đôi cánh ra, toàn bộ hòn đảo như bị bao phủ trong bóng tối.

Tiêu Chước ngẩng đầu lên nhìn con chim lớn, do dự nói: “Côn Bằng.”

Côn Bằng cúi đầu, đôi mắt xanh của nó nhìn chằm chằm vào Trịnh Kình, đột nhiên nó cúi mạnh người xuống, tấn công anh.

Trịnh Kình vẫy đôi cánh, không chút do dự tiếp chiêu Côn Bằng.

Côn Bằng là thượng cổ thần thú, ở dưới nước là Côn, ra khỏi mặt nước là Bằng, yêu lực của nó rất thâm hậu, những con yêu quái có bình thường vừa nhìn thấy nó sẽ lập tức bỏ chạy. Ngay cả đại yêu cũng phải sợ hãi, không dám khinh địch mà chọc giận đến nó.

Hai luồng yêu lực va vào nhau, ngay tức khắc mỗi người đều lùi lại mấy bước.

Trịnh Kình đứng vững rồi hỏi Côn Bằng: “Tiền bối công kích trước là có ý gì?”

Trong mắt của Côn Bằng chỉ có kim long trước mắt, anh ta thô lỗ lên tiếng: “Đói rồi thì bắt rồng ăn thôi, còn cần lý do?”

Ánh mắt Trịnh Kình tối sầm lại, anh không ngờ Côn Bằng lại tấn công anh chỉ vì muốn ăn.

Như vậy cớ gì anh phải nhẫn nhịn, sắc mặt anh sầm xuống, không nhiều lời, nghênh tiếp Côn Bằng: “Vậy thì phải xem xem ngài có ăn được tôi không đã.”

Trên bãi biển, Tiêu Chước nghe thấy những lời kia của Côn Bằng cũng tức muốn bay màu.

Cậu nâng niu lương thực dự trữ như vậy, còn chưa nỡ cắn một ngụm nào, bây giờ lại có người muốn tranh giành đồ ăn với cậu. Như vậy bảo cậu làm sao bỏ qua.

Là một con yêu quái vô cùng yêu thương lương thực dự trữ, Tiêu Chước mang theo sự giận dữ gia nhập cuộc chiến.

Trên biển, trận chiến ba bên diễn ra vô cùng kịch liệt, trong chốc lát bọn họ đã đối trăm chiêu. Trong mắt của con người, động tác của bọn họ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, hoàn toàn không thấy rõ từng cử động.

Tuy Tiêu Chước không hiện nguyên hình, nhưng cũng không thể xem thường sức chiến đấu của cậu.

Trịnh Kình và Côn Bằng chiến đấu trực diện rất quyết liệt, cậu bay lên lưng của Côn Bằng, nhổ từng cộng từng cộng lông của anh ta.

Lông trên cánh của Côn Bằng bị Tiêu Chước nhổ ra rụng một đống, anh ta tức giận liều mạng đập cánh muốn hất Tiêu Chước rơi xuống.

Nhưng cho dù anh ta có vùng vẫy cỡ nào đi nữa, Tiêu Chước vẫn đứng vững như núi, không hề bị lung lay.

Tiêu Chước vừa nhổ vừa giận dữ nói: “Mày là cái thá gì, mày đã hỏi ý kiến tao chưa mà dám nhòm ngó đến Trịnh Kình? Đừng nói đến chuyện có ăn được hay không, mày mà dám động vào anh ấy, thiên đạo sẽ đập chết mày.”

“Tóm lại có tao ở đây mày đừng hòng động vào Trịnh Kình, chạm cũng không được phép chạm vào anh ấy, nếu không tao sẽ nhổ sạch lông của mày, biến mày thành Côn Bằng nướng, mở party mời mọi người đến ăn.”

Côn Bằng vừa bị Trịnh Kình đánh, vừa bị Tiêu Chước nhổ lông, không thể để ý được hết hai bên, hơn nữa khi nghe thấy những lời của Tiêu Chước, anh ta tức đến phát điên lên.

