Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 46: Rơi Xuống Nước




 "Ngọc Hiền Phi vạn phúc kim an"

"Đứng lên đi, bổn cung mỏi chân, ngồi đình thủy tạ nghỉ tạm chút, các ngươi tiếp tục đi" nàng nhìn một vòng thấy Liên Quý Tần, Phùng phi gần đó ngắm hoa, thật chất là đang xem kịch vui "Bạch thược, đi mời Phùng Phi cùng Liên Quý Tần, Hàn Tu Nghi đến ngồi nghỉ tạm đi, bổn cung đã cho người chuẩn bị một ít bánh ngọt, mùa hè oi bức, ngồi gần ao cá thoải mái hơn nhiều".

"Dạ, chủ tử".

Ba người nghe Ân Niệm Yên mời, có chút không tình nguyện, nhưng không thể bỏ về đi, bước vào trong đình hành lễ, cùng nhau ngồi yên trên ghế, Phùng Phi nhịn không được hỏi Tần Tiệp Dư "đây là làm sao vậy? Muội làm khó dễ người, không sợ bị người cáo một cáo hay sao? Dù sao cũng là tân sủng a?".

"Muội làm gì có thời gian tìm cô ta phiền toái? Lúc đi ngang qua tần thiếp, nàng ta chẳng những không hành lễ, còn mỉa mai muội là hoa tàn ít bướm, vài năm chưa từng thấy được Hoàng Thượng một lần, nhắt nhỡ cô ta vài câu, cô ta liền nói ai có sủng ai lớn nhất, không biết cái gọi là tôn ti".


"Tần Tiệp Dư nói sai rồi, Thanh Quan nữ nhi lấy đâu ra quy cũ, Hoàng Thượng thích nghe tiếng đàn du dương kia, nên mới thương tiết vài phần, chỉ cần đánh đàn giỏi là được rồi, muội quá xem trọng quy cũ, nên mới như vậy" Liên Quý Tần lời nói, tựa như giải vây cho Huỳnh Mỹ Nhân, nhưng ý ngoài lời kẻ ngu đều hiểu.

"Huỳnh Mỹ Nhân phải không? Đứng lên đi, bổn cũng sẽ cùng Hoàng Hậu nương nương nói lại, đưa đến một vị cung ma ma dạy lại quy cũ cho ngươi" Ân Niệm Yên nghe xong, Huỳnh Mỹ Nhân vui mừng đứng lên, còn tưởng Ngọc Hiền Phi mặt ngoài công phu, học lại quy cũ không có gì không tốt, lại không nghỉ tới còn có câu tiếp theo.

"Bổn cung nghe nói Huỳnh Mỹ Nhân tiếng đàn du dương tha thiết, trầm bổng như tiên khúc, làm người lạc lối quên đường về, không biết bổn cung có phúc được nghe tiên khúc đó không?"


Huỳnh Mỹ Nhân không nghỉ tới Ân Niệm Yên lại ra như vậy nhất chiêu, đàn thì nàng chính là con hát không hơn không kém, không đàn thì bất kính cao vị phi tần, còn bị ghi hận trong lòng, ngày sau một bước khó đi.

"Được rồi, bổn cung không làm khó ngươi, trở về viết lại năm mươi lần cung quy, khi nào xong đem đến Phượng Tê Cung thỉnh tội".

"Tần thiếp cáo lui" Huỳnh Mỹ Nhân nén tức giận, hành lễ cáo lui, trước khi đi còn nhìn Ân niệm Yên một cái mới rời đi.

"Thật là tâm tà bất tử a, còn tưởng mình là sủng quan lục cung không bằng, Ngọc Hiền Phi quá nhân từ rồi" Phùng Phi một câu nói mang hai ý nghĩa, Nhân từ là mỉa mai Ân Niệm Yên làm màu, giả nhân giả nghĩa, nói tha liền tha, một cái khác là nói Huỳnh Mỹ Nhân ai đều biết.

