Thác Nhập Hào Môn - Lão Công Đừng Chạm Vào Ta

Chương 7: Mê hoặc triền miên​






Tuyết Nhi mở mắt nhìn người bên cạnh. Cô cố gắng mở to hai mắt nhưng đầu của cô lại choáng váng, căn bản là không thấy rõ người trước mắt là ai, nhưng mà hai bàn tay người kia lại không ngừng dạo chơi trên cơ thể cô, mang đến cho cô những cảm giác không giống nhau. Cô rất khó chịu, rất kiềm chế nhưng mà có một loại hưng phấn không nói ra được. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, giống như đang mong chờ lấp đầy, còn có chút cấp bách, thanh âm êm ái của Tuyết Nhi phát ra ngoài:



- Anh là ai?



Lúc thanh âm nhẹ nhàng của Tuyết Nhi vang lên, người đàn ông kia lười biếng ngã lên trên người Tuyết Nhi, bắt đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Tuyết Nhi muốn đứng dậy, muốn chạy trốn nhưng mà sau nhiều lần cố gắng bị thất bại, bản thân cuối cùng cũng buông xuôi.




- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là .. tôi là một người đàn ông.



Nói xong, Lục Thừa Phong liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Nhi. Hắn cắn xé giống như đang phát điên vậy. Người con gái này tạo sao lại ngọt ngào như vậy chứ? Cô ấy làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được, nhưng tại sao cô gái giống như thiên thần này lại sống trong địa ngục chứ?



Trên thế giới này khắp nơi đều là loại đàn bà không biết xấu hổ, vì tiền mà bỏ ra hết thảy mọi thứ.



- Ừm.



Tuyết Nhi ngoại trừ "ưm" một tiếng thì tất cả mọi lời nói đều bị nuốt trôi. Lục Thừa Phong đột nhiên rất muốn nhìn xem rốt cuộc người con gái nằm dưới người hắn có dáng dấp như thế nào. Cô ấy tựa như là thiên thần, vậy thì rốt cuộc thiên thần có hình dáng gì đây? Nghĩ tới đây, Lục Thuận Phong đứng dậy muốn đi bật đèn lên. Đột nhiên một đôi tay nhỏ nhắn lại ôm hắn rất chặt từ phía sau, một loại cảm giác làm cho bụng dưới căng lên, hạ th@n lập tức dựng đứng.




- Không cần đi.



Tuyết Nhi chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh sáng rỡ kia, những thứ khác đều không nhìn thấy. Lúc này cô chỉ không muốn để cho người đàn ông kia rời đi, tuy là rất khó chịu nhưng mà loại cảm giác này lại làm cho cô mất hồn, bản thân cô luyến tiếc, không nỡ để cho cảm giác như vậy rời khỏi cô.



- Được, tôi không đi, tôi xem cô cũng không thể chờ đợi được nữa. Được rồi, tôi sẽ làm cô thật thoải mái.



Nói xong, Thừa Phong cởi qu@n áo của hắn ra, dĩ nhiên quần áo của Tuyết Nhi cũng đã không cánh mà bay.



- Lạnh! Lạnh quá! Đưa quần áo lại cho tôi. Anh lấy quần áo của tôi làm gì vậy?




Tuyết Nhi cảm thấy toàn thân lành lạnh một cách khó hiểu.



- Yên tâm đi bảo bối, chờ chút nữa tuyệt đối sẽ không lạnh. Lấy quần áo cô làm cái gì sao? Đã lên giường thì còn hỏi làm gì sao? Cô không cho rằng đã muộn rồi à? Muốn biết tôi sẽ làm cái gì thì chờ chút nữa sẽ biết.



Nói xong, hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Nhi, cô gái này làm sao vậy, mùi hương thật là dễ chịu? Đôi môi đỏ mọng lúc nào cũng mịn màng, mềm mại, mà cảm giác này thì thật là tuyệt. Lúc Thừa Phong hôn lên gương mặt cô thì cảm thấy càng khó tin hơn nữa! Cô gái này vậy mà không hề trang điểm, hoàn toàn không có mùi vị của mỹ phẩm, cô gái ở trước mắt hắn thật sự quá tuyệt.



Tuyết Nhi cảm thấy thật khó thở, tại sao người đàn ông này lại phải đè ở trên người cô chứ, tại sao còn muốn hôn cô chứ? Nhưng mà lửa nóng trong cơ thể cô lại bị người đàn ông này châm lên, bây giờ cái gì cũng đều không biết. Người đàn ông này gắt gao đè lên người cô, thật là nặng … nặng quá đi. Cô cảm thấy hít thở thật khó, bản thân có chút tỉnh táo muốn đứng dậy nhưng người đàn ông kia vẫn còn gặm lấy đôi môi đỏ mọng của mình, không để cho cô hít thở, thật sự là rất khó chịu, có chút đau đớn, cảm thấy giống như một loại hít thở không thông vậy.