“Chúng mày chơi trò hai đấu một như vậy không công bằng!” Côn Bằng có chút không chống cự lại được, sợ Tiêu Chước thật sự biến mình thành Côn Bằng trụi, anh ta tức giận nói.

Tiêu Chước giễu cợt nói: “Ai mà một đấu một với mày mới là thằng ngu.”

Cậu vừa nói vừa mạnh mẽ nhổ một nắm lông của Côn Bằng.

Côn Bằng nhìn đống lông của mình đang bay tán loạn lòng đau đến tột cùng, đành miễn cưỡng đề nghị dừng cuộc chiến: “Thôi được rồi, được rồi. Tao không ăn nữa, được chưa?”

Lời anh ta còn chưa kịp nói hết, Tiêu Chước đã nhổ thêm một nắm lông.

Côn Bằng sắp điên rồi: “Tao đã nói là không ăn rồi. Mày có thể đừng nhổ lông của tao nữa được không? Nhổ lông tao thì có bản lĩnh lắm à? Giỏi thì đấu với tao đây này!”

Tiêu Chước không thèm đấu với anh ta, Côn Bằng có kích thước khổng lồ, đây là ưu thế của anh ta, cậu đấu với anh ta cũng hoàn toàn không có tác dụng, đương nhiên là nhổ lông nhẹ nhàng hơn rồi.

Côn Bằng chủ động đình chiến, Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không từ chối, tuy hai người đối phó với Côn Bằng không thành vấn đề, nhưng nếu đánh thật thì không bên nào có lợi, còn có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Tiêu Chước và Trịnh Kình đáp xuống bãi biển đầu tiên, Côn Bằng theo sau, vừa đáp xuống đất lập tức biến thành một thanh niên thư sinh nho nhã lịch sự.

Anh ta đưa tay sờ lên mái tóc, đụng đến mấy chỗ bị nhổ trọc, bỗng nhiên có chút sụp đổ: “Khó khắn tôi mới nuôi được mớ tóc vừa dày vừa chắc…”

Tiêu Chước ho khan một tiếng, giả vờ như không nghe thấy, quay đầu hỏi thăm Trịnh Kình: “Anh không sao chứ?”

Trịnh Kình lắc đầu nói: “Không sao.”

Anh nhớ đến những lời nói của Tiêu Chước đã nói khi bên vực anh, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.

Đúng lúc này, vài bóng người ở phía xa vội vàng bước đến, nhìn thấy Trịnh Kình cung kính nói: “Đội trưởng Trịnh.”

Hiển nhiên nhóm người này là trợ thủ của Cục quản yêu do Trịnh Kình gọi đến.

Tiêu Chước chú ý thấy trên người của mấy người trong bọn họ có vết thương, không khỏi than thở nói: “Các người đến thật đúng lúc.”

Không phải quá đúng lúc à. Vừa mới giải quyết xong thì bọn họ đến.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nghe thấy vậy cảm thấy rất xấu hổ, ông ta giải thích: “Đều tại thực lực của chúng tôi không đủ, vừa vào đến đảo Phỉ Thúy đã gặp phải ảo ảnh của Xích Nhụ, một số đồng nghiệp còn vì thế mà bị thương.”

Trịnh Kình nhìn mấy người bọn họ một lượt, cũng không nói gì thêm.

Chỉ bảo bọn họ đi xử lý những chuyện còn lại, lúc này cần điều tra tất cả khách du lịch trên đảo, một là để xóa những video mà họ đã chụp hoặc quay, hai là xóa ký ức của bọn họ.

Nếu những bức ảnh hoặc video đó mà bị truyền ra ngoài, e là sẽ làm cho nhân loại khủng hoảng.

Người đàn ông trung niên gật đầu, vội vàng nhận lệnh rời đi.

Cục quản yêu của họ đã mất mặt vì chuyện ảo cảnh, hiện tại bọn họ phải giải quyết ổn thỏa những chuyện này.

