Thái Giám

Chương 12




Từ giấc mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tiêu Ngữ vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh bản thân cực kỳ nhếch nhác bị ném trên mặt đất chờ tri tội, kinh ngạc khi thấy mình vẫn nằm trên chiếc giường lớn lộng lẫy đồng thời thấy rõ mọi thứ đều là thật, càng làm cho hắn kinh ngạc, nơi hạ thể tuy có đau nhức nhưng không có cảm giác khó chịu dính bẩn, nhìn hai bên không một bóng người, hắn mặt đỏ lên, cắn răng thâm nhập hạ thân, quả thật nơi nào cũng sạch sẽ căn bản không giống với khi hắn lần đầu hầu hạ, phải trở về tẩy rửa đến nửa ngày, cuối cùng quyết định đứng lên, thân dưới lại chảy ra một bãi nhỏ thứ dơ bẩn.

Chuyện này là sao? Cho dù Tiêu Ngữ có thông minh đến đâu cũng không nghĩ ra lý do hoàng thượng “Đối xử tử tế” với hắn như vậy, hắn sẽ không bởi vì sắp mang mình đi giết mà hảo tâm giúp mình tẩy rửa. Tiêu Ngữ cố gắng nén đau đớn bò dậy, quần áo hôm qua mặc đã sớm bị xé nát, cũng may đầu giường đã được để sẵn một bộ y phục màu xanh nhạt chỉnh tề, hắn cầm lấy chậm rãi mặc vào,  mới vừa thắt xong đai lưng, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm chói tai: “ Tiêu Ngữ tiếp chỉ.”

Tiêu Ngữ ung dung quỳ xuống, thầm nghĩ đến việc hành quyết một thái giám cũng phải truyền chỉ hoàng thượng cũng thật rảnh a, nhưng nếu là ban thưởng tử, thì hắn có thể tránh đuợc nguy cơ bị thị vệ cấm quân vũ nhục, suy cho cùng hoàng thượng sẽ không kiêng nể gì cả, cũng không có khả năng ở vị trí tôn nghiêm cao cao tại thượng lại vì một kẻ thấp hèn mà hạ thánh chỉ, hắn tò mò không biết mình sẽ chết kiểu nào, chặt ngang lưng, lăng trì, ngũ mã phanh thây, xử giao a, đến khi nghe thánh chỉ rồi thì sẽ biết a.

Bất quá chờ hắn nhớ tới việc chăm chú lắng nghe thì thái giám cũng đã  truyền chỉ xong, hướng về phía Tiêu Ngữ cười nói: “ Tân quý nhân, mau lĩnh chỉ tạ ân đi”.

Ai nói thuộc hạ của Y công công đều là hảo thái giám? Tiêu Ngữ trong lòng oán hận: ta sắp phải chết, mà hắn cười tươi như vậy, rõ ràng vui sướng khi thấy mình gặp họa, còn nói cái gì tân quý nhân, mình cuối cùng cũng sẽ chết vậy mà hắn còn châm chọc như vậy?

“ Chuyện này… công công, lúc nãy ta còn chưa có nghe rõ, chẳng hay công công có thể nói cho ta biết hoàng thượng ban thưởng tử cho ta như thế nào?”

Ban thưởng tử? Thái giám tuyên chỉ có chút sửng sốt, sau đó mới cẩn thận nhìn lại thánh chỉ trong tay, một đường gân xanh trên trán nổi lên, một phen nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ, hắn cắn răng nói từng chữ: “Ngươi thực sự là không có nghe cái gì sao? Đúng không? Trong khi ta đọc thánh chỉ, ngươi một câu cũng không nghe sao? Hảo, tiểu tử ngươi có dũng khí, đầu tiên là khi quân, tiếp đến là kháng chỉ, hiện tại lại đại bất kính với ý chỉ của hoàng thượng, ngươi không có nghe cái gì sao? Ta rộng lượng nói cho ngươi biết, hoàng thượng phong ngươi làm quý nhân, ban cho ngươi ở Giai Tú viên, ngươi nghe…” Còn chưa nói xong, ngay lập tức tỉnh ngộ nhìn người trước mặt đã trở thành quý nhân, không còn cùng mình là cung nô ngang bằng địa vị nữa.

Người này đã được hoàng thượng sủng hạnh, nếu để hoàng thượng biết được mình trước mặt hắn quát mắng, thái giám truyền chỉ không còn đủ can đảm để nghĩ đến chuyện tiếp theo nữa, “Phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “ Nô tài vô lễ, thỉnh quý nhân trị tội”. Nói xong không ngừng dập đầu xuống đất.

