Thái Hậu

Chương 3




Tiết Xuân phân, hoa đào lả lướt bay trong không gian quấn quýt theo làn gió tháng ba cùng nhau hòa mình xuống mặt hồ Tương Lan, cánh hoa dập dờn trên sóng nước, tính ra cũng có chút phong vị, sắc hồng tràn ngập đáy mắt giai nhân, chốc chốc lại xao động.

Lần đầu tiên.

Lần đầu tiên y thấy nàng như vậy. Ngẩn ngơ, lạc lõng giữa chốn phàm trần, yếu đuối đến lạ.

Còn đâu vẻ lạnh lùng như băng mỗi lần giáp mặt y? Còn đâu sự cay nghiệt tàn nhẫn lúc xử tử cung nữ thái giám?

Giai nhân trong đình ngồi lặng lẽ, ánh mắt vô định xa xăm nhìn ngắm cánh hoa đào rơi như tưởng nhớ cố nhân nào đó, con mèo Ba Tư trong lòng nàng khẽ động đậy, giai nhân tuyệt diễm liền như bừng tỉnh, hơi ngoảnh đầu lại:

- Hoàng thượng?

Tiếng gọi ấy nhạt nhẽo lại như tiếng chuông đồng vang lên mạnh mẽ thức tỉnh tâm trí y, y hơi nhíu mày vì xúc cảm lạ kì ban nãy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của nữ tử trong đình, y cười lạnh trong lòng vì hành động ngu ngốc khó hiểu ban nãy của mình.

- Mẫu hậu, đã tới giờ dùng ngọ thiện rồi.

Y đâu biết rằng, chữ tình vốn chẳng nên chạm, tơ hồng vốn chẳng nên thắt. Thế nhưng giờ đây, duyên tình tàn tạ đã chẳng hề thương tình báo trước mà đã đột ngột gặm nát một phần nhỏ bé trong trái tim.

Gió xuân nồng nàn thấm sâu tận tâm phế, Hoàng thượng cùng Thái hậu ngồi trong đình, lặng lẽ dùng bữa sơn hào hải vị nhạt nhẽo. Hồi lâu sau, Hoàn Nhan Ngọc mới lên tiếng:

- Tương Lan đình này là phụ hoàng đặc biệt xây dựng dành cho mẫu hậu sao?

- Phải. – Quân Cẩm Lệ trả lời, tay nâng lên uyển chuyển gắp một miếng ngó sen trắng nhồi cá tầm, đang tính bỏ vào miệng, con mèo Ba Tư bên cạnh nàng lại đột nhiên chồm lên, ré một tiếng cào mạnh vào tay nàng. Thức ăn rơi xuống đất, mu bàn tay nàng có một vệt dài rướm máu. Đáy mắt Quân Cẩm Lệ lạnh xuống, không khí trong đình ngưng trọng.

Từng ngón tay thuôn dài tinh tế như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc, mu bàn tay trắng nõn như ngọc làm nổi bật vết cào rướm máu. Màu đỏ trên nền trắng, Hoàn Nhan Ngọc cảm thấy chói mắt khó chịu lạ kì, hồi sau mới như bừng tỉnh, cất giọng:

- Cho truyền Thái y tới. Mẫu hậu bị thương rồi.

Thái giám ngoài đình nghe vậy liền nhanh chóng mời Viên thái y- Thái y riêng của Thái hậu tới. Trong đình, long nhan đang trầm mặt, có chút giận dữ:

- Súc sinh này không biết sống chết làm thương mẫu hậu, Ngọc nhi nghĩ hay là giết chết để trừ hậu họa, phòng khi sau này đột ngột làm thương Thái hậu tôn quý của Bắc Võ chúng ta.

Quân Cẩm Lệ cúi đầu, Viên Dự Huyền đang giúp nàng băng lại mu bàn tay, tay còn lại hơi vuốt sống lưng con mèo Ba Tư đã yên tĩnh lại, tùy ý trả lời:

- Không cần, con mèo này là cống phẩm năm ngoái Mạc quốc dâng tặng, đích thân hiến dâng cho ai gia. Dù sao cũng bên vật nhỏ này hơn một năm rồi, chỉ là vết thương nhỏ, hoàng thượng không cần để ý.