"Dù sao cũng là Hoàng Thượng phi tần, xuất thân tuy rằng thấp, nhưng là hầu hạ Hoàng thượng người, chỉ cần Hoàng Thượng vui là được".


Còn Không phải nói Phùng Phi xuất thân cao hơn lại không được thánh tâm sao?

"Ngọc Hiền phi nói không tồi, bất quá bổn cung một lòng hầu hạ Hoàng Thượng, nuôi dưỡng Nhị Hoàng Tử, như vậy cảm thấy đủ, hy vọng lần này Ngọc Hiền Phi sinh được một cái khỏe mạnh Hoàng Tử......"

"Á....cứu người a... mau đến cứu người, Huỳnh Mỹ Nhân rơi vào trong hồ nước, mau đến cứu người a......"

"Tri Họa đi tìm người đến cứu người lên, chậm Huỳnh Mỹ Nhân sợ là uống không ít nước đi, các ngươi đi tìm hiểu xem sao lại ngã xuống hồ nước như vậy? Tiểu Hỉ Tử đi mời Hoàng Hậu đến" Ân Niệm Yên phân phó xong, ngồi yên một yên không động tỉnh gì, ưu nhả cầm lên một khối bánh đậu xạnh bỏ vào miệng.

Người trong đình nhìn Ân Niệm Yên tư thái, liền nghỉ tới Huỳnh Mỹ Nhân đã hai lần giữa đường cướp đi Hoàng Thượng, sợ là Huỳnh Mỹ Nhân bị phế đi, Ân Niệm Yên đây là cảnh cáo bọn họ, chỉ cần nàng ta ra tay thì không một ai có thể thoát được, nghỉ như vậy, phi tần trong đình thủy tạ không tự giác rùng mình, nếu không một kích hạ được Ân Niệm Yên, thì chỉ có đợi thời cơ, không thể tùy tiện ra tay.
"Hoàng Thượng giá Lâm, Hoàng hậu giá lâm.......".

"Thần thiếp, Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương".

"Đứng lên đi" Tỉnh Đế đi đến cầm tay Ân Niệm Yên "Ngồi đi, bụng lớn như vậy, sau này không cần hành lễ".

"Lễ không thể phế, nếu thần thiếp không làm gương, sợ là có người làm theo" Ân Niệm Yên dịu dàng đáp lại, trên mặt lại hiện lên mệt mỏi, bụng đã hơn bảy tháng, nàng có ngọc hồ lô, không cảm thấy nóng, nhưng lúc nào nên yếu đuối cần người bảo hộ, thì không nên quá làm ra vẻ.

Hoàng Hậu ngồi an tỉnh một bên, trong mắt không có ghen ghét, ngược lại cảm thấy không tồi, có Ngọc Hiền Phi cùng Khánh Quý Phi phía trước, nàng hậu vị ngồi vững năm phần, còn lại là do Hoàng Thượng cấp.

Phùng Phi cùng Liên Quý Tần ghen ghét nhưng không dám quá lộ liễu, cố nén khó chịu trong lòng, bày ra tứ thế quyến rủ nhất có thể, đặc biệt là Phùng phi, năm xưa nàng cùng Hoàng Thượng có một đoạn thời gian ngọt ngào, đáng tiếc tân nhân quá nhiều, nhân lúc nàng có thai Nhị Hoàng Tử liền cướp đi Hoàng đế ánh mắt.
Không bao lâu Dương Trung dẫn theo Tiểu Hỉ tử cùng Tri Họa đến báo lại " Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, nô tài dẫn người điều tra nơi Huỳnh Mỹ Nhân rơi xuống hồ nước, không có vật gì vướng chân, càng không có nơi nào ẩm ướt trơn trượt, đường đi rất sạch sẽ bằng phẳng, trước khi ngã xuống, Huỳnh Mỹ Nhân đuổi hết cung nhân bên cạnh, nói muốn một mình yên tỉnh".