Tiêu Ngữ cả người đều ngây dại, nhìn thấy hành động của thái giám truyền chỉ, trong lòng lại không khỏi đau xót, đây chính là số phận của kẻ làm tôi tớ cho người khác, sống hay chết, cười cũng như khóc đều bị nắm giữ trong tay chủ tử, gắng chịu đựng cảm giác khó chịu nơi hậu đình tiến đến nâng thái giám kia đứng dậy, để xoa dịu hắn đành ôn nhu nói: “Công công không cần phải làm vậy, dù như thế nào ta và công công cũng cùng một loại người, kỳ thực, nếu như có thể không làm cái này quý nhân, ta tình nguyện quỳ xuống dập đầu trước ngươi”. Nói xong câu đó, nhịn không được lại cảm thấy đau xót, ngồi dưới đất khóc than nhìn người trước mặt lẩm bẩm: “ Vì sao lại như vậy? Cứ đem ta đi giết có phải tốt không, vậy là mọi chuyện kết thúc, cũng có thể thể hiện sự uy nghiêm của hoàng thượng, vì cái gì còn muốn lưu lại một kẻ ngang bướng khi quân kháng chỉ như ta, vì cái gì còn muốn ta chịu đựng sự thống khổ đau đớn như thế này, ta tình nguyện bị chặt đầu, bị chém ngang lưng, bị…”

Đáng tiếc oán giận cũng vô ích, Tiêu Ngữ vẫn phải làm quý nhân dọn đến Giai Tú viên, cho dù hắn vạn phần không muốn, từng bước chậm chạp di chuyển, nhưng nửa canh giờ sau đã đến nơi sau này chính mình sẽ ở, đó là một gian nhà rất lớn mà lộng lẫy, so với các vị quý nhân khác, gian nhà coi như là thượng đẳng. Thế nhưng Tiêu Ngữ lại tình nguyện trở lại căn phòng nhỏ đơn giản của mình, hắn nhớ đến mọi thứ trong căn phòng ấy,xung quanh hắn là những loại hạt giống hoa, các loại công cụ, rơi lả tả khắp phòng đều là đất trồng hoa, còn có bồn hoa cho dù không phải đồ quý nhưng đều là một tay hắn chăm sóc những bông hoa bên trong.

Đúng lúc ấy, thái giám tuyên chỉ bỗng nhiên dẫn theo một ít tiểu thái giám đi đến, trong lòng đều ôm những thứ ở căn phòng nhỏ của hắn. Kích động đứng lên, cũng không nghĩ đến việc sẽ làm động vết thương ở hậu đình, cắn răng chịu đựng đau đớn, chỉ nghe thái giám kia cười nói: “ Quý nhân… đây đều là những thứ trong phòng của người trước đây, ta thiết nghĩ người không nỡ vứt bỏ, liền sai người mang đến. Y công công cũng vừa an bài những hài tử này sau sẽ hầu hạ sinh hoạt ăn uống hàng ngày của người, nô tài là Duyên Hỉ. Còn có mấy người cung nữ, muốn gì cứ sai họ làm, không biết quý nhân còn có gì căn dặn không?”

Tiêu Ngữ nở nụ cười cảm kích, chợt nghiêm mặt nói: “Duyên Hỉ công công, sau này ngươi cùng mọi người ở đây cứ gọi ta là Tiêu Ngữ, ta không thích xưng hô quý nhân hay nương nương gì cả. Ta tuy rằng … đã không còn là một nam nhân, nhưng cũng tuyệt đối không muốn làm một nữ nhân, hoàng thượng đến chúng ta cứ giả vờ xưng hô, khi hoàng thượng không có ở đây chúng ta không cần phải phân biệt trên dưới, thực sự mà nói, ta cũng đâu có khác gì nô tài đâu? Hoàng thượng tuy trong chốc lát hồ đồ khai ân, không biết đến một lúc nào đó, hắn nhớ tới đủ loại bất kính của ta liền đem ta vứt xuống mười tám tầng địa ngục cũng chưa biết a”.

Duyên Hỉ cười nói: “ Nếu nói như vậy, bọn nô tài cũng thật có vận mệnh tốt. Tiêu Ngữ, ta không gọi ngươi quý nhân ngươi cũng đừng gọi ta công công, chúng ta tuổi tác cũng tương đương, cứ xưng hô bằng tên…” Lời còn chưa nói xong, trong viện đã vang lên thanh âm mềm mại đáng yêu của ai đó: “ Ô, không biết là vị tân quý nhân nào lại được chuyển đến đây, cùng ở chung một nơi ít nhiều cũng muốn được tiếp kiến”. Tiếng nói ngừng lại, Tiêu Ngữ bất đắc dĩ thở dài, hắn biết, tạo hóa trêu ngươi, số phận đã đẩy hắn vào vòng xoáy tranh đoạt hắc ám nơi hậu cung, chỉ tiếc hắn ngoài việc đón nhận thì không có sự lựa chọn nào khác.