Sau khi nhóm người đó đi, Tiêu Chước và Trịnh Kình mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiền Đa trên mặt đất: “Cứu…Cứu tôi với…”

Tiêu Chước cúi đầu, nhìn cái đầu bị Trịnh Kình đánh te tua của Xích Nhụ vẫn ngoan cường cắn áo của Tiền Đa, cố gắng kéo anh ta xuống biển.

Sau khi Tiền Đa bị Xích Nhụ bắt đi, vì sặc nước nên hôn mê rất lâu, lúc này anh ta còn sống sót quả là một kỳ tích, nhưng cũng bị tra tấn đến mức thở ra nhiều hơn hít vào.

“Đứng yên.” Tiêu Chước đá vào Xích Nhụ hỏi: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao các người lại nhằm vào anh ta?”

Đang nói chuyện, cậu đột nhiên chú ý đến Côn Bằng vẫn còn đang nhìn chằm chằm Trịnh Kình, cậu nhanh chóng quay người sang một bên, che tầm mắt của Côn Bằng.

Cậu hung dữ trừng mắt nhìn Côn Bằng – nhìn cái gì mà nhìn? Không được nhìn, dù có nhìn lương lực dự trữ của tôi đến mức nào đi nữa cũng không có phần của anh!

Côn Bằng nhìn ánh mắt của Tiêu Chước, hiểu ra ý của cậu, anh ta không khỏi hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

Chẳng phải chỉ là một con rồng thôi à? Không ăn thì không ăn, để khi khác anh ta tìm con rồng khác ăn.

Trên bãi biển, Xích Nhụ nghe xong lời của Tiêu Chước, đôi mắt đen xám của nó nhìn chằm chằm vào Tiền Đa, lạnh lùng nói: “Cái này phải hỏi anh ta, trước kia đã làm gì?”

Đêm nay, thế giới quan của Tiền Đa bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đầu tiên là nhìn thấy rồng và sau đó là Côn Bằng, còn bây giờ anh ta phát hiện ra con vật này có thể nói nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Anh ta bày ra vẻ mặt vô tội, tức giận thanh minh: “Chuyện trước đây tao làm là có ý gì? Tao không làm gì cả? Có phải chúng mày tìm nhầm người rồi không? Đây là lần đầu tiên tao đến đảo Phỉ Thúy, cũng là lần đầu tiên gặp bọn mày. Bọn mày không làm rõ chuyện đã vô cớ công kích tao…”

Lúc này, anh ta biết Trịnh Kình có thể bảo vệ cho mình, vội vàng cầu cứu: “Đại sư, ngài nhất định phải giúp cho tôi, tôi thực sự không thù không oán với bọn chúng..”

“Không thù không oán?” Xích Nhụ đột nhiên ngắt lời Tiền Đa, nó nở một nụ cười kỳ quái lạnh lùng: “Mày lấy oán trả ơn, tàn nhẫn giết hại đứa con mới sinh của tao của dòng tộc Xích Nhụ. Làm sao có thể không thù không oán? Tuy bây giờ mày không nhớ gì nữa. Nhưng để có được ngày hôm nay, bọn tao đã đợi ròng rã hai năm. Bọn tao thề bất kể thế nào cũng phải giết chết mày, để an ủi linh hồn của A Li.”

Tiền Đa lắc đầu, cả khuôn mặt hiện lên chữ không thể nào.

Anh ta vội vàng phủ nhận, nhưng lại lờ mờ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Ví như, khi đến hòn đảo này, anh ta cảm thấy như mình đã từng ở đây, luôn cảm thấy mọi thứ dường rất như quen thuộc, theo bản năng anh ta còn cảm thấy sợ khi xuống biển.

Trước đây anh ta rất hoài nghi, nhưng lúc này lại đột nhiên hiểu ra tất cả.

“Không thể nào…mày đang lừa tao, sao tao lại giết bọn mày? Chuyện này hoàn toàn nói không rõ. Nhất định là mày, mày đang kiếm cớ…”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, Xích Nhụ đột nhiên đến gần, bàn tay dính vào nhau chạm nhẹ lên đầu anh ta.

