Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 36




Trăng tối gió lùa, đúng là thích hợp giết người ban đêm, không đúng, là thích hợp làm chuyện khác ban đêm….

Có một số việc bắt đầu rồi sẽ không thể dừng lại.

Giống như hai người hôn nhau vậy, hai cánh môi tiếp hợp, ai cũng không muốn tách ra trước.

Chiếc bàn thấp theo kiểu Châu Âu ở giữa xem chừng không phải là trở ngại to lớn, Trì Vị Phong cả người bò lên, hai tay đè lên vai Tả Thụy Nham, chân quỳ gối trên mặt bàn.

Ly sữa trên bàn bị cậu gạt văng ra. Tả Thụy Nham nhanh chóng vươn một bàn tay đem cái ly cất kỹ, sau đó lần thứ hai ôm Trì Vị Phong, vừa hôn môi, vừa để cho cậu trườn khỏi cái bàn, bước lên đùi mình ngồi.

Ghế cũng đủ lớn, Tả Thụy Nham nửa dựa vào lưng ghế, đỡ eo Trì Vị Phong, bất tri bất giác, đôi môi từ miệng Trì Vị Phong dời xuống cổ. Trì Vị Phong ngẩng đầu lên, trưng ra cảnh xuân mặc cho người ta liếm hôn.

“Ngô…” Đến khi Tả Thụy Nham cắn cắn xương quai xanh của mình thì Trì Vị Phong rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng hừ nhẹ. Cậu run run người, ngẫu nhiên đụng trúng cái nơi đang từ từ hưng phấn của anh. Tả Thụy Nham giật mình một cái, Trì Vị Phong phục hồi tinh thần lại, áo của cậu đã tuột đến cánh tay, áo của Tả Thụy Nham cũng bị cậu tuột ra khỏi bả vai.

“Uhm… Tả tiên sinh… Anh còn muốn tiếp tục… Sao?” Trì Vị Phong ôm mặt Tả Thụy Nham, Tả Thụy Nham lập tức đình chỉ mọi động tác.

Anh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kia chứa đựng hình ảnh phản chiếu của sao trời, lại có bóng hình Trì Vị Phong trong đó, vô cùng rõ ràng, khiến cậu đầu choáng mắt hoa.

“Dừng không được…” Tả Thụy Nham nhẫn nại, lời nói đã vô cùng trầm thấp, âm thanh từ sâu trong yết hầu phát ra gợi cảm muốn chết, khiến cho Trì Vị Phong mất hết lý trí.

“Tả tiên sinh, rõ ràng là anh muốn đè tôi, vì sao lại giống như tôi bị anh dụ dỗ thế này?” Trì Vị Phong lầu bầu.

Đã làm tới mức này rồi, ngừng lại sẽ không ổn đâu a~

Bởi vì yêu nhau, cho nên Trì Vị Phong chưa bao giờ nghĩ sẽ khống chế mong muốn dục vọng của bản thân.

Trì Vị Phong nhanh chóng quăng quần áo của mình ra, sau đó cởi luôn đồ của Tả Thụy Nham. Tả Thụy Nham thuận theo, nhẹ nhàng liếm liếm ngực Trì Vị Phong, hai tay xoa nắn phần lưng cậu từng chút một, cắn hút hai điểm hồng trên ngực cậu.

Phía sau lưng là điểm yếu của Trì Vị Phong, cậu nhịn không được run run một chút, tay cố gắng gỡ nút áo anh.

“Ngô ân… Tả. . . Tiên sinh… Anh…. lần sau. . . Mua quần áo… Nha a… Nhớ chọn áo nào nút cài kém chất lượng. . . Không đúng. . . Ngô… Mặc áo ngủ… Dễ cởi…”

Một câu nói bị tiếng rên rỉ biến thành đứt quãng, Tả Thụy Nham một bên liếm hôn Trì Vị Phong một bên gật gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.

Tả Thụy Nham dùng ngón tay chấm một chút sữa, sờ soạng qua khe đùi Trì Vị Phong , tìm được nhập khẩu, chậm rãi đâm một ngón tay vào.

“Ân…” Trì Vị Phong cảm thấy có chút không quen, nhưng thân thể hưng phấn không thể chịu nổi chút kích thích này, cậu ôm cứng Tả Thụy Nham, dùng toàn bộ sức lực nghẹn ra một câu, “Không… Không công bằng…”

Cậu tự tay lột phăng quần Tả Thụy Nham, bộ vị đã sớm sưng cứng của hai người được giải phóng ra ngoài, bởi vì mặt đối mặt mà ma xát với nhau.

“Ngô…” Tả Thụy Nham cũng không kềm chế được mà rên nhẹ một tiếng.

Trì Vị Phong có điểm đắc ý, càng hăng say đung đưa eo, vuốt ve hạ thân của hai người.

Nhưng mà loại chuyện này, Tả Thụy Nham chịu không nổi, Trì Vị Phong cũng không có khả năng chịu được. Cao trào nhanh chóng đến, chất lỏng màu trắng bắn lên bụng đối phương.

Tả Thụy Nham nhất thời mất đi khống chế, ba ngón tay bên trong huyệt khẩu của cậu càng nhấn sâu vào.

