Tha Thứ Tình Yêu

Chương 19




Tôi không muốn quấy rầy việc kiểm tra, cho nên chờ đến khi cửa phòng bệnh được kéo ra, sau khi bác sĩ Vương đi khỏi, tôi mới đi vào lần nữa.

"Làm sao vậy?" Anh vẫn duy trì nguyên tư thế, nằm ở trên giường, nhìn thấy mặt tôi cứng ngắc, anh hỏi.

"Anh nói em làm sao!" Dùng vẻ mặt gió nhẹ nước chảy hướng về phía anh, tôi lạnh lùng đứng ở bên giường hỏi ngược lại.

Anh nhíu mày: "Em hiện tại không phải đã biết sao? Lại nói, thực ra không có vấn đề gì lớn."

"Đúng!" Tôi đón lời của anh, "Không có vấn đề gì lớn! Hơn nữa, dù sao thân thể cũng không phải của em, có nghiêm trọng hay không thì có quan hệ gì!" Không muốn nói ra lời như thế, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt không sao cả của anh, liền không nhịn được tức giận.

". . . . . . Anh lại muốn lặp lại vấn đề trong điện thoại —— em là đang quan tâm anh sao?" Anh khẽ mỉm cười.

Nhìn ánh mắt của anh, trong lòng tôi có chút hối hận. Không phải là bởi vì bị anh nhìn thấu sự quan tâm của tôi, mà là, trước khi anh lộ ra nụ cười, tôi lại bắt gặp trong mắt anh chợt lóe lên cô đơn rồi biến mất. Có lẽ, Mễ Nhi nói rất đúng, có đôi khi lời tôi nói ra..., lại làm tổn thương người khác.

"Ở trong điện thoại anh cũng không nói, em cũng có thể không trả lời vấn đề này." Không muốn tiếp tục đề tài này, tôi nhẹ giọng, hỏi anh: "Trình Duyệt đâu? Nghe nói cô ấy ở đây chăm sóc anh." Lúc trước nghe Trình Nhiên nói, cô ấy đến tối mới có thể đi ăn mừng sinh nhật anh ta, nhưng kể từ khi tôi tới, vẫn không nhìn thấy cô ấy.

"Cô ấy đi về trước rồi."

Vệ Phi vừa mới dứt lời, cửa liền mở ra, chúng tôi vừa nhắc đến nhân vật chính liền nhẹ nhàng bước vào.

Nhìn thấy tôi, Trình Duyệt cũng không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào, ngược lại, trong mắt hiện rõ vẻ phức tạp.

"Không phải muốn cùng anh trai cô ăn mừng sinh nhật sao? Tại sao còn chưa đi?"

"À, tôi tới lấy ít đồ." Cô nói xong quay qua đẩy một cánh cửa khác bên cạnh ra.

Gian phòng bệnh này có một buồng trong, cánh cửa kia thông đến gian phòng đặc biệt cung cấp cho người nhà bệnh nhân dùng để nghỉ ngơi. Khi cô cầm một ít vật dụng hằng ngày từ bên trong đi ra lần nữa, tôi quay đầu lại nhìn Vệ Phi một cái. Xem ra, buổi tối Trình Duyệt cũng sẽ ở nơi này cùng với anh. Mặc dù chuyện này cũng không có gì đáng trách, nhưng tôi thừa nhận, tôi có chút không vui!

Trình Duyệt cầm theo đồ, nói tạm biệt với chúng tôi, nhưng trước khi ra cửa thì lại nhìn tôi một cái, hình như có lời muốn nói.

Tôi nhìn Vệ Phi một chút, anh khép hờ mí mắt, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

"Anh nghỉ ngơi trước đi, hôm khác em lại ghé." Biết anh hiện tại không có sức lực, không muốn làm cho anh phải gắng gượng, tôi cũng cầm áo khoác lên, cùng anh tạm biệt.

"Khi nào?" Anh mở mắt lần nữa, nhìn tôi cười, "Nhớ kỹ lời em nói."

Lần này, tôi phát hiện nụ cười trên mặt anh đặc biệt đáng ghét. Chẳng qua là tôi thuận miệng nói một câu, anh cư nhiên nhạy bén bắt được, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu.

Cho nên tôi trừng mắt liếc anh một cái, không để ý đến anh nữa trực tiếp đi khỏi phòng bệnh.

