Thai Rắn

Chương 25: Bình tĩnh trở lại




Liễu Huyền Dạ đã từng nói, anh sẽ không để cho bất kì con quỷ nào tổn thương đến cô, cô không biết có phải Linh Mộc cũng biết điều này… Cô nhìn thấy ta của Huyền Dạ xuyên qua thân thể Linh Mộc, cô ấy cười ngã xuống trong ngực cô.

Linh Mộc….

Đây cũng là kết quả cô muốn nhìn thấy nhất, tôi đã giết quá nhiều người, vốn nên sớm xuống Địa ngục muôn đời không được siêu sinh, không được đầu thai.

Cho dù là hiện tại, Linh Mộc vẫn đẹp đến người ta không nỡ chớp mắt như cũ.

Cô không biết từ khi nào cô trở nên thích khóc như thế.

Không phải, không phải như vậy, chỉ cần cô nhận sai lầm…. Chỉ cần….

Tô Tô, tôi thật hoài niệm trước kia, có cô, có tôi, có Chúc Bình, còn có con của tôi….. Nhưng thế giới này không công bằng…. Tôi không hối hận, tôi hận cái thế đạo này…. Tôi hận mọi người.

Thân thể Linh Mộc càng ngày càng trở nên trong suốt, cô nghĩ muốn ôm chặt cô ấy, nhưng cánh tay lại xuyên qua thân thể của cô ấy, ngực đau đến khó chịu, cô biết rất rõ ràng đây là kết cục của ấy, cũng là kết cục các cô hy vọng, nhưng hiện tại, cô vui vẻ không nổi.

Cô trơ mắt nhìn Linh Mộc hóa thành vô số ánh sáng trắng biến mất trong ngực cô.

Thật xin lỗi.

Cô không biết mình có thể nói cái gì vào lúc này.

Sau khi Linh Mộc biến mất, bầu trời đêm vốn đang dày đặc mây đen đột nhiên hiện ra lốm đốm những ánh sao đầy trời, giống như bầu trời mùa Hạ kia, cô và Linh Mộc ngồi trong sân, vừa ngắm sao, vừa tưởng tượng hình dán của đứa con trong bụng.

Liễu Huyền Dạ dìu cô đứng lên, cô cũng không biết cô trúng gió cái gì, dùng một tay hất tay anh ấy ra, sau đó xoay người đi đỡ Chung Linh, Chung Linh cũng không nói chuyện, hai cô cùng nhau trầm mặc.

Cô và Chung Linh trở về hiệu trưởng sắp xếp cho các cô ở ký túc xá của giáo viên, hai cô vẫn còn đắm chìm trong đau thương, cô đứng chờ Chung Linh lấy chìa khóa mở cửa, Diệp Tử cũng hiếm khi im lặng ngồi xổm bên cạnh cửa không nói gì.

Đột nhiên hàng lang trước mặt lại xuất hiện một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục, cô lập tức cảnh giác, không phải tất cả quỷ trong trường học này đã được diệt trừ hay sao? Tại sao lại còn một con?

Nữ sinh tóc dài mặc đồng phục dường như hơi sợ các cô, cô ấy trốn đằng sau cây cột vụm trộm nhìn, cô nhỏ giọng hỏi Chung Linh:

Cô ấy là người hay là quỷ?

Chung Linh quay đầu nhìn nữ sinh kia một chút, không nói gì, mở cửa đi vào, phản ứng này của cô ấy thì hẳn là người đi! Cô đi tới.

Sao cô lại một mình ở đây?

Tôi…..tôi…

Dường như lá gan của cô bé rất nhỏ, lắp ba lắp bắp nói.

Đừng sợ, từ từ nói.

Cô bé vẫn nhát gan, yếu ớt như cũ.

Em tới đốt tiền vàng mã cho Dao Dao.

Thì ra người đốt vàng mã trước đó là cô bé này, có lẽ là sợ hãi nên vừa trông thấy các vô liền bỏ chạy.

Dao Dao là bạn tốt của em sao?.

Cô cơ bản đoán được Dao Dao này có lẽ là một trong những nữ sinh chết trong ký túc xá.

Cô bé nhẹ gật đầu.

Dao Dao là người rất tốt…..

Cô cũng không biết làm thế nào để an ủi cô bé, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô bé.

Kiếp sau của cô ấy là người trong sạch, sẽ thật hạnh phúc.

