Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 34




Ta bất mãn trừng mắt liếc nàng một cái, mất trí nhớ cái gì, căn bản là đổi người, có thể nhớ mới là chuyện lạ. Chẳng qua ta nói, nàng và ta trước kia là khuê trung mật hữu (bạn chí cốt)? Là thật hay là giả?

Ta nháy nháy mắt, nhìn vị công chúa này rất hợp khẩu vị của ta nhưng mà còn không phân biệt chính xác là địch hay bạn, quyết định tiến hành suy luận chứng một phen.

Tính cách này của công chúa thật không bình thường, cực kỳ không tầm thường, đúng thật là quái dị, mà cá tính của Đoạn Phiêu Phiêu cũng thật vô cùng bưu hãn, hai người này ăn không ngồi rồi tính tình quỷ dị người ở trong hậu cung này không khí đầy vẻ đe dọa, cần ăn khớp với nhau, đó là vô cùng vô cùng có khả năng, hai người này thế nào cũng thấy là xú vị tương đầu (ngưu tầm ngưu mã tầm mã) nha. Ặc, không, hiện tại ta là Đoạn Phiêu Phiêu rồi, sao ta có thể chửi mình như vậy. Nhưng mà, ta xem vị công chúa điện hạ này, nha đầu này, thật chính là bạn bè của ta sao?

Vẫn có chút hoài nghi.

”Ngươi là bạn của ta? Ngươi khẳng định? Ngươi khẳng định không phải gian tế?” Dù sao thất loan bát nhiễu như vậy cũng không hỏi ra thứ gì, bản thân tính đi thẳng vào vấn đề chính. Hỏi rõ rồi nói sau, nếu như là đạo bất đồng (không cùng chí hướng), trực tiếp bỏ qua cho xong chuyện, nếu như là đồng đảng, tất nhiên, bắt đầu hợp tác lại lần nữa.

Nhưng người ta là một công chúa nha, thật đáng để lợi dụng một chút, ta cười trộm.

”Dĩ nhiên khẳng định, Phiêu Phiêu chết, ta còn tưởng rằng tứ ca gạt ta nữa chứ, xem ra người thật sựu quên sạch sành sanh rồi rồi, được rồi, ta nói đơn giản lại những chuyện đã qua cho người.” Hạ Hầu Lâm nhìn ta, rốt cuộc xác định ta là phần tử mất trí nhớ, vô cùng tự giác quyết định tự giới thiệu mình.

”Người đã quên, khi đó người và Hoàng đế ca ca nói yêu thương là lúc chúng ta đã quen biết rồi, quan hệ khá tốt, cho nên lúc người phải gả vào trong cung ta còn vô cùng phấn khởi, về sau có người cùng chơi với ta rồi, ai, đáng tiếc không thể ngờ cuối cùng gả cho lão đa (cha) của ta, gả cho còn chưa tính, còn hối hận......”

”Ta hối hận sao?”

”Nói nhảm, dĩ nhiên hối hận, người lại không yêu lão đa ta.”

”Vậy ta yêu lão ca ngươi sao?” Ta hỏi.

Lại nói thật ra thì ta tương đối hồ đồ, Như Nguyệt nói ta cùng Hạ Hầu Dận thực sự là oanh oanh liệt liệt chết đi sống lại vừa sống lại liền phục thù liều chết giày vò, nhưng mà rốt cuộc ta đối với Hạ Hầu Dận là cảm giác gì, ta thật đúng là không hiểu.

”Ưm, việc này sao.” Hạ Hầu Lâm liếc ta một cái, cười mờ ám, “Ta lại cảm thấy, lúc người và hoàng đế ca ca của ta ở chung một chỗ, thì huynh ấy tương đối giống người, chỉ là, ta cảm thấy so với việc người tha thiết xuất cung thì yêu huynh ấy nhiều hơn.” Nói xong, Hạ Hầu Lâm miết miết miệng, một bộ biểu cảm ta là não tàn (đần độn).

Ặc, lần này đến lượt ta xuất hiện vạch đen, khi nào thì nha đầu này biết ý muốn xuất cung của ta?

Ta nháy mắt nhìn nàng, chột dạ.

Bây giờ còn không biết là địch hay bạn nha, người ta nào dám nói thật.

Kết quả nữ nhi thật không biết lớn nhỏ chọc rồi chọc trán của ta, không thèm mở miệng, “Thôi đi, chớ giả bộ, ta còn không biết tâm tư của người,chòe người giúp ta theo đuổi lão ca của người, ta cũng sẽ không bỏ rơi người, dứt lời, gần đây người náo thành ra như vậy, có phải muốn xuất cung hay không đây?”

”Ngươi chịu giúp ta sao?” Dù sao cũng lộ tẩy rồi, ta thấy cũng không gạt được nữa,cứ trực tiếp thẳng thắn được khoan hồng, con ngươi cũng tỏa sáng rồi.

Ai ai, ý này của Hạ Hầu Lâm, có phải nguyện ý giúp ta hay không, ta vui vô cùng.

”Dĩ nhiên.” Hạ Hầu Lâm bỗng nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Chỉ là, người phải giúp ta một việc.” Nói xong, nàng sáp đến gần ta.

Ta nháy nháy mắt, “Giúp một tay? Gấp cái gì? Ngươi khẳng định ta sẽ không rơi đầu sao?” Không biết vì sao??, nhìn nàng kia cười quỷ quyệt như vậy, ta bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm. 

Hạ Hầu Lâm đến gần ta nhe răng cười, “Dĩ nhiên sẽ không, làm sao hoàng huynh chịu chém đầu của người, hơn nữa, việc này đối với ngươi mà nói rất đơn giản.”

”Vậy sao?” Ta mồ hôi lạnh, ta run rẩy, Hạ Hầu Lâm bỗng nhiên trở nên thật là đáng sợ nha.

”Đương nhiên rồi.” Hạ Hầu Lâm ngọt ngào cười một tiếng, cười đến ta rợn cả tóc gáy, “ Phiêu Phiêu tốt, để cho ca người nhanh một chút lấy ta qua cửa, ta liền giúp ngươi xuất cung, có được hay không?”

Hạ Hầu Lâm vừa dứt lời, đầu óc ta liền trống rỗng.

Thì ra là, Hạ Hầu Lâm công chúa đại nhân này, lại có thể vô cùng thèm muốn Đoạn Tư Tồn ca ca anh tuấn của nhà ta, a a a a, trời ạ......