Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 31: Say sưa




Ngọt ngào, nụ cười của chàng thật ngọt ngào

Tựa như đóa hoa đang nở trong gió xuân

Hoa nở trong gió xuân

Ở đâu? Thiếp đã gặp chàng ở đâu?

Nụ cười của chàng quen thuộc thế này

Thiếp nhất thời không nhớ ra

À, ở trong giấc mơ



Trong mơ, thiếp đã gặp chàng trong mơ

Ngọt ngào, chàng cười ngọt ngào lắm

Là chàng, người thiếp gặp trong mộng chính là chàng



Ở đâu? Thiếp đã gặp chàng ở đâu?

Nét mặt tươi cười của chàng quen thuộc thế này

Thiếp nhất thời không nhớ ra

À, ở trong giấc mơ



Đã gặp chàng ở đâu, ở đâu?

Nụ cười của chàng quen thuộc thế này

Thiếp nhất thời không nhớ ra



À, ở trong giấc mơ

Đã gặp chàng trong mơ trong mơ

Ngọt ngào, chàng cười ngọt ngào lắm

Là chàng, người thiếp gặp trong mộng chính là chàng



Đã gặp chàng ở đâu ở đâu?

Nét mặt tươi cười của chàng quen thuộc thế này

Thiếp nhất thời không nhớ ra

À, ở trong giấc mơ

Tiếng ca và tiếng đàn vừa dứt, Hoàng Bộ Ưng liền vỗ tay.

“Thật ngọt ngào.”

“Rốt cuộc cô còn có bao nhiêu tài nghệ ẩn giấu không muốn người ta phát hiện vậy, thật khiến ta chờ mong thưởng thức.”

“Ngoài hát ca thì không còn gì cả.” Nếu là trước kia thì khả năng của cô cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc, nhưng ở thời đại này bỗng nhiên thành thiên âm truyền kỳ, trong làm Cam Đình Đình có chút đắc ý.

“Nam nhân nào cưới được cô đúng là có phúc, cả đời không hối tiếc.” Hoàng Bộ Ưng cảm thán nói.

“Ta nói ngài đừng giả khờ, chẳng phải lão gia nhà ngài cưới ta đó sao.” Cam Đình Đình gõ đầu Hoàng Bộ Ưng nói.

“Ta — ý ta không phải vậy.”

“Ta cũng không muốn quản ngài nghĩ gì, hiện tại ta đang vui, ngài có muốn nghe nữa không?”

“Đương nhiên, nghe hoài không chán.”

Đến mức ấy sao? Có cần khoa trương vậy không? Trong lòng Cam Đình Đình thầm nhủ, nếu như tiếng hát có thể thâu tâm người khác thì tốt biết bao nhiêu.

“Vậy hát cho ngài nghe một H.”

“H?”

“Chính là —- ta cũng không biết giải thích thế nào, nói chung là rất vui thích.”

“Ừ.” Cam Đình Đình còn chưa bắt đầu, Hoàng Bộ Ưng tựa hồ đã cảm thấy say mê.

Đã lâu rồi không hát bài cô yêu thích của nhóm Tiểu Hổ, vừa vặn nhớ đến một bài, rất phù hợp với tâm trạng còn có thể giải tỏa những phiền muộn.

Boong boong, boong boong tranh

Nửa đêm cuối tuần đừng lưỡng lự, quẩn quanh một chỗ

Hãy nhanh chân mau đến với vườn táo xanh

Chào mừng cậu bé lang thang

Đừng có đứng ngây ra như thế

Nào ta cùng lớn tiếng hô vang



Bye bye những đêm buồn vô tận

Âm nhạc, những ngôi sao, đều lãng mạn làm sao

Ưu sầu, phiền não, đều chẳng liên quan đến tôi

Đây là sân khấu của chúng ta, đây là lúc bạn thể hiện chính mình



Hãy để mồ hôi rơi hết mình

Nói cho tôi biết what’s your name

Hãy nhận lấy thư mời này

I love you

Thoát khỏi những góc tối của cuộc đời

Don’t you know

Cho tôi cả tình yêu của bạn

I need you

An ủi những bất an trong tôi



Hãy cũng tôi, hết mình vẫy chào

Hãy cùng tôi, đừng buồn nữa

Hãy cùng tôi, tỏa sáng rực rỡ

Chiếu sáng những ảm đạm của bầu trời

La la la la hết mình vẫy chào

La la la la hết mình vẫy chào

Cam Đình Đình vừa hát, cơ thể cô cũng vừa nhún nhảy, tựa như đang đứng giữa vạn người biểu diễn, mà nhân vật chính là Cam Đình Đình cô, khiến bản thân càng thêm hưng phấn.

Nửa đêm cuối tuần đừng lưỡng lự, quẩn quanh một chỗ

Hãy nhanh chân mau đến với vườn táo xanh

Chào mừng cậu bé lang thang

Đừng có đứng ngây ra như thế

Nào ta cùng lớn tiếng hô vang



Bye bye những đêm buồn vô tận

Âm nhạc, những ngôi sao, đều lãng mạn làm sao

Ưu sầu, phiền não, đều chẳng liên quan đến tôi

Đây là sân khấu của chúng ta, đây là lúc bạn thể hiện chính mình



Hãy để mồ hôi rơi hết mình

Nói cho tôi biết what’s your name

Hãy nhận lấy thư mời này

Đến khi Cam Đình Đình hát xong, nhìn sang Hoàng Bộ Ưng thấy anh ta vẫn nhắm hai mắt không chút phản ứng, cô còn tưởng rằng anh ta đang ngủ, bèn đẩy đẩy anh ta, không vui nói, “Ta không phải đang hát ru.”

“À, ừ, xong chưa? Đúng là rất dễ nghe, ta say sưa trong ấy không tự thoát ra được.”

Hay đến thế sao? Cam Đình Đình có điểm hoài nghi.

“Ừm —-”

“Tham kiến Hoàng thượng.” Nếu không nghe thấy tiếng Hoàng Bộ Thần cố ý hắng giọng, Hoàng Bộ Ưng và Cam Đình Đình còn chẳng để ý đến sự xuất hiện của anh ta.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Không biết từ lúc nào Hoàng Bộ Quân cũng đã đến, cùng Hoàng Bộ Ưng hành lễ.

“Đứng dậy cả đi.” Hoàng Bộ Thần nhìn về phía Cam Đình Đình, gương mặt lạnh lùng, giọng nói châm chọc, “Thái hậu nương nương, xin người nhớ lấy thân phận của mình, người không thể cứ hát rong như vậy.”

Cái gì? Dám nói cô hát rong, anh ta làm chuyện xấu xa thì được, nàng hát mấy bài thì không? Đạo lý này ở đâu ra chứ? Cam Đình Đình liếc mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, tỏ vẻ không phục. Tuy không nói gì, nhưng biểu tình và ánh mắt kia chính là hàm ý rõ nhất.

“Xin Hoàng thượng trách phạt, đều là do thần đệ quấn lấy Thái hậu nương nương muốn người hát, cho nên mới —–” Sợ Hoàng thượng sẽ trách tội Cam Đình D(ình, Hoàng Bộ Ưng vội nhận lấy trách nhiệm về mình. Hắn biết hoàng huynh mình vốn không thích Thái hậu, nếu như nắm được điểm yếu của Thái hậu không biết Hoàng Bộ Thần sẽ trách phạt thế nào