Vẻ mặt của Tiền Đa chuyển từ sợ hãi sang hoang mang, đôi mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước, hai tròng mắt đảo quanh, như thể tiếp nhận được một thông tin nào đó.

Khi Xích Nhụ buông tay ra, Tiền Đa co quắp trên mặt đất, trên mặt Tiền Đa tràn đầy tuyệt vọng và kinh hãi.

“Bây giờ mày đã nhớ ra toàn bộ rồi chứ.” Xích Nhụ trầm trọng lạnh lùng nói.

*

Sân bay Hải Thành.

Tiêu Chước và Trịnh Kình kéo vali vào sảnh sân bay, họ ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Hai người đều dáng cao chân dài, ngoại hình điển trai, đứng giữa đám đông bọn họ thực sự thu hút sự chú ý. Nếu không biết người ta còn tưởng đây là minh tinh.

Lúc đến, Tiêu Chước chỉ đeo theo một chiếc ba lô nhỏ, nhưng khi về lại cầm túi to túi nhỏ, bên trong đều là đặc sản của Hải Thành mang về cho Chúc Hưu An và Đổng Huy.

Do vậy mà cậu và Trịnh Kình đã đặc biệt dành cả một buổi để đi mua sắm.

Trịnh Kình rất ngạc nhiên khi Tiêu Chước làm bạn với con người nhanh như vậy, mồm nói mua đặc sản phiền phức nhưng khi Tiêu Chước muốn đi anh vẫn đi cùng.

Tiêu Chước cũng không bên trọng bên khinh, cậu còn đặc biệt mua thêm một ít để Trịnh Kình đưa cho nhóm người Chúc Dư.

Trịnh Kình không quan tâm đến cái này, dù sao người trả tiền cũng là Tiêu Chước.

Chỉ là anh không ngờ, vì Tiêu Chước mua quá nhiều đặc sản nhưng không cầm đủ tiền, cuối cùng người trả tiền lại là anh.

Sau khi ký gửi vận chuyển xong, Tiêu Chước và Trịnh Kình làm thủ tục kiểm tra an ninh đến phòng chờ, không lâu sau hai người lên máy bay.

Chỗ ngồi của hai người cạnh nhau, Tiêu Chước ngồi ghế cạnh cửa sổ, Trịnh Kình ngồi gần lối đi.

Sau khi máy bay cất cánh, Tiêu Chước nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cậu nhớ ra gì đó quay đầu sang thì thầm hỏi Trịnh Kình: “Cứ vậy mà thả Côn Bằng, không sao chứ?”

Trước khi rời đi, bọn họ vốn định đưa Côn Bằng cùng về Hải Thành, nhưng Côn Bằng nói rằng anh ta đã ngủ quá lâu, thế giới đã thay đổi quá nhiều, vì vậy anh ta muốn ngắm nhìn khắp nơi trước, đến khi ngắm đủ rồi sẽ đến Hải Thành tìm hai người họ.

Trịnh Kình nghe vậy cũng không ngăn cản.

“Có lẽ không sao, dù sao Côn Bằng cũng là thần thú, anh ta chắc chắn sẽ giữ lời hứa, nếu đã hứa sẽ đến Hải Thành thì chắc chắn sẽ đến.”

Tiêu Chước không nói gì thêm nữa, thầm nghĩ chỉ sợ Trịnh Kình không biết đôi khi những con thần thú còn không biết xấu hổ hơn bất cứ ai.

Có lẽ đã nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu Chước nên Trịnh Kình lập tức nói thêm: “Hơn nữa, bây giờ không có thẻ căn cước rất khó di chuyển, có lẽ anh ta không thể đi quá xa. Nếu như anh ta thực sự nuốt lời vậy chỉ còn cách đánh một trận.”

Tiêu Chước gật đầu. Côn Bằng đã sống nhiêu năm như vậy, cũng không phải là một tiểu yêu hành động bốc đồng, hiện tại đang sống ở nhân gian cũng nên biết phải tém tém lại.

