Thả Tui Ra Khỏi Búp Bê Tềnh Dục!

Chương 13: Phiên ngoại




Ánh đèn rực rỡ ẩn hiện, trên đường người đông đúc, rộn ràng sôi nổi cười đùa. Đêm vừa xuống, từng đợt pháo hoa đón năm mới nở rộ trên bầu trời, đẹp lạ kỳ. Tạ Lê kéo tay Đàm Tự Thần, đi vào phố đêm. “Tiểu Lê…Tiểu Lê, anh không đi được không? À đúng rồi! Tự dưng anh nhớ ra mình còn công việc chưa làm xong”

Đàm Tự Thần run rẩy sống chết kéo tay về. “Không được”

“Không phải anh mới đi liên hoan cùng trường em rồi sao? Còn tham gia cái vũ hội Cosplay làm người ta đau đản kia với em nữa…”

“Quả nhiên là anh đã thay lòng rồi.”

Tạ Lê chỉ tưởng tượng đến đã thấy tức, mấy hôm trước cậu đến công ty Đàm Tự Thần tìm y, liền thấy một em gái làm đủ trò với y, đã thế còn cuộn mình trong lòng y uốn éo tới uốn éo lui! Thế mà y cư nhiên không phản kháng kịch liệt! “Anh đã nói rồi, người kia không phải em gái gì đâu! Thật đó, chỉ là một người bạn của anh thôi”

Đàm Tự Thần đau đầu đỡ trán. “Hừ, là bạn gái chứ gì? Giải thích chính là che giấu!”

Cậu không tin, cũng đâu phải cậu mới một lần nhìn thấy cái cô kia mò tới tìm y. “Anh…”

Đàm Tự Thần há miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Là một tiểu công tốt, y phải biết cưng chiều nhường nhịn các thể loại ngạo kiều của tiểu thụ…Tuy nói Tạ Lê vẫn chưa chịu để y ăn, còn luôn ồn ào y mà dám làm cái kia cậu sẽ tự tử…Cậu nghĩ y không biết cậu muốn phản công ư? Quên đi, phỏng chừng Tạ Lê cũng không có cái cơ hội kia đâu, mình phải nghĩ cách. Trong khi Tạ Lê lảm nhảm mắng mỏ Đàm tiên sinh yên lặng lắng nghe thỉnh thoảng giải thích vài câu, bọn họ đã vô thức đi vào ngõ tắt nhỏ. Sau đó! Một cái gậy phi thương bự phi thường to! Từ trên trời giáng xuống! Dựa vào định luật Newton cặp động lực – phản lực bằng nhau, đầu cậu và cái gậy thân mật tiếp xúc một cái, lại tiếp tục phản ngược tiếp xúc thêm cái nữa vào đầu cậu… Trước khi hôn mê, cậu chỉ kịp nghe được tiếng một nam nhân kinh ngạc, “Úi chà, vừa đánh một cái đã ngất đi rồi. Mình đúng là quá lợi hại!”

Tiếp theo là một người có chất giọng trầm thấp sủng nịch nói, “Ừ, em là lợi hại nhất”

Bọn họ tỉnh dậy trên mặt đất tầng hầm. Đây là một tầng hầm ngầm công nhân đang tạm thời sử dụng, mặt sàn xi măng gồ ghề, đèn điện mở lên, cả sân đều được chiếu sáng trưng. Một tiếng cười trầm thấp từ nơi không xa truyền đến, “Tỉnh rồi?”

Nhìn theo chỗ tiếng cười phát ra, là một nam tử mặc một cây đen, vắt chéo chân ngồi trên ghế. Hắn vỗ tay một cái, liền có một nam tử từ cửa bước vào, dáng người khôi ngô, eo gấu lưng hổ (nói chung là đô), tựa hồ mỗi bước đi đều phải chấn động sàn nhà vài cái, nhìn thẳng về phía Tạ Lê với ánh mắt sắc bén. (Ôi, mặt đất cũng phải chấn động a!) Vừa vặn vài hôm trước cậu đọc một thịt văn (H với H rồi lại H) trên diễn đàn, cực kì tương tự với tình tiết dữ dội này! Tạ Lê bị doạ suýt tè ra quần não bổ. Nam tử mặc cây đen nhướn môi, hán tử khôi ngô liền cởi trói cho Đàm Tự Thần. Tạ Lê, “?”

“Hai người không nghĩ là tôi sẽ đơn giản buông tha cho hai người chứ?”