Lúc xuống lầu, tôi nhìn thấy Trình Duyệt đang ở cửa thang máy, vì vậy tôi đi tới, đứng ở bên cạnh cô ấy.

"Thật xin lỗi, lúc trước tôi hiểu lầm." Cô mở miệng trước.

"Hả? Có ý gì?" Tôi không biết cô ấy hiểu lầm cái gì?

"Đêm hôm đó, cô và anh tôi đang tản bộ. . . . . . Lúc ấy tôi còn tưởng rằng các người đang tìm hiểu, cho nên, thái độ có chút mập mờ, hi vọng không tính là quá thất lễ."

"À. Chuyện này không có gì." Tôi cũng vậy nhớ đêm đó cô ấy vừa kéo Trình Nhiên đi vừa lặng lẽ nói rất lâu, sau đó nhìn tôi với ánh mắt rất quái lạ.

"Như vậy, tại sao bây giờ cô lại biết, giữa tôi và anh cô không có gì?"

"Đoán!" Cô quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Cô có tin hay không?"

Tôi lắc đầu: "Cô cũng biết quan hệ của tôi và Vệ Phi rồi phải không?"

Lần này, cô giật mình: "Làm sao cô biết tôi biết?"

"Đoán!" Tôi đáp lễ cô.

"A." Cô nhìn mặt đất cười.

"Thật ra thì tôi cũng vậy không rõ lắm các người rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng, nếu như cô muốn biết một chút chuyện khác, tôi có thể nói cho cô biết." Ở thời điểm cửa thang máy mở ra, cô đột nhiên rất nghiêm túc nói.

——— —————— —————— —————

"Cô nói là, Vệ Phi bị thương lần này có quan hệ với tôi?" Tôi khiếp sợ nhìn cô, trong tay còn nắm thìa cà phê, không nhúc nhích.

". . . . . .Ngày hôm trước anh ấy đi ra ngoại ô, trên đường trở về xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc đầu tôi cũng không biết anh ấy đi làm gì, sau đó anh ấy đem một phần quà giao cho tôi, nói tôi ngày thứ hai đưa đến khách sạn cho cô, tôi mới biết, anh ấy đi mua quà sinh nhật cho cô."

Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "Sau đó, nghĩ lại tình cảnh trước đây khi các người gặp mặt, tôi nghĩ, cho dù đoán không được chính xác quan hệ của các người, nhưng ít ra có thể nghĩ đến, giữa các người không giống bình thường thôi. . . . . ."

Tôi không có tâm tư nghe cô phân tích ở bên dưới, trong đầu vẫn còn đang tiêu hóa lời cô mới nói vừa rồi —— Vệ Phi vì chọn quà tặng cho tôi, mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ! Mà anh, lại vẫn không có ý định nói cho tôi biết! Nếu như không phải Trình Nhiên vô tình tiết lộ, chỉ sợ tôi vĩnh viễn sẽ không thể biết!

". . . . . . Tại sao muốn nói cho tôi biết những chuyện này?" Nhìn ra được, cô ấy thích Vệ Phi! Cô ấy tại sao phải cho tôi hiểu rõ chuyện này?

"Tôi không biết." Cô rất thành thực lắc đầu, "Tôi không biết giữa các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, tôi ở bên Vệ Phi hai năm qua, lần đầu tiên thấy anh ấy đối với một người phụ nữ để ý như vậy." Trên mặt của cô lộ ra một màn cười khổ, ". . . . . . Khi anh ấy từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ tới chính là nói tôi đi tặng quà thì tôi biết ngay, cô đối với anh ấy có ý nghĩa không tầm thường."

". . . . . ."

Tôi không phản bác được. Trực giác của phụ nữ nói cho tôi biết, cô ấy thích Vệ Phi! Cho nên, hiện tại tôi không thể nói gì, bởi vì như vậy có thể sẽ tổn thương đến cô ấy.

"Những gì nên nói tôi đều nói xong rồi." Cô nhìn đồng hồ, đứng lên, "Tôi cũng nên đi rồi, tạm biệt."

Tôi nhìn theo bóng lưng Trình Duyệt rời khỏi quán cà phê, mới vừa rồi đầu óc còn hỗn loạn thì đã dần dần rõ ràng.

Mặc kệ trước kia như thế nào, cũng không bàn về quyết định sau này của tôi như thế nào, ít nhất hiện tại, có một số việc tôi tất yếu nên làm.