Nói đến đây, Tiêu Chước bất giác nghĩ đến những chuyện Tiền Đa nói tối ngày hôm đó.

Sau khi Xích Nhụ mở phong ấn cho Tiền Đa, anh ta đã nhớ lại hết mọi chuyện.

Mọi chuyện đều giống như Xích Nhụ đã kể, hai năm trước Tiền Đa đã đến vùng biển này, anh ta có mối quan hệ thân mật với một Xích Nhụ tên A Li.

Sau khi Tiền Đa nhớ lại mọi thứ, khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi, khó chịu và tuyệt vọng, anh ta vốn định nói dối nhưng khi bị Xích Nhụ vạch trần, anh ta chỉ có thể nói ra sự thật.

Hai năm trước, Tiền Đa, tên tóc nâu và người đàn ông da đen đưa bạn gái mới quen đi du thuyền dạo chơi trên biển.

Đây là một chiếc thuyền đánh cá vừa tiện vừa nhẹ với nhiều thiết bị đánh cá chuyên nghiệp.

Bọn họ treo cờ đánh cá, nhưng thực chất là vui chơi trên biển.

Nhưng họ đều không ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra đột ngột như vậy. Ban đầu mặt biển rất yên tĩnh đột nhiên nổi lên những con sóng lớn, trực tiếp lật đổ du thuyền của nhóm người Tiền Đa.

Thậm chí bọn họ còn chưa kịp lấy áo phao đã bị sóng cuốn trôi.

Tệ hơn nữa là tất cả bọn họ đều bị cuốn xuống đáy biển, nơi có vài con cá mập đang bơi qua bơi lại. Tiền Đa bị thương ở chân khi thuyền lật nên mùi máu tươi đã thu hút cá mập.

Anh ta liều mạng bơi về phía trước, nhưng anh ta không chạy thoát nổi những con cá mập sinh ra nơi biển cả nên nhanh chóng bị bao vây.

Tiền Đa tưởng rằng mình sẽ chết ở đây, nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người, lúc cá mập định cắn anh ta, bất ngờ bị một thế lực bí ẩn đánh bay.

Anh ta sợ hãi mở mắt, nhất thời bị dọa cho khiếp vía.

Anh ta thấy trước mặt mình là một con cá kỳ lạ, đầu của nó giống mặt người, dẹp dẹp, dưới bụng cá có rất nhiều bàn tay.

Thấy Tiền Đa nhìn mình, quái ngư đã mỉm cười với anh.

Tiền Đa vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, anh ta chưa từng nhìn thấy loại quái vật này, nhưng nó cứu người đã khiến anh ta bớt sợ hãi. Anh ta cảm ơn nó đã cứu mình, sau đó hỏi nó có thể cứu bạn mình không.

Không biết tại sao con cá kia lại nghe hiểu lời của anh ta, nó gật đầu rồi nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, nó đã túm được tên tóc nâu và gã da đen.

Tiền Đa hỏi nó có nhìn thấy cô gái kia không, con cá lắc đầu.

Nó đưa ba người Tiền Đa ba người họ lên du thuyền để rời đi.

Tiền Đa nhìn theo bóng dáng của con cá, anh ta đột nhiên nổi lòng lam. Theo anh ta, có thể con cá này là loài đột biến nào đó, điều quan trọng là nó hiểu được tiếng người, nếu đưa nó theo, không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Ba ánh mắt tham lam nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đang nghĩ đến cùng một chuyện.

Vì thế, Tiền Đa đã gọi con cá kia quay lại, hỏi nó đã từng đi ra thế giới bên ngoài chưa, ở đó có những tòa nhà cao, rất nhiều đồ ăn và rượu ngon, bọn họ có thể đưa nó đi ra bên ngoài xem xem.

Con cá lạ còn nhỏ, chưa biết sự nham hiểm của con người nên bị lời nói của Tiền Đa cám dỗ, lập tức leo lên du thuyền đi chơi cùng bọn họ.

