Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 46




Trong nội cung, người người đều biết tình cảm giữa Đế – Hậu một lần nữa xuất hiện nguy cơ. Lần này không giống với khi xưa, sắc mặt Hoàng Thượng vốn luôn hỉ nộ không đổi giờ đây lúc nào cũng băng lãnh, sầu não không vui, hơn nữa hắn đã hơn nửa tháng không ghé qua Phượng Nghi Cung, chỉ có vài lần phái thái giám bên cạnh đến chỗ Hoàng Hậu mời y cùng hắn thưởng hoa nghe đàn. Mỗi lần Hoàng Hậu cũng cự tuyệt, mỗi lần thái giám hồi bẩm, thần sắc trên mặt hắn lại ảm đạm thêm một phần. Đến lần này, cuối cùng không ngồi yên được nữa, hắn liền cất bước đến Phượng Nghi Cung.

Giang Giác từng bước đi đều rất vững chắc, ai cũng nhìn không ra trong mắt hắn lưu chuyển đầy cảm xúc. Xấu hổ, khổ sở, mờ mịt, bởi vì chỉ khi không ai chứng kiến hắn mới có thể bộc lộ cảm xúc chân thật của bản thân.

Trong Phượng Nghi Cung, Hoa Nam đang vẽ tranh, Mai Hương giúp y mài mực. Giang Giác không để thái giám truyền báo, cho nên hai người bọn họ đều không phát hiện có người đi vào trong điện.

Hoa Nam mặc bộ y phục trắng mang đến từ quê nhà, tóc dài đen nhánh như mây trôi thác đổ xõa tung trên vai. Y thần sắc chuyên chú, hai mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, tựa như tồn tại trên thế gian chỉ có bức họa dưới tay. Y gầy đi nhiều, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ thon gầy, y phục trắng nhẹ phiêu như tiên giáng trần, tựa như đã cùng trần thế ồn ào náo nhiệt đoạn tuyệt tất cả gút mắc.

Mai Hương là người đầu tiên phát hiện thiên tử một mình giá lâm Phượng Nghi Cung, bước đến cạnh hắn vén áo hành lễ: “Bệ hạ vạn phúc kim an.”

Lúc này, Hoa Nam cũng đặt bút xuống. Không ngẩng đầu nhìn hắn, y hành lễ ngay tại chỗ: “Thỉnh an Hoàng Thượng.”

Giang Giác bước nhanh đến cạnh y, muốn đỡ y đứng dậy. Y vội vàng né tránh, miễn cưỡng cười nói: “Tạ ơn bệ hạ.”

Mai Hương biết Giang Giác có lời muốn nói với Hoa Nam liền thức thời lui xuống.

Hai người đứng yên một chỗ, bầu không khí lặng yên xấu hổ lập tức bao trùm trong điện.

“Tiểu Nam, ta tự hỏi đã lâu, theo tiêu chuẩn đạo đức của ngươi mà nói, ta phụ Niên Hâm, cũng có lỗi với ngươi. Ta thừa nhận ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta. Ta không phải dùng thân phận Đế vương, ta chỉ dùng thân phận một người trượng phu thỉnh cầu ngươi.” Giang Giác khẩn thiết nhìn Hoa Nam, hắn biết rõ giờ phút này y sẽ không đáp ứng, nhưng chỉ cần y cảm động, hắn có tin tưởng cùng kiên trì sẽ làm cho Tiểu Nam quay đầu lại.

Hoa Nam hờ hững nói: “Bệ hạ, ta có thể hiểu cho Người, nhưng không có biện pháp chấp nhận chuyện này. Nếu Người tự biết đã phụ lòng Niên phi, như vậy từ nay về sau xin Người hãy quý trọng nàng, bảo vệ nàng, đừng khiến cho nàng phải thương tâm nữa. Nàng, có lẽ đã có cốt nhục của Người, trong lòng Người nàng là người hết sức quan trọng không ai có thể thay thế, ta không dám hi vọng xa vời sẽ đoạt được thứ thuộc về nàng.”

“Không phải như thế.” Giang Giác nhắm mắt lại thở dài, khi mở mắt ra đã đem thất vọng vì thất bại dằn xuống đáy lòng.

“Hoàng Thượng, dù nước đổ đi có thu lại thì cũng không phải nước lúc đầu. Ta đã không còn là ta khi xưa, mà Người cũng không còn là Người ngày ấy, Người tội gì cứ phải cưỡng cầu?” Ánh mắt thanh tịnh của Hoa Nam lướt qua người hắn, lộ ra nụ cười hoài niệm: “Chúng ta có duyên, nhưng duyên phận quá ngắn ngủi, không cách nào tương thân tương ái suốt cuộc đời. Ta không hối hận vì đã từng yêu Người, cũng không oán hận vì Người rời khỏi ta. Ta mong Người hãy giải thoát cho bản thân mình, đừng tự mua dây buộc mình, ủy khuất chờ mong ta tha thứ. Quá khứ chỉ như mây khói, ta không để ở trong lòng, Người cũng không cần chú ý. Ta là người của lang hoàn, có sứ mạng bảo vệ những người thuộc hoàng tộc Giang thị, ta sẽ tuân thủ lời hứa ở lại bên cạnh Người, thuần phục Người dưới thân phận thần tử. Hy vọng Hoàng Thượng mau chóng thích ứng chuyển biến như vậy.”