“Nha a…” Trì Vị Phong từ tiếng rên khàn nho nhỏ đã chuyển sang tông cao, cao vút >”< Tả Thụy Nham lấy ngón tay ra, đem phân thân của mình nhắm thẳng đích đến lập tức tiến vào. Anh thật cẩn thận, không muốn mảy may thương tổn Trì Vị Phong. Tả Thụy Nham vô cùng ôn nhu, khẽ hôn môi cậu. “Tả tiên sinh… Mau…” Trì Vị Phong khó có thể kiềm chế, cảm giác trống rỗng khiến cậu chẳng còn thiết đến điều gì, hung hăng ngồi xuống. “Ân…” Tả Thụy Nham hừ một tiếng, cũng nhịn không được nữa, một tay đè Trì Vị Phong lên bàn. “Tiểu Trì…” Anh nhìn thấy ánh mắt Trì Vị Phong, cúi đầu hôn cậu. “Tả tiên sinh…” Trì Vị Phong ôm cổ Tả Thụy Nham, cảm nhận kích thích to lớn bên dưới. Em yêu anh, anh yêu em, chỉ cần nói một lần là đủ rồi. Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham đều nhớ kỹ, thôi thì dùng hành động biểu hiện đi. Từ ban công đến phòng tắm, tiếp tục liên tục chiến đấu trên giường. Hưởng thụ tình yêu ngọt ngào không thể kiềm chế, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt mới thỏa mãn ôm nhau đi ngủ. …. Buổi sáng, Trì Vị Phong từ trong lòng Tả Thụy Nham tỉnh lại, cậu mới vừa động, thân thể Tả Thụy Nham cũng xoay theo, xem ra anh đã sớm tỉnh. “Mấy giờ rồi?” Trì Vị Phong mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng nói của mình có chút khàn, hình như tối qua đã hét nhiều lắm. “Hôm nay xin phép nghỉ.” Tả Thụy Nham lại một lần nữa không hề cảm thấy có trách nhiệm khi lấy việc công làm việc tư. Trì Vị Phong ngồi dậy, thân thể bình thường không được rèn luyện hiện tại đau nhức vô cùng, cậu gối lên tay Tả Thụy Nham ngủ một đêm, hiện tại anh mới rút tay về, ai ngờ mới di chuyển được một chút liền cứng đơ lại. “Làm sao vậy?” Tả Thụy Nham không nói, chỉ yên lặng ngồi dậy, quay ngược lưng lại. “Anh làm gì thế a?” Trì Vị Phong nhịn đau vươn người qua bả vai Tả Thụy Nham, nỗ lực nhìn đến trước mặt anh để xem xét biểu tình. “… Tay tê.” Tả Thụy Nham sau một lúc trằm mặc mới nhỏ giọng nói ra những lời này. “Ách…” Cái này là bởi vì tối hôm qua mình đè lên tay anh ngủ cả đêm đi, Tả tiên sinh em chính là tội nhân a, anh đừng sinh khí “Em sẽ giảm béo!” Tả Thụy Nham quay đầu lại nhìn Trì Vị Phong, thong thả lắc đầu “Anh đi tập thể hình là được.” Tập thể hình cái gì a, ai bị một người gối lên cánh tay ngủ cả đêm cũng đều sẽ tê thôi! …. Khi xuống lầu, trên bàn đã bày sẵn phần điểm tâm cho hai người bọn họ. Trì Vị Phong cả người đau nhức, nhưng lại không dám biểu hiện rõ ra ngoài, Tả Thụy Nham muốn đỡ cậu xuống cầu thang, cậu cũng cương quyết tránh đi. Mọi người đều đã ăn sáng xong, hiện đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, thấy hai người bước xuống, Tả mẫu thân nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp lấy một chén cháo bát bảo đưa cho Trì Vị Phong. “Ách, cám ơn…”Trì Vị Phong không hiểu rõ lắm tiếp nhận, khi mở miệng thấy âm thanh vẫn còn có chút khàn, Tả Thụy Nham liền bưng ly nước đem qua. “Trước tiên cứ như vậy đã, sau đó ra ngoài mua thêm đậu đỏ.” Mua đậu đỏ làm gì a, còn có chén Bát bảo này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?! Trì Vị Phong vội vàng đem chén cháo đặt trên bàn. “Cái kia, Tiểu Trì a….” Tả phụ thân ngồi trên ghế salon không quay đầu lại, ngữ khí hình như có chút xấu hổ. “Chuyện gì ạ?” “Chính là cái kia… Ách…. Cái kia….” Tả phụ thân lần đầu tiên nói chuyện ấp úng như vậy, Tả Thụy Nham cũng thấy kỳ lạ “Ba, có chuyện gì?” “Tiểu Thụy, Tiểu Trì a, sau này a, các con….. buổi tối, ách, cái kia, cửa sổ đóng kỹ một chút….” Có ý tứ gì? ! Đầu Trì Vị Phong chuyên một vòng, trời ạ! Đêm qua bọn họ làm ngay tại ban công đều nghĩ rằng mọi người đã ngủ hết…. Nghe được sao, mọi người nghe rõ hết sao, cho dù có nghe được cũng đừng nói vậy chứ a! Trì Vị Phong mặt nóng như nước sôi, đem cái trán hung hăng đập một phát lên bàn. Tả Thụy Nham vẻ mặt vẫn bình tĩnh gật đầu đáp ứng “Đã biết.” Tả tiên sinh, bây giờ mới chịu chú ý tới an toàn còn cần thiết hay không…. Trì Vị Phong trong nội tâm đang đấm tường khóc rống. Cậu bưng chén cháo mãnh liệt múc mấy muỗng bỏ vào miệng, Tả Thụy Nham vỗ vỗ vai cậu “Ăn chậm một chút.” “Oh…” “Ngày mai đi gặp ba mẹ em.” “Oh… Ân? !” Trì Vị Phong miệng còn cắn vành bát quay sang mở to mắt nhìn Tả Thụy Nham. “Ngày mai gặp ba mẹ em.” “… Được rồi.” Chuyện gì đến rốt cuộc sẽ đến, trốn cũng vô ích.