“Hắc, anh kia, tôi thấy anh thuận mắt, chọn anh đi. Giờ tôi và hắn rời đi, trong vòng một giờ nếu anh không ăn luôn tên nhóc này, hậu quả tôi không dám chắc…Tuy nhiên anh yên tâm, chúng tôi cũng không lắp camera này nọ, thứ chúng tôi muốn chính là tàn phá huỷ hoại đơn thuần”

Nam tử mặc cây đen nhìn Đàm Tự Thần, môi khẽ nhếch lên. Hán tử khôi ngô thuận theo, đứng dậy, trở lại bên cạnh nam tử. Hai người không chút lưu tình bước ra ngoài. Tạ Lê, “…”

Đàm Tử Thần sửng sốt một lúc, xong mới nhìn chằm chằm bóng bọn họ rời đi, sờ sờ cằm, lẩm bẩm, “Ô, thế này thật hợp ý mình”

Vì thế y vẻ mặt hiên ngang lẫm lượt nhìn Tạ Lê, giả bộ không đành lòng nói, “Anh, thực ra anh cũng không muốn làm vậy đâu. Nhưng để bảo đảm an toàn cho mạng sống của em…”

“Từ từ…Này! Đàm…Đàm Tự Thần!”

Đàm Từ Thân đã gập chân quỳ xuống trước mặt cậu, chặn môi cậu, như thể đang nhấm nháp thứ gì mĩ vị, cẩn thận liếm cắn. “Không đúng! Không phải anh rất dễ ngượng ngùng sao?!”

Tạ Lê sống chết tránh Đàm Tự Thần, há mồm thở dốc nói. Y hẳn phải là cừu trắng thuần khiết mà mình hẳn là phải công y mới đúng! Kịch bản sai rồi! >O< (hoang tưởng vỡi) “Da mặt muốn dày chỉ cần luyện là được, hơn nữa…”

“Thực tế anh đã muốn sớm làm thế này.”

Đàm Tự Thần liếm sợi chỉ bạc vương bên môi khi hôn, đột nhiên khẽ mỉm cười. Tạ Lê, “…”

Cậu lần đầu tiên nhận ra một sự thật khủng khiếp là cũng có ngày Đàm Tự Thần trở nên đáng sợ như vậy. Tạ Lê kháng nghị lần thứ n +1, không có kết quả. Không nghĩ tới Đàm Tự Thần cua đồng cua đồng lại buông cậu ra. Đàm Tự Thần nhìn nhìn bốn phía, thở dài, có chút bất mãn nói, “Mặc dù nơi này tuyệt không phải là địa phương thần thánh để tiến hành lần đầu tiên của chúng ta, quả là hơi đáng tiếc…Nhưng mà.”

Y dừng lại một chút, “Tiểu Lê, anh không biết em còn muốn trốn đến khi nào đây, em cần biết dù là dựa vào trí tuệ hay là vũ lực, em đều tuyệt đối không có cơ hội phản công anh.”

“Cho nên phải nghe lời, nhé?”

“…”

Tạ Lê đơ ra. Ánh mắt đầy tính xâm lược của y làm Tạ Lê tự dưng thấy sờ sợ. Chớp mắt, hình tượng ngốc ngốc khờ khờ, mặt than lại có chút đáng yêu của nam nhân hoàn toàn biến mất, giờ y chính là đang dùng ánh mắt của người thợ săn nhìn Tạ Lê, khiến cậu cảm giác như có một ác ma ẩn sâu trong người y đang nóng lòng được giải thoát. Quả thực tựa như, bị….

Nhắm trúng. Sau đó, y tóm hai tay Tạ Lê, không bận tâm đến giãy dụa đầy không cam tâm của cậu, dùng sức nâng eo cậu lên, ấn cậu vào tường. Động tác khống chế của đối phương quá mức mãnh liệt, Tạ Lê bị va mạnh vào tường, ăn đau nói, “Anh làm gì thế hả!”

“…Ăn em.”

“Đàm Tự Thần!”

“Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Khi nói chuyện, Đàm Tự Thần hạ tầm mắt, kéo mở áo khoác dày nặng, cởi nút áo của Tạ Lê. Hơi lạnh mùa đông từ khi quần áo bị mở, bắt đầu tràn đến xâm nhập vào người Tạ Lê, cậu nhịn không được cả người run rẩy, thân mình cũng vô thức dán vào bàn tay ấm áp của Đàm Tự Thần. “Tiểu Lê thật nhiệt tình.”

Đàm Tự Thần cười. “Cút đi! Anh mới nhiệt tình! Đàm Tự Thần nếu anh còn tiếp tục em sẽ khiến anh phải hối hận!”