“Ta muốn không phải cái này!” Giang Giác lớn tiếng nói. Hắn lập tức phát hiện mình đã thất thố, hạ giọng dùng khẩu khí ôn hòa nói: “Tiểu Nam, chẳng lẽ phạm lỗi lần thứ nhất liền đưa ra ngọ môn chém đầu ư? Trên đời này không có hình phạt nặng như thế.”

Hoa Nam thần sắc phức tạp nhìn Giang Giác. Hắn đến bây giờ vẫn chưa nhận ra hắn đã phạm sai lầm không thể phạm, hắn cũng không thấy bản thân mình làm sai, chỉ là do tiêu chuẩn đạo đức của Hoa Nam phán hắn sai nên hắn mới ủy khuất mà nhận lỗi.

“Hoàng Thượng, ta và Người đều là nam tử, hà tất phải làm ra loại thái độ của nhi nữ tình trường?” Hoa Nam khẽ lắc đầu, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói với hắn.

Giang Giác ngơ ngẩn, còn chưa kịp mở miệng thì Mai Hương đột nhiên đến bẩm báo: “Hoàng Thượng, thị nữ Uyển Hòa ở Thụy Phúc Điện đến báo lại, Niên phi nương nương đột nhiên té xỉu trong tẩm điện, thỉnh bệ hạ ghé qua thăm hỏi.”

“Cái gì?” Giang Giác và Hoa Nam đồng thời hỏi, liếc mắt nhìn nhau, rồi không đợi Mai Hương trả lời, cùng đi ra ngoài.

Hoa Nam nghĩ thầm: “Hắn rốt cuộc vẫn là yêu Niên phi. Khi Trương quý phi sinh khó cũng không thấy hắn khẩn trương như thế.”

Giang Giác nghĩ thầm: “Y thật không oán trách Niên Hâm. Tiểu Nam là người biết phân rõ thị phi, biết xem trọng đại cục, tâm địa lương thiện. Một Hoàng Hậu tốt như vậy, ta sao có thể buông tay, từ nay về sau cùng y trở thành người xa lạ?”

Lo nghĩ của hai người duy trì không được bao lâu thì đã đến Thụy Phúc Điện. Từ trong tẩm thất của Niên phi chợt nghe vang lên thanh âm nhẹ nhàng hưng phấn của nàng: “Thật sao? Thái y, ngươi không có tính sai?”

“Khởi bẩm nương nương, của Người thật sự là hỉ mạch. Người đã có thai nửa tháng, vi thần tuyệt không tính sai.” Thái y trầm ổn trả lời.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương.” Những người trong điện vui sướng chúc mừng. Chuyện vui của chủ tử chính là chuyện vui của bọn họ, dù có vui đùa cũng không sai.

“Ta muốn đi nói cho hắn biết!” Thanh âm của Niên phi vang lên nhẹ nhàng, Hoa Nam có thể tưởng tượng ra trên mặt nàng là nụ cười dào dạt hạnh phúc.

“Nương nương, Người còn chưa mang hài.” Tiểu cung nữ phía sau Niên phi lên tiếng, nhưng nàng đã chạy đi rồi. Vừa đâm vào ngực Giang Giác, chẳng quan tâm lễ nghi, chẳng quan tâm chung quanh còn có những người khác, nàng vội ôm lấy cổ hắn, dùng thanh âm ngọt ngào vui sướng nhất để nói cho hắn biết: “Chúng ta có hài tử, chúng ta thật sự có hài tử! Thật tốt! Thật tốt quá!”

Giang Giác miễn cưỡng mỉm cười với nàng, nói: “Thật tốt.”

Hắn ngoái đầu nhìn Hoa Nam, trên mặt y không vui không buồn, thần sắc nhàn nhạt nhìn bọn họ ôm nhau, truyền cho lẫn nhau niềm vui sướng.

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nàng, Niên phi.” Y cười nhẹ với hai người, “Tin tốt thế này, ta đi bẩm báo cho mẫu hậu.”

Y vừa định cất bước thì đã bị Niên phi gọi lại. Nàng tựa vào Giang Giác, dịu dàng nói: “Không dám làm phiền Hoàng Hậu, thần thiếp muốn tự mình đi.”

“À, cũng tốt.” Ánh mắt Hoa Nam khẽ chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua hai người, “Vậy thì, để ta đi xem thử có mang theo thánh phẩm an thai từ quê nhà không.”