Trên đường đi, Tiền Đa kể cho nó nghe rất nhiều thứ thú vị ở thế giới bên ngoài, khiến nó càng thêm khao khát hơn. Sau đó ba người Tiền Đa còn lần lượt rót rượu cho nó, cuối cùng thành công chuốc say nó.

Sau khi con cá bị chuốc say, ba người Tiền Đa tham lam nhìn nó rồi sôi nổi bàn luận xem nên lợi dụng nó như thế nào. Thậm chí bọn họ còn nghĩ có thể uy hiếp con cá để nó nói ra nơi sinh sống rồi bắt được thêm nhiều đồng bọn của nó hơn.

Nhưng họ không ngờ nó lại tỉnh nhanh như vậy, nó đã nghe được những gì bọn họ nói nên muốn rời khỏi du thuyền nhân lúc bọn họ không để ý.

Nhưng lúc bỏ chạy, nó đã bị Tiền Đa ba người phát hiện ra.

Chuyện xảy ra sau đó vô cùng tàn bạo, nó đơn phương bị đánh một cách tàn nhẫn. Nó càng phản kháng thì bị đánh càng độc. Trong suốt quá trình, trên người đám Tiền Đa dính đầy máu tươi, nhưng bọn họ vẫn cười rất sảng khoái, giống như con ác quỷ trong địa ngục.

Trên thân con cá toàn vết thương, hấp hối nằm trên du thuyền, ánh mắt nó đầy đau khổ, nó không hiểu, tại sao nó cứu những người này, họ lại lấy oán trả ơn.

Cuối cùng nó đã cố gắng hết chút sức lực cuối cùng trốn thoát khỏi sự bao vây của ba người Tiền Đa. Nó nhảy xuống biển để ngăn không cho Tiền Đa đến quấy rối và làm hại dòng tộc, thậm chí còn dùng chút sức lực cuối cùng để phong ấn ký ức của ba kẻ kia.

Không lâu sau khi nó bơi về đến dòng tộc nó đã không sức cùng lực kiệt. Việc sinh ra một đứa con của dòng tộc Xích Nhụ là điều vô cùng khó khăn, sự việc này đã khơi dậy sự tức giận của cả dòng tộc, họ biết được những việc mà A Li đã trải qua bằng cách đọc ký ức của nó.

Kể từ đó, lúc nào dòng tộc Xích Nhụ cũng bơi quanh bờ biển, chờ cơ hội báo thù cho A Li.

Và ngày hôm nay, từ dưới đáy biển cuối cùng họ cũng đã gửi thấy mùi của kẻ thù.

*

Hải Thành vừa mới tạnh mưa, mặt đất còn ướt mẹp, vừa xuống máy bay Tiêu Chước đã cảm nhận được không khí mát mẻ.

Cậu cùng Trịnh Kình sóng vai đi về phía trước, chuẩn bị lấy hành lý. Đang đi bọn họ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía đảo Phỉ Thúy.

Mọi thứ đều là một vòng tuần hoàn nhân quả, Tiền Đa có kết cục như vậy cũng do tự anh ta chuốc vạ vào thân.

Nhưng trong quá trình trả thù của dòng tộc Xích Nhụ đã làm không biết bao nhiêu người vô tội bị liên lụy. Vì vậy Trịnh Kình đã phong ấn chúng ở dưới đáy biển sâu, trăm năm cũng không thể rời đi.

Sau khi lấy hành lý xong, Tiêu Chước và Trịnh Kình bắt taxi về biệt thự.

Tiêu Chước vừa lên xe đã dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, cơ thể cậu vô thức trượt sang một bên, “rầm” một tiếng đập vào cửa kính.

Đầu đập vào cửa kính mạnh như vậy nhưng cậu cũng không tỉnh, chỉ nhíu nhíu mày, như thể tư thế ngủ không thoải mái.

Trịnh Kình quay sang nhìn Tiêu Chước, ánh mắt anh có chút do dự, cuối cùng anh cũng đưa tay ra đỡ lấy cậu tựa lên vai mình.