-.. Mẫu hậu đã nói vậy, thì tha thứ cho súc sinh này thôi, dù sao thì tuổi thọ của mèo à, cũng chỉ đến một giới hạn nhất định mà thôi..

Quân Cẩm Lệ chẳng nói chẳng rằng, chỉ phất tay cho Viên thái y lui xuống, sau đó lại để cung nữ bưng trà lên. Lúc này mới chậm rãi nói:

- Trà Bách Thảo này là Vân tướng quân mang tới, nói là trân phẩm trong dân gian. Vị trà nhạt mà thấm, lá trà vừa xanh nõn lại vừa mềm mại, hương trà cũng thanh thuần. Ai gia phẩm trà thấy cũng không tệ, hoàng thượng có thể thử xem.

Hoàn Nhan Ngọc có chút nghi hoặc, nàng cũng không có cái gan trước mặt cung nữ thái giám mà hạ độc y. Loại trà này, y cũng từng thấy Thừa tướng phẩm qua, chỉ là mùi vị nhạt nhẽo, y vốn dĩ chẳng thích trà, y chỉ thích hương vị nồng mạnh của rượu thôi. Y trầm tĩnh cầm ly trà lên, chầm chậm uống:

- Vân tướng quân cũng thật có tâm, dù mẫu hậu vào cung đã lâu nhưng vẫn hết mực quan tâm.

- Vị trà thế nào?- Quân Cẩm Lệ không đáp trả câu nói của Hoàn Nhan Ngọc mà quay sang hỏi y.

- Rất nhạt, gần như chỉ thoang thoảng hương trà.

Quân Cẩm Lệ hơi cúi đầu, che đi cảm xúc hưng phấn nơi đáy mắt, thực đúng là cha truyền con nối, cha truyền con nối mà. Kiêu căng ngu xuẩn, tự cho là bản thân mình rất thông minh, thực chất lại ngu ngốc đến nực cười.

……

Gió xuân mang hương đào hòa vào hương trà, lòng bất giác cũng thấm nhuần mùi hương ấy.

……

Một ly rươu nhạt, ngàn không đủ

Một chén trà thơm, một ngụm say

Trà thơm rượu nhạt, say hay tỉnh

Nửa giấc phù du, tỉnh hay say?

Rõ ràng chỉ là một chén Bách Thảo, lại khiến người như say như mộng, chìm vào cuộc tương tư điên cuồng, tựa hồ như cánh hoa đào khắc vào tâm khảm giấc mộng cuồng si.

Hoàn Nhan Ngọc bật dậy khỏi long sàng, thái giám ngoài tẩm cung nghe thấy tiếng động bên trong, khẽ giọng:

- Hoàng thượng?

- Giờ nào rồi?- Giọng nam tử khàn khàn có chút gì đó cuồng nộ, phẫn uất khiến thái giám bên ngoài rét buốt cả người, bèn lắp bắp kính cẩn:

- Canh tư, giờ Tý ạ.

- Lui.

Thái giám nhanh chóng lui xuống, lát sau trong tẩm cung đột ngột vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ và tiếng gầm gừ như muốn phát điên của hoàng đế. Y quát một tiếng:

- Người đâu, đem ngự dụng vào cho trẫm. Nhanh lên

Hoàn Nhan Ngọc ngâm người trong nước, hai tay y nắm chặt thành của ngự dụng, gân xanh nơi cánh tay cuồn cuồn nổi lên như đang cực lực kiềm nén

Ghê tởm, ghê tởm. Y ghê tởm chính bản thân mình. Y mộng xuân, đó là điều bình thường. Nhưng mà, điều đáng tởm nhất chính là đối tượng mộng xuân kia. Nữ tử dùng đôi bàn tay ngọc ngà giữ lấy phân thân của y, đè y trên long sàng, tay ngọc chu du trên toàn thân thể của y. Một giấc mộng xuân kiều diễm ướt át nhường nào.

Trên mu bàn tay của nữ tử, nổi bật vệt máu dài.

Giọt máu đỏ thẫm chảy xuống, như mang theo thứ độc dược dìm chết một kiếp nhân sinh.