Không có vật gì cản chân càng không có thứ gì dễ trược chân, chỉ có thể tự mình ngã xuống, két hợp với một màng trước đó, người ở đây rùng mình một cái, Huỳnh mỹ nhân thật là xong rồi.

Tỉnh Đế không có phản ứng gì là tức giận, hắn tin tưởng Dương Trung, Tri Họa lại là người của hắn, nhất cử nhất động của Niệm Nhi hắn rõ ràng, nếu muốn trả thù một cái nho nhỏ Mỹ Nhân thì không cần dùng cách này, bắt chép cung quy cùng cấm túc liền cả đợi khó gập hắn.
"Mỹ Nhân Huỳnh thị, có sai không sửa, bất kính cao vị chủ tử, bất mãn bị phạt, tự mình ngã xuống hồ ý đồ giá họa cho người khác, hàn vì Canh y, dời nhà đến Tỉnh Vô Cung" quyết định xong vận mệnh của Huỳnh Mỹ Nhân, Tỉnh Đế sủng nịnh nhìn Ân Niệm Yên "Trẫm cùng nàng trở về, đến giờ dùng thiện đi, giờ này Khang Nhi đang đợi chúng ta đâu".

Ngày ngày Đại Hoàng Tử đều đến dùng thiện cùng Ân Niệm Yên, Mẫu tử hai người tình cảm càng thêm thâm, có khi Tỉnh đế đến, một nhà ba người nói cười dùng cơm, đương nhiên phải đuổi hết cung nhân ra ngoài, bằng không hình tượng cùng quy cũ của đế vương mất hết không còn một mảnh.

Huỳnh Canh Y tỉnh lại biết mình bị hàn vị, còn bị đưa đến Tỉnh Vô Cung, điền cuồng có thể nói "không phải như vậy a... sao lại như vậy được.... Hoàng Thượng, ta muốn gập Hoàng Thượng... tại sao lại như vậy được, không phải Di Nương dùng cách này rất hiệu quả, sao đến lượt ta lại thành như vậy, Hoàng thượng nói rất thích tiếng đàn của ta... nhất định là Ngọc Hiền Phi, nàng ta muốn trả thù ta, nhất định là nàng ta... ta muốn nói cho Hoàng Thượng biết, nàng ta không phải cái gì tốt...".
"Ai yo... Huỳnh Canh Y còn chưa dọn cung sao? Chúng ta đến đây chúc mừng muội muội đâu, Tỉnh Vô Cung rộng rải thoáng mát, nơi đó chỉ có Trần Bảo Lâm cùng Lâm Canh Y ở, muội muội đến đó nhất định có một cái phòng lớn ở a..."

"Hương Mỹ Nhân nói đúng, chúc mừng Huỳnh Canh Y mau dọn đi thôi, Hoàng Thượng có ý chỉ, đợi Huỳnh Canh Y dọn đi, Hương Mỹ Nhân được dọn vào Thanh Vân Các, tỷ muội chúng ta đến đây nhìn xem có gì giúp đỡ không?"

Huỳnh Canh Y cười lạnh "Thành Quý Nhân cùng Hương Mỹ Nhân thật là tỷ muội tình thâm, ta muốn nhìn xem các ngươi còn hảo tỷ muội đến bao lâu, ta ở Tỉnh Vô Cung chờ các ngươi".

Huỳnh Canh Y trở lại nội các, gọi người dọn hét thảy thứ thuộc về mình, nhưng chưa rời đi ngay, nàng muốn đợi thêm một chút nữa, có khi Hoàng Thượng nghỉ lại, thay đổi ý định cũng nên.
"Hừ... trước kia cùng ở Trữ Tú Cung nàng ta còn vênh váo tự đắt, được vài lần ân sủng liền không xem ai ra gì, gập tỷ còn không hành lễ, hiện tại rơi xuống như vậy hoàn cảnh, là nàng ta tự tìm, chúng ta trở về thôi".