Tạ Lê tức giận đến thanh âm cũng phát run. Đàm Tự Thần vẻ mặt bình tĩnh, mà tay lại mò đến thắt lưng cậu, đùa giỡn nhéo nhéo mặc tiếng rít gào của cậu. Đe doạ yếu ớt đương nhiên là vô dụng. Tựa như một bộ máy phân chia làm việc vừa mâu thuẫn lại vừa hợp lý, tay trái Đàm Tự Thần tiếp tục lột quần áo cậu, tay phải cũng không chịu để yên đi vuốt ve từng chút từng chút da thịt cậu, thậm chí còn như có như không công kích hai điểm đỏ nho nhỏ, ngón tay xẹt qua nơi đó khiến Tạ Lê chấn động. “Đồ…khốn…”

Tạ Lê đã bao giờ chịu nhiều khiêu khích thế đâu, cảm giác tê dại khiến tiếng kháng nghị của cậu trở nên mềm nhũn yếu ớt, mắt lại vẫn quật cường trừng Đàm Tự Thần, chỉ tiếc hai má ửng hồng đã tiết lộ hết tâm tình cậu. “Bé cưng, chào em”

Đàm Tự Thần trêu đùa búng phía dưới của cậu. Tạ Lê, “Sát!!!!!!! Em liều mạng với anh!!!!!!!!QAQ”

Ánh mắt đẫm nước của Tạ Lê thực đáng yêu ~(⊙v⊙) Đàm Tự Thần một mặt trong lòng vui sướng happy vì kiệt tác của chính mình, một mặt tiếp tục bày vẻ mặt đáng sợ doạ Tạ Lê chết khiếp. Cơ mà…Quả nhiên việc hưởng dụng tiểu thụ của chúng ta luôn luôn bị quấy rầy. Y rút điện thoại, thăn thoắt đánh vài kí tự. Bên ngoài cửa sắt tầng hầm, nam tử mặc cây đen đang chổng mông, tai dán sát cửa nghe lén. Hán tử khôi ngô ngồi xổm bên cạnh cúi đầu nhìn di động vang lên tiếng ‘Tít tít’, có chút đăm chiêu gật đầu. “Oa…Hoá ra Đàm Tự Thần cũng không phải hoàn toàn là đầu gỗ ~”

Nghe lén một lúc, nam tử nheo mắt tán dương. “…Đừng nghe nữa, chúng ta đi.”

Hán tử nhìn tin nhắn kia một lúc, yên lặng nở nụ cười đầy ý tứ. Đàm tiên sinh, nếu anh đã khách khí như vậy, tôi đây liền giúp anh. “Hả? Này này này!”

Hán tử đứng dậy, cũng không để tâm đến ánh mắt kháng cự của nam tử, tha hắn đi. Đúng vậy (⊙v⊙), Đàm Tự Thần tiên sinh đã nhìn rõ quỷ kế của mỗ nam, chính là vậy. Y cúi người tiếp tục chặn Tạ Lê. Người mình thích đang ở dưới thân mình. Rõ ràng thoạt nhìn thân hình rất mảnh khảnh, khi sờ lên lại cảm giác được da thịt mềm mại, bị chà đạp giày vò vẫn trắng mịn mẫn cảm như trước. Tạ Lê trừng mắt cắn răng nói, “Anh biết là nếu không có…thứ đó, sẽ bị thương mà! Anh lại nỡ nhẫn tâm sao?!”

“Sẽ chết đấy.”

Đàm Tự Thần nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên má cậu, cười nói, “Tiểu Lê, anh biết em lúc nào cũng mang theo TT, để ở trong túi áo đúng không?”

(Dựa vào hoàn cảnh thì ta có thể nhận ra TT chính là thứ dùng để bôi trơn á *ngại ghê*) Tạ Lê kinh hãi. Vì cái lông gì mà tên Đàm Tự Thần này lại biết bí mật ấy?!!! Cậu giấu kĩ lắm mà! Về chuyện vì cái lông gì mà cậu lại luôn mang bên người, theo như bạn bè lén lút nói với cậu thì là…Mỗi ngày cầm TT bên mình, lúc rảnh nghiêm túc mặc niệm với nó “Mình phải công XX mình phải công XX”

có thể sẽ thành công… Vì thế với suy nghĩ ‘nhỡ đâu lại có thể’, cậu đã ngu ngốc mang theo bên mình… Nhưng vì cái lông gì tên khốn này lại biết?! Chuyện này phản khoa học! “Bỏ đi, anh không chờ nổi nữa.”

Đàm Tự Thần thở dài, tay phải mò vào trong áo khoác tìm kiếm, cư nhiên có thể dễ dàng tìm ra thứ bí ẩn kia. Xé vỏ, y còn nghiêm túc nhìn một lúc, rồi giật mình nói, ”

(⊙o⊙) ồ, hoá ra em thích vị dâu à?”

“Em…Em mua bừa thôi! Anh không được nghĩ linh tinh!”