Thật sao?

Cô bé nước mắt mông lung nhìn cô.

Cô nhẹ gật gật đầu.

Đương nhiên là thật, được rồi, em mau trở về đi thôi! Đều đã trễ như thế này rồi, nếu còn không quay về người nhà em sẽ lo lắng.

Hiện tại trời cũng gần rạng sáng rồi!

Cô bé xoa xoa nước mắt.

Vâng!

Đưa cô bé đi tới cổng trường học, cô mới chuẩn bị quay về ký túc xá giáo viên, nghĩ lại lại thấy cô bé nhát gan như vậy rạng sáng một mình quay về nhà có sợ hãi hay không? Có nên để cô bé ở lại ký túc xá giáo viên một đêm không?

Nghĩ như vậy, cô định quay đầu lại gọi nữ sinh kia, nhưng ở cổng trường học đã không còn một bóng người, đi nhanh như vậy sao?

Liễu Huyền Dạ xuất hiện lúc nào, cô không biết, cô vẫn không hiểu vì sao thấy tức giận như cũ, vòng quay người anh đi về phía trước, mà dường như anh cũng tức giận.

Bàn tay to hữu lực giữ chặt lấy tay cô.

Có phải bình thường anh quá nuông chiều em rồi phải không?

Có sao?

Thái độ của Liễu Huyền Dạ với cô rất ác liệt, căn bản không nghĩ tới bộ dáng phản ứng như vậy của anh càng làm cho cô thêm tức giận.

Nếu sớm biết em không biết phân biệt tốt xấu như vậy, mới vừa rồi anh nên nhìn em đi chịu chết.

Hừ, cô vẫn không có thái độ gì với anh như cũ.

Là em muốn anh giúp các em xử lý xong nữ quỷ kia, bây giờ ngược lại em lại bày ra sắc mặt này với anh?

Khí lực trên tay Liễu Huyền Dạ càng lớn, cô cảm giác như tay của cô sắp bị anh bóp gãy.

Đau.

Cô kéo tay cô ra nhưng không được, cô cũng rất không chịu nổi bản thân không hiểu vì sao lại tức giận với Liễu Huyền Dạ, rõ ràng là anh bảo vệ cô, chuyện Linh Mộc cũng bởi vì anh bảo vệ cô, cũng là cô chủ động tiến lên bảo anh làm.

Cô muốn nhận sai với anh, nhưng làm thế nào cũng không nói ra miệng được.

Liễu Huyền Dạ buông tay cô ra, ánh mắt anh như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong mơ, lạnh lùng, tuyệt tình, anh bỏ lại cô biến mất trong bóng đêm.

Cô cuối cùng cũng không chịu được nữa ngồi xổm xuống, khóc đến tê tâm liệt phế, không phải là cô cố ý, chỉ là cô không khống chế được bản thân, cô rất khổ sở nhưng không biết phải làm thế nào bây giờ.

Liễu Huyền Dạ, anh tên khốn kiếp này, không phải anh nói cô là vợ anh sao? Không phải anh nói cô là mẹ của con anh sao? Thế mà anh lại bỏ rơi cô, anh lại dám không cần cô. Cô đột nhiên sợ run lên, chính cô cũng không biết từ khi nào vị trí của Liễu Huyền Dạ trong lòng cô lại trở nên quan trọng như vậy.

Nhưng mà anh, dường như cho tới bây giờ cũng không có biểu hiện gì là thích cô, hai người bọn họ từ trước đến giờ giống như là một vụ giao dịch, không có tình cảm.

Càng nghĩ cô càng khóc không chút kiêng kị, cô không biết cái đau tê tâm liệt phế này là thất tình, có lẽ còn chưa bắt đầu yêu đương đã thất tình.

Cô sao vậy?

Giọng nói giống như người quen biết thấp thoáng vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu lên thì thấy Trương Doãn Hiên, nhưng vẫn không khống chế được nức nở.

Tôi….tôi….không…..có chuyện…..

Thế mà lại để cho người mới quen một ngày nhìn thấy bộ dạng dọa người của cô như vậy, cô khẩn trương đứng lên chuẩn bị rời đi, có lẽ là do ngồi xổm thời gian quá lâu đầu có chút choáng, và cũng có lẽ là do bụng quá lớn không đứng vững được, nếu Trương Doãn Hiên không đỡ lấy cô, thiếu chút nữa cô đã ngã cắm đầu trên mặt đất.