Thân ảnh nhỏ bé thanh tú của Hoa Nam đã phiêu dật đi xa nhưng ánh nhìn của Giang Giác vẫn đờ đẫn dõi theo bóng trắng ấy, mũi như còn vương lại hương sen trong không khí. Một tia tuyệt vọng từ trong đáy lòng lan rộng khắp toàn thân, đã đi đến bước này, bọn họ sẽ… không còn hi vọng nữa.

Niên phi nhìn Giang Giác, đuôi mày khóe mắt đang dào dạt hạnh phúc dần chuyển thành cay đắng, đáy mặt lặng lẽ hiện ra một tia ghen ghét thảm hại

Rời khỏi Thụy Phúc Điện, nụ cười yếu ớt trên mặt Hoa Nam cuối cùng sụp đổ, chân bước trên đường đột nhiên dừng lại. Y chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác muốn khóc tạo thành áp lực mỏng manh như sợi tơ lúc này đây cuối cùng nhịn không được bộc phát. Y tựa như hài tử đã đánh mất thứ gì trân quý, khóc không thành tiếng. Dù đã sớm biết được chân tướng, dù có thể giả đò biểu hiện như không quan tâm, giả đò như đã quên lãng hoài niệm, khi kết quả sự phản bội của Giang Giác hiện ra trước mắt chân thật không gì sánh được, y vẫn cảm thấy thống khổ, vẫn cảm thấy đáy lòng chua xót.

“Ca ca…” Y mặc cho nước mắt bừa bãi tuôn rơi, nghẹn ngào kêu một tiếng. Ngay sau đó, lập tức có một chiếc khăn tơ sạch sẽ hiện ra trước mặt y.

Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn, đem người trước mắt chiết xạ thành một vầng màu sắc rực rỡ kỳ quái, Hoa Nam nhất thời không cách nào đoán được người trước mắt là ai.

Nháy mắt mấy cái, y mới nhận ra người kia: “A, Tiểu Kỷ, ngươi vào cung có chuyện gì sao? Ta… có hạt cát rơi vào mắt.”

Kỉ Văn Trạch đầu tiên là hành lễ, sau đó mới giải thích: “Thần hồi triều báo cáo công việc, nhưng đến Sùng Hoa Điện cầu kiến bệ hạ thì nghe nói bệ hạ đã đi Phượng Nghi Cung.”

“À, bệ hạ hắn… ở chỗ Thụy Phúc Điện. Nếu như ngươi không có việc gấp, ngày mai lâm triều hẵng triều kiến bệ hạ.” Hoa Nam quay lưng đi, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, khi xoay người lại thì trên mặt y đã mang theo nụ cười thản nhiên. Nếu không phải vệt nước mắt còn rõ ràng như vậy, Kỷ Văn Trạch thật không dám tin y đã khóc.

Hoa Nam nhìn chiếc khăn tơ trong tay Kỷ Văn Trạch, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy nhìn rất quen mắt.

“Thần tuân chỉ.” Kỉ Văn Trạch thấy Hoa Nam liếc nhìn chiếc khăn trắng trong tay mình, chậm rãi bỏ khăn lại vào trong túi tay áo.

Hoa Nam hơi nhếch môi, đã nhớ lại kia là chiếc khăn năm đó y đưa cho hắn. Trắng tinh khôi, nhẹ mềm không nhiễm chút bụi trần, chỉ dùng băng ti của băng tằm ở lang hoàn mới làm ra được, ngay chính y cũng chỉ có một cái. Tiểu Kỷ có lẽ đại khái biết rõ chiếc khăn này rất hiếm nên mới giữ lấy a.

* Tiểu Nam thật ngốc quá, ngươi có đưa cho Tiểu Kỷ một miếng vải rách hắn cũng sẽ trân trọng suốt đời 

“Ta đi ra ngoài cả nửa ngày, không mang theo tùy tùng, người trong nội cung sợ là phát lo rồi, ta phải trở về thôi.” Bị thiếu niên này phát hiện chính mình vụng trộm khóc, Hoa Nam không phải không ngượng ngùng, chỉ là y đã học được cách giả đò ung dung tự tại khi đối mặt với bất cứ chuyện gì.

“Cung tiễn Hoàng Hậu.” Kỷ Văn Trạch nhìn theo bóng lưng mảnh mai tịch liêu của Hoa Nam, nội tâm có chút đau xót. Vì sao người cao quý thứ hai của đại dục vương triều lại là người phải trốn ở một góc không người mà vụng trộm khóc?

“Giang Giác là sinh phụ của nàng, ngươi dự định cả đời này cũng không cho con gái ngươi gặp người phụ thân còn lại của nàng sao?” “Chờ trước khi hắn băng hà nói cho hắn biết, để hắn mang theo hối tiếc xuống địa phủ.”

“Ngươi quả nhiên là ác ma, chủ ý xấu xa như thế mà ngươi cũng có thể nghĩ đến. Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho Giang Giác biết đâu. Còn về hài tử, ta hi vọng nàng có thể vô ưu vô lo phát triển ở lang hoàn. Ta muốn cuộc sống của nàng không có bất kỳ trắc trở nào.”