Tạ Lê quay mặt đi, lúng túng nói. Vị dâu thì sao? Vốn cậu chính là định để cho Đàm Tự Thần dùng!! Cậu thậm chí còn ảo tưởng cảnh tượng hùng tráng mình cưỡi lên người Đàm khốn nạn sau đó khiến tên kia vừa lắc đầu vừa hô to Yamete Yamete nữa… Tạ Lê lặng yên rơi lệ: Này…thực sự quá thống khổ…. Đàm Tự Thần xoay người cậu, đưa lưng cậu quay về phía mình, tiến đến bên tai cậu thì thầm, “Kiên nhẫn một chút nhé, lúc khuếch trương giúp em sợ sẽ hơi đau.”

Xé gói nhỏ, y dùng đầu ngón tay quết một chút chất lỏng. Sau đó. Tạ Lê, “Oa ——“【tiếng kêu thảm thiết】 Vì không muốn làm cậu bị thương, Đàm Tự Thần dừng lại một lúc. Thấy Tạ Lê khốn khổ bắt đầu thấy quen, y liền ác ý co rút ngón tay. “Ưm…Dừng tay! Bỏ ra đi! Bỏ ra đi!”

Tạ Lê hoảng hốt kêu lên. “Nào, đừng nháo. Một chút là ổn thôi, nghe lời anh.”

Đàm Tự Thân nâng đầu gối cố định thân thể lộn xộn của Tạ Lê, hơi đẩy nhanh tốc độ. Vì muốn an ủi Tạ Lê thả lỏng, tay trái y còn ma sát bé cưng phấn nộn của cậu vài cái. “Ưm…”

Bộ vị mẫn cảm nhất bị tập kích, Tạ Lê nháy mắt xụi lơ. Đàm Tự Thân lại đút thêm mấy ngón tay vào. “Tiểu Lê tuyệt quá.”

“Ô…Anh…vô sỉ!”

“Nói bậy.”

Đàm Tự Thần nghiêm túc nói, “Giờ mới là vô sỉ này.”

Y tự cởi quần áo. Thế là một con cầm thú có mặc quần áo chính tề lập tức tiến hoá thành một con cầm thú chân chính. Giữ vững thân mình Tạ Lê xong, y lập tức dùng lực đỉnh vào. “Ô…Đàm! Khốn! Nạn!”

Tạ Lê khó chịu hít hơi lạnh. Một tiểu xử nam bị đối xử như vậy, bất luận là tâm lý hay là sinh lý đều thấy ngượng ngùng nghẹn khuất cực độ, cho nên hai tai cậu bắt đầu phiếm hồng. “Không được mắng anh.”

Đàm Tự Thần nghiêm mặt, dưới thân lại tiến lên một tấc. Tiến thêm một chút, rốt cuộc đã tiến vào toàn bộ, Đàm tiên sinh phát ra tiếng thở dài thoả mãn, “Bên trong tuyệt quá. Nếu nhất định phải nhận xét thì, cảm giác như thể đang tiến vào lò luyện nguyên tử hạt nhân vậy.”

“…”

Nếu thực như vậy ông đây sẽ không do dự đốt chết anh. Như thể nghe được tiếng chửi rủa của Tạ Lê, Đàm Tự Thần bất mãn cua đồng rất nhanh mấy cái tỏ vẻ trừng phạt, Tạ Lê nhịn không được cầu xin, “Từ từ….

nghỉ một chút đã…Khó chịu lắm…”

Đàm Tự Thần ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu tấm tắc nói, “Cảm giác không giống lắm.”

“?”

“Không giống búp bê ở nhà, này, em nhớ không, lần trước cho em xem rồi đó, con búp bê có vẻ ngoài giống hệt em ấy.”

Tạ Lê giận dữ, “Hừ…Tên họ Đàm kia, anh cư nhiên dám lấy em YY?!”

“Được rồi, anh xin lỗi, về sau anh sẽ không thế nữa.”

“Giờ mới phải…Em biết anh vẫn là…Ừm, sợ em.”

Tạ Lê đang tức giận sắc mặt cũng hơi dịu lại, ngữ khí ra vẻ nói. “Còn có, hôm nay…Ừ…Em cho anh công em, lần sau phải đến lượt em biết chưa hả?”

“…Tiểu Lê, em có biết vì sao anh không YY em nữa không?”

“…Không biết.”

“Bởi vì anh đó có thức ăn lâu dài rồi.”

Tiếng cười mang vẻ trêu tức vang lên, Đàm Tự Thần tự giác vô cùng bắt đầu lay động. Tạ Lê ngẩn người, đoạn mới hồi thần, “Kháo –”

——————- Thế là hết truyện rồi, đến đây thì mình đúc kết được một chân lý là: đúng là chả tin được bố con thằng công nào hết, toàn thú vật cả! À quên còn phải tung bông nữa nhỉ ~