Ân Niệm Yên hiện tại đang cùng Tiểu Bạch mèo nheo "Tiểu Bạch, bình dược kia có thể giảm chút không, hai vạn lượng quá nhiều a, ta rất cần nói a... còn có cao dưỡng da kia nữa, có thể hay không tặng kèm a, nhờ có nói mà da bụng của ta không bị nức ra, nhưng còn hai tháng nữa mới sinh, cần thêm một hợp lớn như vậy đâu, sinh xong phải dưỡng tốt lại nhan sắc mình, ai bảo ta lấy sắc thờ người đâu? Ai.... Thứ gì cũng điều là bạc a..."

"Đây là lần thứ mấy ngươi đòi giảm giá, tặng kèm rồi? Lần này không được, trong tài khoảng Thương Thành của ngươi còn ba mươi vạn lượng bạc, trong gương kia ngươi có một bộ trâm cày bằng gỗ Hồng Ngà, giá trị rất cao, ngươi bán luôn đi, ta tặng kèm hai hợp cao dưỡng da mỹ dung cho ngươi, Thương Thành một nhánh khác đang cần loại Trâm gỗ Hồng Ngà này".
"Bao nhiêu?" nếu cao nàng liền bán đi, sinh nhi tử cần rất nhiều thứ tốt để dưỡng, nàng muốn nhi tử văn võ song toàn, kế thừa đại thống, đến lúc đó nàng có thể cùng Đại Nhi Tử rời đi du hoạn non sông, khi nào chán lại trở về cung, cuộc sống như vậy thật tốt biết bao nhiêu.

"Mười vạn lượng, cao hơn rất nhiều so với gỗ Trầm Hương, Gỗ Lim, nhưng nếu có người cần thì chúng ta có thể bán giá cao hơn, còn giá của thương thành đã niêm yết, không thể mặc cả" hắn biết Ân Niệm rất thích kiếm lời, chỉ cần giá cao liền bán, đối với nàng thứ đó chỉ là khúc gỗ, không có giá trị bằng tiền bạc.

"Bán, giúp ta bán đi, nhớ tặng kèm theo cho ta hai hợp cao dưỡng da a, đặc biệt là loại chống rạng nứt da do sinh, còn có Bình Hồi Nguyên Đan kia ta muốn mua, ta sắp sinh rồi, cho dù có chuẩn bị thỏa đáng, người có tâm nhân lúc này ra tay, ta không còn gì sức lực bảo vệ mình, chỉ có thể chuẩn bị trước dược cứu mạng thôi".
Trong lúc Ân Niệm Yên lải nhải, Tiểu bạch đã làm giao dịch thành công "Được rồi đây là hai hợp cao dưỡng da cao cấp, còn có một bình Hồi Nguyên Đan, bên trong có mười viên, nhiều hơn năm viên, chỉ có ba vạn lượng, ngươi có không gian trữ đồ, không sợ bị hư, giá còn thấp hơn bình năm viên hai vạn lượng, ta liền giúp ngươi chọn cái này, bạc còn lại trong tài khoảng của ngươi là ba mươi bảy vạn lượng, bất quá thứ càng hảo, giá trị càng cao, ngươi nên tìm kiếm thêm các loại gỗ đi".

Ân Niệm Yên muốn mắng hắn phí đi một vạn lượng của nàng, lấy thứ tốt đem bán dễ dàng sao? Người có tâm hỏi nàng trâm kia đâu, nàng phải trả lời sao? Vài lần còn có thể, quá nhiều sẽ bị người gây chú ý.

"Thôi, ta ra ngoài đây, gần sinh, bên ngoài có nhiều người canh giữ bên cạnh, vào đây lâu quá sợ ám vệ của Tỉnh Đế phát hiện không đúng, vài bữa nữa ta tìm ngươi tâm sự tiếp".
"Ân, đi thôi" hắn hy vọng Ân Niệm Yên đi sớm chút, ở trong này lãi nhải như vậy hắn phiền a.