Tiêu Chước không hề tỉnh lại, đầu tựa trên vai Trịnh Kình có vẻ như đã thoải mái hơn. Cậu ngọ nguậy tìm thư thế ngủ êm ái hơn, dần yên tĩnh rồi cứ thế ngủ ngon lành.

Trịnh Kình ngồi ngay ngắn, nhưng biểu cảm của anh lại rất phức tạp, nhìn kỹ sẽ thấy anh có chút căng thẳng xen lẫn vui vừng.

Xe taxi đã đến nơi, Trịnh Kình gọi Tiêu Chước dậy, hai người xuống xe kéo vali vào biệt thự.

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, tinh thần của Tiểu Chước đột nhiên thoải mái, cậu nằm xuống ghế sô pha, hài lòng than thở: “Đúng là chỉ có ở nhà mới thoải mái, về đến nhà cảm giác thật dễ chịu.”

Cậu nằm trên ghế sô pha, vui vẻ cầm chiếc điều khiển từ xa bật TV lên.

Trịnh Kình nhìn chuỗi hành động thoải mái hoàn toàn không coi anh là người ngoài của Tiêu Chước không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại có chút ấm áp.

Anh ngẩng đầu nhìn biệt thự, trong lòng lẩm bẩm: “Nhà à?”

“Anh còn đứng đó làm gì? Không thấy mệt à.” Tiêu Chước ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Trịnh Kình, vỗ vỗ xuống ghế sô pha rồi cười nói: “Mau lại đây ngồi.”

Trịnh Kình ngồi bên cạnh Tiêu Chước, nhìn cậu đổi kênh liên tục, cuối cùng dừng lại trên một chương trình truyền hình.

Chương trình có tên “Chiến đấu bảo vệ tình yêu”, là một chương trình tâm lý tình cảm. Nam nữ khách mời trên sân khấu đều là cặp đôi hoặc vợ chồng, họ kể những câu chuyện vụn vặt linh tinh trên sân khấu, anh trách móc tôi, tôi trách mắng anh, cãi nhau không hồi kết.

Trịnh Kình nhìn hai cái đã không thể xem tiếp được nữa nhưng không biết tại sao Tiêu Chước lại chăm chú nhìn vào màn hình TV với vẻ thích thú như vậy.

“Đầu tháng sau cục quản yêu Hải Thành sẽ tổ chức hội tuyển võ, e là lúc đó sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.” Trịnh Kình đột nhiên lên tiếng.

Tiêu Chước vẫn đang chăm chú xem chương trình, các khách mời cãi nhau càng ác liệt cậu càng thích thú, đầu cũng không thèm quay lại, cậu hỏi: “Hội tuyển võ á?”

Trịnh Kình trực tiếp ấn nhỏ tiếng TV, giải thích: “Số lần tổ chức hội tuyển võ không nhiều, mười năm mới tổ chức một lần, tất cả yêu tộc đều có thể tham gia để rèn luyện năng lực, dẫu sao bây giờ yêu tộc đang ngày càng chìm đắm trong vui chơi nên lười biếng luyện tập.”

Tiêu Chước gật đầu đồng ý, quả thực yêu tộc của hiện tại rất vô dụng.

“Tất cả yêu tộc đều có thể tham gia Hội tuyển võ. Sau khi kết thúc bảng xếp hạng sẽ được xếp theo thành tích. Bảng xếp hạng này cũng là cơ sở để yêu tộc tìm việc làm.”

“Sao nghe giống như hội thi tìm việc của con người vậy?” Tiêu Chước khó hiểu hỏi: “Anh muốn tôi cũng tham gia?”

Trịnh Kình thầm nghĩ nếu cậu đi thì những con yêu tộc khác còn đường sống à.

Anh lắc đầu nói: “Để bảo đảo cuộc thi diễn ra suôn sẻ, hội tuyển võ cần có người chỉ huy. Tôi hi vọng năm nay cậu sẽ là người đảm đương vị trí này.”