Tôi……tôi…..

Thế này càng thêm lúng túng rồi.

Cô không sao chứ? Tôi đưa cô trở về.

Cô vội vàng khoát khoát tay.

Không cần, không cần, ký túc xá giáo viên rất gần.

Nói xong thì đi như chạy trốn, chụyên của Linh Mộc xem như kết thúc không tồi, sau này không cần gặp lại Trương Doãn Hiên nữa.

Nghĩ đến Liễu Huyền Dạ, tâm cô lại đau từng trận run rẩy, có phải anh ấy sẽ không trở lại nữa?

Bởi vì Chung Linh và Trương Doãn Hiên còn có chuyện phải xử lý, cụ thể là chuyện gì cô cũng không biết, các cô ở lại thành phố N chờ đợi mấy ngày, chủ yếu là cô không muốn về, cô sợ sau khi trở về nhà trọ sẽ không thấy Liễu Huyền Dạ ở đó.

Hiệu trưởng kia cũng thật sự rất hào phóng, đã đưa cho Trương Doãn Hiên nhất nhiều tiền thù lao, Trương Doãn Hiên cũng không quên cô và Chung Linh, ba người chia đều.

Số tiền kia khiến cho tâm trạng vốn dày đặc mây đen của cô lập tức trở nên sáng sủa, đây là khoản tiền đầu tiên trong đời mà cô kiếm được! Thì ra bắt quỷ cũng là một nghề nghiệp có lương cao!

Sau khi cô đem tiền bỏ vào ngân hàng, thì liền bắt đầu quấn lấy Chung Linh nói cô ấy dạy cô pháp thuật bắt quỷ, dù sao hiện tại cô cũng không thể tới trường đại học đi học, cái gì cô cũng không biết, không thể một mực dựa vào Liễu Huyền Dạ nuôi đi!

Lại nói, nói không chừng sau này Liễu Huyền Dạ cũng sẽ không nuôi cô nữa, cô vẫn muốn tự lực cánh sinh.

Ngay từ đầu Chung Linh cự tuyệt cô, bởi vì cô cũng không cảm thấy nghề bắt quỷ là nghề nghiệp tốt lắm, quan trọng nhất là nó không an toàn, nhưng sau khi Diệp Tử nhắc nhở, thể chất của cô là cực âm, bây giờ đã mở ra mắt m Dương, có thể nhìn thấy quỷ, cho dù cô không đi bắt quỷ, thì quỷ cũng sẽ chủ động tìm tới cô.

Thế là Chung Linh cũng dao động.

Kỳ thật, tôi ở lại thành phố N này cũng là vì chuyện bắt quỷ này,nhà chúng tôi vốn ban đầu cũng giống như nhà họ Trương, đều là thế gia bắt quỷ, thanh danh thực lực cũng tương đương như nhau, nhưng mà hiện tại, thanh danh bên ngoài của nhà họ Trương vẫn nổi tiếng như cũ, khách hàng không ngừng, nhưng nhà họ Chung giờ chỉ còn một mình tôi, tôi nhất định phải chấn hưng nhà họ Chung.

Sao lại chỉ có một mình cô? Còn có Diệp tử và tôi mà!

Cô khẩn trương chọc chọc cái lông thỏ mềm như nhung ở mông của Diệp Tử, để cô ấy giúp cô nói mấy lời tốt đẹp.

Diệp Tử đương nhiên cũng hy vọng cái phương tiện giao thông chuyên nghiệp này vẫn phục vụ cô ấy.

Đúng vậy, chấn hưng nhà họ Trương một mình cô rất vất vả, cho dù Tô Tô cũng không thông minh, nhưng mà dạy một chút hẳn là có thể học được.

Cuối cùng, Chung Linh vẫn đồng ý dạy cô pháp thuật bắt quỷ, nhưng mà ngay từ đầu chỉ là học thuộc các câu thần chú, nói là chờ khi cô thuộc nằm lòng các câu thần chú sẽ dạy cô vẽ bùa, kết ấn….

Cô ấy còn nói, đợi cô gặp các trưởng bối nhà họ Trương, sẽ hợp tác với bọn họ xử lý một ít chuyện bắt quỷ, mặt khác khi trở lại thành phố Y cô ấy còn muốn tự mình mở một văn phòng làm việc, thứ nhất là vì kế sinh nhai, thứ hai là vì muốn phát huy quang đại thuật bắt quỷ của nhà họ Chung.

Đương nhiên cô thật vui vẻ, như vậy sau khi sinh con xong cô cũng không cần lo lắng mình trở thành người không có việc làm, ít nhất cũng có thể đi theo bên người Chung Linh vừa học tập vừa kiếm tiền.

Nhưng mà đây cũng đều là chuyện sau này, hôm nay Chung Linh lại mang theo Diệp Tử đến nhà họ Trương, nói là có một việc rất gấp, bởi vì hiện tại cô còn đang mang thai, mang theo cô không tiện, cho nên cô liền bị cho ở lại khách sạn.

Chờ đợi hơn nữa ngày thực sự rất nhàm chán, cô định ra ngoài dạo chơi, dù sao cũng đã tới thành phố N, không đi xem các di tích cổ ở thành phố này, không đi ăn một ít quà vặt đặc sản ở thành phố này, chẳng phải là đi một chuyến uổng công rồi. Cô gửi cho Chung Linh một tin nhắn thông báo một tiếng, rồi một mình cô đi ra cửa.

Lên mạng tra thông tin của những đường phố quà vặt nổi danh nhất, cô liền trực tiếp đi tới đó, mặc dù thời tiết tương đối lạnh, nhưng sự hăng hái của cô vẫn không hề giảm.

Dọc theo đường phố ăn vặt, ăn được nửa con phố thì có người gọi cô lại.

Chị, thật sự là chị!

Cô nhìn tướng mạo bình thường của cô gái nhỏ bên cạnh, làm sao cũng không nhớ ra đã từng gặp cô bé ở nơi nào, mà ở thành phố T hẳn là cô không quen biết người nào mà!

Khi cô còn xấu hổ định mở miệng hỏi cô bé là ai, cô bé đã chủ động nhắc nhở cô.

Trước đây ở trường học em đã gặp chị, chị còn đưa em tới cổng trường học, ngày đó quá sợ hãi nên quên nói cảm ơn với chị.

Thì ra là em! Thật đúng dịp! Ở đây gặp được em, muốn ăn cái gì? Chị mời em.

Dù sao cũng đang ở trên phố ăn vặt, dù sao đối phương cũng chỉ là học sinh.

Cô bé cũng không khúm núm giống như trước đó, ngược lại hoạt bát hơn nhiều, ngắn một tiếng chị dài một tiếng chị, ở cùng với cô hơn nửa ngày. Sau khi trời tối cô định tạm biệt cô bé rồi trở về khách sạn, nhưng mà cô bé lại sống chết lôi kéo cô không cho cô đi, sau khi cô liên tục tra hỏi cô bé mới nói.

Kỳ thật, sau khi Dao Dao chết em vẫn cực kì sợ hãi, luôn cảm thấy Dao Dao vẫn luôn ở bên cạnh em.

Chắc là do em suy nghĩ nhiều rồi.

Nếu không phải sợ hù dọa cô bé, cô nhất định sẽ nói cho cô bé biết quỷ trong trường học đều đã được diệt trừ sạch sẽ.

Không phải, chị ơi, em sợ hãi, cho nên mỗi ngày khi không đi học em đều ở bên ngoài không dám về nhà, bởi vì mỗi lần về nhà đều cảm giác có người đang nhìn em.

Cô bé sợ hãi dường như không phải là giả vờ.

Vậy người nhà em đâu.

Mấy ngày nay bọn họ đi chơi ở nơi khác, chị hôm nay có thể ở lại nhà em không? Ba mẹ em ngày mai là trở lại rồi…..

Cô bé lôi kéo tay của cô như muốn lập tức khóc lên.

Cô hiểu rõ cảm giác sợ hãi bị quỷ quấn lấy hơn so với bất kì ai, đương nhiên cô cũng không đành lòng từ chối cô bé, huống chi cô rất tin tưởng Dao Dao kia khẳng định không có ở đó.

Chỉ có buổi tối hôm nay thôi đó! Mấy ngày nay chị chuẩn bị rời khỏi thành phố N.

Cô bé lập tức vui vẻ.

Chị thật tốt, vậy bây giờ em dẫn chị về nhà.

Vừa nói xong cô bé không kịp chờ đợi lôi kéo cô đi.

------

Dịch: BaỏNhi

Biên tập: BaỏNhi

Bản dịch được cập nhật độc wuyền tại ngày 11/10/2018